CHƯƠNG 257: ĐỌ SỨC VỚI CƯỜNG GIẢ YÊU TỘC (TIẾP)
Cổ Viêm đã đồng ý với đề nghị này của Lam Khải lập tức lão đích thân dẫn hắn đến gặp các thành viên sắp thi đấu trong gia tộc mình để hắn đọ sức với họ kiểm tra xem hắn có tư cách để đi thi đấu hay không?
Nửa canh giờ bay trên bầu trời cuối cùng Lam Khải cũng đã đến được khu vực sàn đấu sinh tử do gia tộc mình quản lý, hiện tại số lượng yêu tộc đến xem tộc nhân của mình luyện tập vẫn còn rất đông tuy không bằng những sàn đấu cấp cao nhưng chí ít cũng lên đến ba bốn trăm người.
Việc làm ăn buôn bán ở khu vực này cũng được xem là ổn định chí ít còn đỡ hơn các gia tộc sở hữu sàn đấu bậc thấp ngoài kia.
Lam Khải tộc trưởng vừa bước tới vô số chúng nhân xung quanh đều tỏ lòng kính trọng né tránh qua một bên, được gặp một tộc trưởng trong số mười tộc trưởng không phải lúc nào cũng có thể gặp có khi hàng trăm năm mới có thể gặp họ một lần.
Tộc trưởng hôm nay có chuyện gì vậy mà ngài phải đích thân đến đây.
Một thiếu niên trẻ tuổi cùng đồng bạn đang luyện tập vừa nhìn thấy Lam Khải liền dừng tay chạy đến chào hỏi.
Lam Trạng vừa hay ngươi có mặt ở đây hãy sắp xếp cho nhân tộc Cổ Viêm một trận đấu đi, ta muốn kiểm tra xem thực lực của hắn.
Lam Khải khàn giọng nói.
Nhân tộc!
Làm sao có thể, tại sao một nhân tộc lại có thể xuất hiện ở trong tiểu thế giới này được.
Lam Trạng hai mắt mở to kinh ngạc hỏi.
Chuyện về Cổ Viêm tại sao có thể vào trong thế giới này ta sẽ từ từ kể cho các ngươi sau trước hết ngươi hãy sắp xếp cho hắn một trận đấu với đồng đội của ngươi trước, ta muốn kiểm tra thực lực của hắn xem như thế nào.
Lam Khải đã nói vậy Lam Trạng không có ý hỏi thêm hắn rất tin tưởng vào vị tộc trưởng này lão trước giờ hành sự quang minh lỗi lạc được người trong tộc vô cùng kính trọng lần này lão không nói hẳn có lý do riêng của mình đợi lúc cần thiết sẽ tự khắc nói cho mọi người biết.
Cổ Viêm huynh đệ phải không?
Nếu tộc trưởng đã có ý để huynh đệ thử sức với chúng ta, chúng ta cũng có lý do gì từ chối.
Lam Trạng thân thiện chào đón.
Quay đầu nhìn thấy Ngọc Nhi cười hắn biết nàng chấp thuận cho hắn lên, phu nhân mình đồng ý có lý do gì mình lại từ chối.
Cổ Viêm ta nhắc nhở ngươi những tộc nhân mà ngươi sắp gặp vượt xa Chử Hùng hôm đó đừng có chủ quan, tự lo liệu cho bản thân mình đi.
Lam Anh mở miệng khẽ nhắc nhở.
Ta biết rồi, thậm chí ta có thua ta cũng sẽ không để chúng hạ gục dễ dàng.
Cổ Viêm cười lớn một tiếng sau đó cùng Lam Trạng bước lên sàn đấu.
Trên sàn đấu thứ năm này diện tích đã rộng gấp đôi sàn đấu số bốn đến cả ngàn mét đối với nhân tộc như Cổ Viêm thì sàn đấu này quá rộng lớn, nhưng đối với yêu tộc mà nói sàn đấu này chỉ được tính là tầm trung mà thôi.
Trước mặt Cổ Viêm, Lam Trạng giới thiệu qua bốn người đồng đội của mình lần lượt là Lam Lịch (thú linh thất phẩm), Lam Khiết (thú linh lục phẩm), Lam Dương (thú linh lục phẩm), Lam Vương (thú linh thất phẩm), đúng như những gì Lam Anh từng nói đám yêu tộc này thực lực khác xa so với Chử Hùng ngày hôm đó.
Cổ Viêm huynh đệ ta đã giới thiệu qua mọi người cho huynh biết không biết huynh muốn giao thủ với ai, ta sẽ giúp huynh sắp xếp trận đấu.
Lam Trạng cười hỏi.
Đánh với ai hả.
Nếu phải chọn ta chọn con tiểu nha đầu tên La Khiết kia đi, trông nó có vẻ yếu đuối rất thích hợp cho ta luyện tập.
Cổ Viêm chỉ tay về phía nữ tử váy trắng thản nhiên nói.
Tiểu tử nhân tộc đừng thấy ta là nữ nhân mà xem thường, thực lực ngươi cũng chỉ là linh thiên cảnh nhân tộc còn ta đã ở cấp độ linh thần cảnh nhân tộc, ngươi nghi ngươi có khả năng đánh thắng ta sao.
Lam Khiết phẫn nộ quát.
Đánh thì biết ngay thôi, có bản lãnh gì thì thể hiện hết ra đi.
Là ngươi nói đó, hôm nay ta phải đánh cho ngươi không lết nổi ra khỏi sàn đấu này.
Lam Khiết dứt lời liền ra tay động thủ lao tới tấn công Cổ Viêm, tay trái ngưng tụ chưởng ấn lam băng liên tục đánh mười chưởng về phía hắn.
Đối diện với đòn công kích này Cổ Viêm không cần né tránh đứng im cho nàng ta đánh, đòn công kích của nàng ta thuộc tính băng cho dù mạnh hơn nữa hắn cũng có thể miễn nhiễm được.
Đúng như dự liệu của Cổ Viêm loại công kích của Lam Khiết vừa chạm vào cơ thể của hắn liền bị hóa giải một chút thương tích trên cơ thể cũng không có.
Sao có thể, hắn mới chỉ là Linh Thiên cảnh, làm sao hắn lại đỡ được đòn công kích đó của ta.
Lam Khiết mặt biến sắc nói.
Không chỉ Lam Khiết có biểu cảm này mà ngay cả Lam Khải cùng Lam Trạng và các đồng bạn khác cũng hết sức bất ngờ, Cổ Viêm này tuy cảnh giới thấp hơn đối phương nhưng thực lực phi phàm, Ngọc Nhi và Lam Anh nói không có sai, hắn thật có bản lĩnh.
Phía bên dưới chúng nhân quan sát trận chiến cũng phải há hốc miệng trước nhục thân biến thái của Lam Khiết không ít đối thủ đã chết dưới tay nàng ta vậy mà hắn đến giờ vẫn trụ vững được quả thật không đơn giản chút nào.
Lam Kiếm Băng Linh.
Lam Khiết không chịu thua tiếp tục tấn công, lần này nàng ta ngưng tụ ra mười đạo băng kiếm bay quanh thân thể mình, khi nàng lao tới tấn công, mười đạo băng kiếm này bay theo sự điều khiển của nàng tấn công đối phương.
Đối diện với loại công kích này Cổ Viêm biết ra cây chảo sắt lao tới chặn đòn công kích của nàng ta.
Lam Băng Kiếm này vừa chứa đựng kiếm ý vừa mang trong mình hàn khí cực hạn nhìn thì tầm thường nhưng thực ra không tầm thường chút nào đổi lại là người khác trúng chiêu lập tức bị đóng băng đến chết.
Cái gì thế này, chảo sắt của ta mà lại bị nó làm cho đóng băng.
Cổ Viêm mặt biến sắc tự nói.
Với thứ vũ khí vô dụng này ngươi nghĩ có thể ngăn chặn Lam Băng Kiếm của ta sao, thật quá ngây thơ.
Lam Khiết cười đắc ý nói.
Lam Khiết cười chưa được bao lâu thì Cổ Viêm lại cho nàng ta thêm một bất ngờ chỉ cần dùng miệng liếm sạch chỗ băng dính trên chảo lập tức hóa giải đòn công kích này của nàng ta.
Biến thái, thủ đoạn này cũng dùng được sao, đã vậy ta không thể nương tay với ngươi nữa, hôm nay là ngày chết của ngươi.
Lam Khiết phẫn nộ kích phát Lam Băng lãnh vực xung quang trăm mét đều bị bao trùm trong một không gian băng giá, trong không gian này thực lực của nàng ta được gia tăng lên gấp nhiều lần.
Cổ Viêm trước khi chết mà được nhìn thấy chiêu thức này của ta, ngươi may mắn lắm.
Lam cười đắc ý một tiếng sau đó phát động lãnh vực của mình phóng ra hàng trăm Băng Lam Kiếm tốc độ vô cùng nhanh lao tới tấn công Cổ Viêm.
Đối diện trận mưa kiếm trước mắt Cổ Viêm lấy thân thể của mình lao tới chống đỡ, mọi đòn công kích từ Lam Băng Kiếm dù có nhiều đến mấy cũng bị vô hiệu hóa làm cho Lam Khiết bắt đầu cảm thấy lo lắng sợ rằng mình không còn chiếm ưu thế như trước.
Đáng ghét ta không tin, ngươi có thể trụ lâu hơn nữa.
Lam Khiết tăng cường độ Lam Băng Kiếm lên gấp đôi số lượng lần này là hai trăm kiếm tốc độ cũng được gia tăng, bị một cường giả thực lực thấp kém hơn mình vượt mặt đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với nàng ta, nàng ta thề phải đánh bại hắn bằng được.
Mặc cho Lam Băng Kiếm có nhiều đến đâu Cổ Viêm chẳng thèm quan tâm rất nhanh hắn đã có thể tiếp cận được Lam Khiết, hai tay nắm chặt cự chảo sắt nhảy thẳng lên phía đỉnh đầu của nữ nhân này gõ thẳng vào đầu nàng ta một tiếng boong cực mạnh làm cho nàng ta bị trọng thương mất tập trung, lãnh vực tự nhiên biến mất theo.
Lãnh vực biến mất, mọi chuyện hiện ra trước mắt, Cổ Viêm cầm chảo sắt đánh bai một cường giả yêu tộc hơn mình đây là chuyện lạ chưa từng xảy ra.
Lam Anh bị một phen há hốc miệng, Lam Khiết vậy mà bị đánh bại bởi một tiểu tử thấp hơn mình đã vậy vũ khí chỉ là một cây chảo sắt vô dụng.
Lam Trạng và đồng bạn chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều hết sức kinh ngạc, Cổ Viêm này đúng là một gã kỳ quặc lại dùng vũ khí là một cái chảo sắt tấn công lại còn đánh bại được Lam Khiết chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.
Lam Khải sau khi quan sát trận chiến này lại có cái nhìn khác về Cổ Viêm biết đâu lần này cho hắn tham gia lại dành được thành tích tốt cho gia tộc lão.
Chịu thua đi tiểu nha đầu, ngươi không thắng nổi ta đâu.
Cổ Viêm vác cự chảo trên vai nhìn nàng ta châm chọc cười.
Đáng ghét ta không thể thua được, ta không thể thua được.
Tiểu tử thối, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.
Lam Anh bị đối phương sỉ nhục thậm tệ, tức giận hai mắt đỏ ngầu như sắp phát điên biến thành bản thể là một con cự ưng băng cao chừng mười mét toàn thân lông vũ làm bằng băng nhọn đang vỗ cánh bay lên bầu trời dáng vẻ hùng dũng như thể nó là chúa tể bầu trời.
Lam Khiết mau dừng tay, hôm nay đến đây là đủ rồi.
Lam Trạng nhíu mày quát.
Lam Khiết trong hình dạng bản thể vì tức giận đến phát điên không còn suy nghĩ được gì nữa, giờ đây mục tiêu của nàng ta là Cổ Viêm, tiểu tử này không chết không thể làm nguôi ngoai cơn giận của nàng.
Hắc Ma sắp có trò vui đây nè, có muốn ra ngoài chơi không?
Cổ Viêm đứng phía dưới mặt đất ngước nhìn lên bầu trời nơi cự ưng đứng cười phấn khích truyền âm nói.
Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, mau thả ta ra đi hôm nay ta sẽ cho con chim ngu ngốc đó cảm nhận thế nào là ác mộng thật sự.
Hắc Ma truyền âm cười nham hiểm đáp lại.
Thân thể của Cổ Viêm lại lóe sáng phát ra ánh sáng hắc quang quỷ dị ngay sau ánh sáng biến mất một trạng thái mới của hắn xuất hiện, một gã ác ma với mái tóc hắc quang phiêu dạt trong gió, hàm răng sắc nhọn như thú ăn thịt, hắn chính là Hắc Ma phụ thể trong cơ thể của Cổ Viêm.
Lam Khiết trên cao chứng kiến cảnh tượng trước mắt nhìn thấy trạng thái của Cổ Viêm lúc này bỗng nhiên cơ thể lại phát sinh ra nỗi sợ trước giờ chưa từng có, nàng ta cảm nhận được trong ánh mắt đỏ ngầu kia chứa đứng sự giết chóc vô tận còn đáng sợ hơn nàng ta lúc nổi giận, sự giết chóc này như thể muốn hủy thiên diệt địa, tiêu diệt tất cả mọi thứ cản đường trước mắt hắn.
Ngay cả Lam Khải, Lam Trạng và vô số chúng nhân ở phía dưới đụng phải loại ánh mắt chết chóc này cũng phải cảm thấy lạnh sống lưng, không hiểu Cổ Viêm này tu luyện thứ công pháp quỷ quái gì mà lại có thể có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Nguy rồi, Viêm ca lại để cho Hắc Ma phụ thể, không biết ta có nên ngăn cản.
Ngọc Nhi nhíu mày nhìn lên sàn đấu tự nói.
Mặc dù rất muốn lên ngăn cản, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại nàng lại muốn xem Hắc Ma trong cơ thể của Cổ Viêm có thể mạnh đến mức nào, trừ khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của nàng, nàng sẽ ra tay ngăn cản.
Con chim ngu ngốc, không sợ chết thì lại đây.
Hắc Ma nhếch miệng cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay, nói.
Mặc dù không biết Cổ Viêm này bị làm sao, nhưng đối với loại khiêu khích này càng làm cho Lam Khiết nổi giận thêm, không suy nghĩ nhiều nữa lao mình xuống tấn công.
Hắc Ảnh Ma Đao!
Hắc Ma tốc độ vô cùng nhanh tay trái ngưng tụ bóng tối thành một thanh cự đao màu đen lao tới chém về phía cự ưng.
Cự ưng không chịu lép về phóng lông vũ băng sắt nhọn hướng về Hắc Ma tấn công trực diện hắn.
Hắc Ma liên tục chém ra hắc trảm nghênh đón loại công kích này phá hủy dược không ít lông vũ của nàng ta.
Lam Khiết sau khi sử dụng lãnh vực sức lực đã bị suy giảm một nửa, nếu còn kéo dài trận chiến quá lâu sẽ bị kiệt sức hoàn toàn bị ép vào thế hạ phong.
Phóng lông vũ không thể giết hắn vậy thì thêm bão tuyết.
Lam Khiết vỗ cánh tạo ra trận bão tuyết bao phủ thân thể Hắc Ma, nàng muốn dùng cách này để làm lạnh hắn đến chết nhưng nàng đâu biết rằng bão tuyết có mạnh hơn nữa thì không ảnh hưởng gì đến hắn nàng hiện tại vẫn không nhận ra hắn đã miễn nhiễm với công kích thuộc tính băng.
Mặc cho bão tuyết có cường đại thế nào, Hắc Ma không quan tâm phi thẳng lên trời nơi Lam Khiết đừng tay phải tạo ra thêm một Hỏa Viêm Đao hai tay hai đao song trảm chém một nhát chéo ở giữa ngực của cự ưng khiến cho nó bị trọng thương mà ngã xuống.
Chết tiệt, nếu cơ thể của Cổ Viêm mạnh hơn nữa đã lấy mạng được con này rồi.
Nhưng không sao, cơ thể vẫn còn nhiều năng lượng, nhân lúc nó bị thương vẫn có thể lấy mạng được của nó.
Đứng thân thể bị trọng thương của Lam Khiết, Hắc Ma nở nụ cười tàn độc, xòe bàn tay phải phía trước phun ra một luồng năng lượng bóng tối quỷ dị quấn lấy thân thể của Lam Khiết.
Năng lượng bóng tối ngoài khả năng gây sát thương lớn còn có thêm tính ăn mòn nuốt chửng, thứ năng lượng này sau khi xuất hiện tấn công vị trí đầu tiên trên cơ thể Lam Khiết chính là phần chân khiến cho nàng ta có gào thét dãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.
Khặc khặc, con chim khốn khiếp hãy cảm nhận bóng tối nuốt chửng đi.
Hắc Ma cười âm hiểm nói.
Roẹt!
Ầm.
Hắc Ma còn chưa cười đắc ý được lâu thì trên bầu trời một trường thương bằng băng giáng xuống nơi bóng tối bao chùm phần chân của Lam Khiết mang theo sức mạnh khủng khiếp hủy đi một cánh tay của Hắc Ma khiến quá trình ăn mòn bị dừng lại.
Hắc Ma bị mất một cánh tay đau đớn rống lên một tiếng, lần đầu cảm giác bị trọng thương cơ thể đau nhói không dễ chịu chút nào, nhưng ngay sau đó như khả năng tái tạo đặc biệt của bóng tối mà cánh tay mới trắng nõn lại được mọc ra, cảm giác đau đớn cũng hoàn toàn biến mất.
Lam Khiết muội không sao chứ.
Lam Trạng chạy đến đỡ Lam Khiết an ủi.
Lam Khiết bị năng lượng bóng tối ăn mòn mất đi hai bàn chân, nhưng thân là cường giả nàng cố gượng chịu đựng không dám khóc vì sợ Lam Trạng lo lắng.
Muội không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Lam Khiết cười nói.
Lam Khiết bị trọng thương ba gã yêu tộc còn lại cùng phe với nàng ta, không nhịn được cục tức này lao tới vây quanh Hắc Ma, ánh mắt hừng hực sát khí như muốn phanh thây hắn ra làm trăm mảnh.
Họa này do Hắc Ma tạo ra, với bản tính ham vui không thích chịu trách nhiệm của mình rất nhanh hắn trả lại cơ thể cho Cổ Viêm bản thân quay lại Thiên Sinh Linh.
Ánh sáng hắc quang quỷ dị biến mất Cổ Viêm trở lại cơ thể của chính mình, vừa mở mắt ra thì đã bị ba gã yêu tộc lao tới tấn công, nếu không phải Lam Khải kịp ra tay ngăn chặn hắn đã bị đánh cho bầm dập.