CHƯƠNG 167: ĐỐI CHIẾN HẮC Ô TRẠI CƯỜNG GIẢ

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 167: ĐỐI CHIẾN HẮC Ô TRẠI CƯỜNG GIẢ

CHƯƠNG 167: ĐỐI CHIẾN HẮC Ô TRẠI CƯỜNG GIẢ

Võ Hồn hỏa viêm đao!

Gã trung niên cao gầy cười lạnh bàn tay có ngọn lửa bốc lên hóa hình thành một thanh đại đao trên trán có hồn ấn màu đỏ sáu đạo kim văn, đây là hồn ấn cấp hoàng gã trung niên này tu vi võ vương cảnh lục trọng.

Võ Hồn Liệt Hỏa Cầu!

Gã to béo bàn tay hiện ra một khối cầu lửa như nham thạch lơ lửng hồn ấn năm đạo kim văn tu vi lão ta cũng là một võ vương ngũ trọng.

Vô Tâm đại nhân lão già dáng cao gầy đó là Thiết Sơn, lão béo kia Hồng Mao, còn lão cao lớn da ngăm đen thân hình vạm vỡ kia là Mã Lục thực lực của chúng nếu liên thủ vô cùng mạnh hãy cẩn thận.

Chương Thanh nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.

Trong ba tên xấu xa trước mặt Cổ Viêm để ý nhất là tên Mã Lục tên này tu vi đã là võ vương cảnh cửu trọng, cách võ hoàng cảnh không xa, có lẽ là khó đối phó nhất thêm vào đó là hai võ vương lục trọng và thất trọng liên thủ, có lẽ nếu là võ hoàng bình thường sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng nay trước mặt chúng là Cổ Viêm cho dù có là có hai ba tên võ hoàng cảnh thì cũng phải bại dưới tay hắn.

Nhiều chuyện tìm chỗ nào nấp đi đừng có ở đây cản trở ta.

Vô Tâm tay nắm chặt thiết côn trong trạng thái tấn công mở miệng quát.

Võ Hồn Hỏa Minh Phủ!

Mã Lục đứng dậy tay xuất ra một cây rìu lớn màu đỏ cười hung hăng về phía Vô Tâm khác với hai tên kia lão ta có tới năm đạo kim văn hồn ấn đạt cấp huyền tu vi võ hoàng cảnh nhưng cũng chỉ võ hoàng nhị trọng không đáng sợ mấy.

Tiểu tử thối ngươi may mắn lắm hôm nay được ba trong số tứ đại thiên vương chăm sóc coi như kiếp này sống không tệ, ha ha.

Thiết Sơn cười âm hiểm nói.

Khặc khặc ba trong số bốn sao, thực ra chỉ còn ba tên thôi, các ngươi yên tâm ta sẽ giúp các ngươi cùng tên Hắc Báo xấu số kia đoàn tụ dưới suối vàng.

Vô Tâm cười âm hiểm nói.

Hắc Báo chết, ngươi dám giết huynh đệ ta, hôm nay ta phải lột da rút xương ngươi.

Mã Lục hai mắt đỏ hoe tức giận nghiến răng cầm đại phủ trong tay lao tới tấn công, Vô Tâm cũng không ngại cầm thiết côn trên tay lao tới tiếp đòn công kích.

Keng kheng!

Hai bên giao thủ trên không liên tục dùng vũ khí tấn công va chạm vào nhau nhưng so với thiết công huyền bảo hạ phẩm nặng có mấy chục cân đem so với cây Hỏa Minh Phủ sánh với thượng phẩm huyền bảo nặng hơn trăm cân không thể lại được khiến hắn bắt buộc lùi lại.

Ha ha, sợ rồi phải không không ngờ một tên võ vương như ngươi hành tẩu giang hồ lại mang một kiện hoàng bảo hạ phẩm lại dám chống chọi với Hỏa Minh Phủ ta.

Mã Lục cười khinh thường nói.

Hai vị võ vương kia trông thấy Mã Lục đang vui vẻ chơi đùa với đối thủ không tiện làm phiền chỉ đứng đó quan sát cho rằng không cần họ ra tay một mình cũng lão cũng đủ giải quyết hắn.

Đáng ghét lũ khốn khiếp các ngươi chọc giận ta thật rồi đấy, lại dám phá món binh khí ta bỏ không ít linh thạch ra mua được, hôm nay ta phải giết lũ các ngươi.

Vô Tâm nổi điên cắm binh khí xuống đất, cơ thể bạo phát uy lực chân chính của mình khiến Mã Lục kia mặt biến sắc lùi lại không dám khinh xuất tấn công.

"Khí tức này là võ hoàng, tiểu tử này ẩn giấu tu vi!"

Hồng Mao sắc mặt nghiêm trọng nhỏ giọng nói.

Tu vi này đã không phải một mình Mã Lục có thể ứng phó được, hai vị võ vương kia không thể khoanh tay đứng nhìn lao lên hỗ trợ.

Phía Chương Thanh và Tiểu Thất mặc dù đừng ở vị trí xa nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi cỗ khí tức của Vô Tâm quả nhiên không tầm thường lại có thể lan đến khoảng cách xa như vậy quả nhiên là cường giả chân chính họ cảm thấy may mắn khi được tận mắt chứng kiến trận chiến của những vị cường giả.

Hồn kỹ thứ hai liệt hỏa phá sơn.

Mã Lục tay cầm đại phủ hét lớn vung mạnh xuống đất tại vị trí đó mặt đất rung chuyển xuất hiện một vết nứt lớn trải dài phun trào cột lửa lan tỏa đến vị trí của Vô Tâm.

Hồn kỹ thứ hai, viêm hỏa trảm.

Thiết sơn tay cầm đại đao trên tay chém ra một đường hỏa diễm lưỡi liền đồng dạng tấn công về phía hắn.

Hồn kỹ thứ hai, hỏa ma cầu.

Quả cầu lửa trên tay Hồng Mao ngay sau đó biến thành ba quả cầu lửa xoay trong lao tới tấn công theo.

Cho dù có là võ hoàng nhưng một lúc chịu sự công kích của ba người xem ngươi giải quyết như thế nào.

Thủy khiên.

Vô Tâm vận dụng sức mạnh của thủy nguyên tố từ Thủy Thiên Sinh Linh Tinh tạo thành một lớp bong bóng nước dày đặc bao trùm quanh người, cùng lúc ba đạo công kích lao tới lập tức bị chặn lại không thể xuyên qua lớp lá chắn kiên cố kia.

Không thể nào, đây là loại võ hồn gì vậy!

Mã Lục sắc mặt kinh hãi mở miệng nói.

Ha ha, dựa vào chút sức mạnh đó mà đòi lấy mạng ta, thật đúng là một lũ vô dụng.

Vô Tâm cười mia mai nói.

Khốn khiếp hồn kỹ thứ ba, Địa Viêm Truy Kích.

Mã Lục nghiến răng bạo phát hỏa diễm quanh người rồi sau đó tập trung lại cự phủ xoay tròn với tốc độ nhanh khủng khiếp phóng thẳng tới vị trí của Cổ Viêm công, hồn kỹ này của hắn ngoài công kích mục tiêu từ phía xa, còn có thêm tác dụng phụ là trong lực khi thi triển hồn kỹ thứ ba trăm mét xung quanh hắn đều chịu tác dụng của trọng lực khiến cơ thể nặng nề hơn đối phương có là võ hoàng cũng khó mà có thể di chuyển nhanh để né được.

Khoảng cách cự phủ lao tới gần, Cổ Viêm không một chút lo sợ, lần này hắn lại sử dụng sức mạnh thuộc tính bóng tối của Ám Thiên Sinh Linh Tinh ẩn nấp dưới chính cái bóng của mình dễ dàng né được một kích của hắn.

Rầm!

Cự Phủ vừa lao tới Cổ Viêm thì lại biến mất khiến nó tiếp tục lao thẳng hướng thẳng về phía tảng đá phía sau va chạm vào gây ra một vụ nổ lớn.

Nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn Vô Tâm kia cũng đã thịt nát xương tan, khiến cho Mã Lục khỏi cười thầm đắc ý trong lòng.

Khói bụi biến mất, Cổ Viêm lại chui ra khỏi cái bóng của mình đứng hiên ngang trước mặt ba tên ác nhân kia khiến bọn chúng mắt chữ A miệng chữ O chấn kinh đến nỗi không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Sao có thể, rốt cuộc tên tiểu tử này dùng loại võ hồn gì vậy.

Mã Lục Biến sắc.

Võ Hồn chiến thể!

Hai võ vương kia sắc mặt nghiêm trọng lại cùng lúc thi triền võ hồn chiến thể lao tới công kích tuyến phòng thủ của hắn nhưng tất cả đều vô ích tuyền phòng thủ này quá mạnh.

Hồn kỹ thứ ba, loạn ảnh ma đao!

Thiết Sơn hét lớn thi triển hồn kỹ này ra tốc độ của nó nhanh kinh người mọi đòn đánh nhanh như chớp khiến cho mắt người bình thường khó có thể nhìn thấy rõ.

Cổ Viêm chỉ cần nhẹ nhàng núp dưới cái bóng của mình, cho dù tên Thiết Sơn này có chém nhanh đến mấy đi chăng nữa tất cả cũng chỉ chém vào không khí phí công vô ích mà thôi.

Lồng giam thực vật.

Xuất.

Cổ Viêm hét lớn đặt bàn tay phải ấn xuống mặt đất ra lệnh, từ dưới mặt đất nơi ba tên ác nhân này đang đứng những rễ cây cự đại mọc lên bốn phương tám hướng vây quanh chúng khiến chúng không cách nào thoát ra được.

Từ chỗ lồng giam bắt đầu xuất hiện những chiếc gai nhọn mọc càng lúc càng dài ra hướng về phía cơ thể bọn chúng công kích.

Cả ba tên này cũng không phải là dạng dễ chịu khuất phục đồng loạt kích hoạt hồn kĩ thứ tư võ hồn chiến thể tạo ra lớp áo giáp phòng ngự khiến cho những chiếc gai này không thể nào đâm vào cơ thể được.

Tình thế trước mắt, tạm thời bọn chúng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chiếc lồng này quá cứng đến lửa của bọn chúng tạo ra một lúc không thể đốt cháy giúp chúng thoát ra khỏi lồng được nếu để tình trạng lâu dài thể lực cạn kiệt e rằng sẽ không chịu nổ mà mất mạng.

Thiết Sơn, Hồng Mao lúc này chỉ có thể dựa vào dung hợp võ hồn của các ngươi mới có thể thoát ra được thôi, nếu cứ tiếp tục chịu đựng như thế này chúng ta sẽ mất mạng trong tay tên tiểu tử đó đấy.

Mã Lục nhíu mày ra lệnh nói.

Mã huynh, dung hợp võ hồn đối với chúng ta quá miễn cưỡng, một khi sử dụng toàn bộ năng lượng sẽ bị cạn kiệt, đến lúc đó không phải khoanh tay chịu chết sao?

Hồng Mao nhíu mày đáp lại.

Vậy ngươi nghĩ, còn lựa chọn nào tốt hơn không, chỉ cần các ngươi phá được cái lồng này, thì ta sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình cầm chân hắn giúp các ngươi chạy thoát, nếu các ngươi còn chậm trễ thì cả ba chúng ta sẽ chôn thấy tại đây đó.

Mã Lục mở miệng giải thích.

Thiết Sơn, Hồng Mao nghe hắn nói vậy không khỏi cảm động rơi lệ như sắp khóc, đúng là hoạn nạn mới thấy được chân tình, vị Mã Lục huynh này của bọn chúng quả đúng là người trọng tình trọng nghĩa.

Các ngươi còn chiêu trò gì hay ho hơn không, mang ra biểu diễn cho ta xem đi, nhanh lên còn chuẩn bị lên đường gặp tổ tiên các ngươi nữa, ha ha.

Cổ Viêm nhếch mép cươi khinh thường nói.

Thiên Sơn, Hồng Mao hướng tầm mắt nhìn nhau như hiểu ý của nhau đồng loạt vận toàn bộ sức mạnh của mình thi triển võ hồn dung hợp.

Võ hồn dung hợp kỹ.

Thiên Hỏa Cuồng Đao.

Thiết Sơn, Hồng Mao hét lớn, khiến năng lượng cả hai cộng hưởng làm một sinh ra hỏa cuồng đao biến dị, xung quanh thân thể bọn họ xuất hiện bốn lưỡi đao lửa sắc bén xoay tròn nhanh chóng cắt đứt lồng giam thực vật do Cổ Viêm tạo ra.

Càng lợi hại hơn khi hai tên này tiến gần vị trí của nhau hai hỏa cuồng đao hợp lại thành một cái hỏa cuồng đao hình sao được tạo thành từ bốn lưỡi đao khổng lồ xoay tròn với tốc độ nhanh khủng khiếp lao tới phía Cổ Viêm mà công kích.

Võ hồn dung hợp kĩ sao, nghe cũng thú vị đấy, nhưng đáng tiếc trước mặt ta chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Để ta cho các ngươi nếm thử thể nào là sức mạnh chân chính.

Lưu Tinh Thủy Không Trảm!

Cổ Viêm tập trung một nửa sức mạnh của mình ngưng tụ ra một lưỡi kiếm bằng nước sắc bén dài chừng mười mét, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lam sắc ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp vừa gặp cái hỏa cuồng đao kia lập tức bị cắt đôi ra làm hai gây ra một vụ nổ lớn.

Thiết Sơn và Hồng Mao thấy thế vô cùng sợ hãi lúc này bọn chúng quay lại thì cầu cứu Mã Lục thì gã này đã cao chạy xa bay không một chút dấu vết.

Đến giờ chúng mới hiểu ra, Mã Lục ngay từ đầu đã có ý bỏ chúng mà chạy trước chỉ là mọi chuyện giờ đã quá muộn không thể kịp hối hận được nữa.

Tình nghĩa huynh đệ các ngươi thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười, tên Mã Lục đó chạy trước rồi, vậy còn các ngươi thì tính sao đây.

Cổ Viêm nhếch mép cười lạnh nói.

Trước khi chúng ta chết, có thể cầu xin ngươi, một việc được không?

Thiết Sơn bị phản bội cả người cứng đơ như không còn chút sức sống, quỳ bệt xuống đất, thất thần nói.

Ha ha, ta hiểu mà, ta hiểu mà, huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cũng phải cùng chịu với nhau, các ngươi yên tâm lên đường trước đi, tên Mã Lục sẽ nhanh chóng đoàn tụ với các ngươi mà thôi.

Vậy thì chúng ta yên tâm ra đi được rồi, cảm ơn ngươi.

Thiết Sơn nhắm mắt lại, từng giọt lệ tuôn ra tuy không cam tâm, nhưng đây là số phận của hắn cũng là luật nhân quả giết người thì phải đền mạng, thiết nghĩ chết trong tay một cường giả không lợi hại như vậy không có gì phải hối hận cả.

Bên cạnh thiết sơn, Hồng Mao liên tục la hét cầu xin tha mạng, những không làm lay chuyển được ý định của Cổ Viêm bị hắn chém bay đầu, màu văng tung tóe khiến đám Chương Thanh từ xa chứng kiến cũng phải ba hồn bảy vía khiếp sợ.

Thiết Sơn vẫn nhắm mắt đợi án tử của của mình đến gần, trong đầu hắn lúc này luôn có một suy nghĩ không biết cái chết của hắn có đau đớn như như của Hồng Mao khôn, nhưng hiện giờ hắn lại không cảm nhận một chút đau đớn nào cả, hiển nhiên là bản thân vẫn còn sống.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!

Thiết Sơn mở mắt ra nhìn xung quanh tự hỏi.

Ha ha, Thiết Sơn huynh, vừa rồi ta đã làm huynh kinh sợ rồi, thật ngại quá.

Cổ Viêm gãi đầu híp mắt cười thân thiện nói.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, mà tại sao ngươi lại không giết ta, ta đã từng giết vô số người vô tội, đáng ra phải chịu chết, tại sao vậy.

Thiết Sơn ngạc nhiên hỏi.

Nào nào, uống một ngụm rượu đã rồi chúng ta nói tiếp.

Cổ Viêm đưa cho hắn một vò rượu cười nói.

Thiết Sơn cả người sững lại vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết tên tiểu tử này có mưu đồ gì nữa, cũng không biết trong vò rượu kia hắn có hạ độc hay không?

Mà lúc này hắn cũng không quản nhiều nữa nếu có chết vì rượu độc, cũng coi như là cái chết nhẹ nhàng nhất, ít ra không phải đau đớn như Hồng Mao kia.

Không chần chừ, Thiết Sơn ôm vò rượu của Cổ Viêm tu một cách sảng khoái, thiết nghĩ đằng nào mà chẳng phải chết, nếu trước khi chết được uống một vò rượu ngon như vậy thì còn gì bằng.

Rượu ngon, quả thật là mỹ tửu, ha ha.

Thiết Sơn một hơi tu hết một vò rượu, ngẩng đầu cười sang sảng nói.

Cổ Viêm thấy hắn vui như vậy, tiếp tục cho hắn thể vài vò rượu thượng hạng nữa để hắn uống.

Trong lúc say, Thiết Sơn kể hết mọi chuyện xấu của mình ra cho Cổ Viêm nghe, hắn kể mà không một chút xấu hổ như thể đó là chiến tích của hắn vậy, từ việc cướp bóc tài sản của dân nghèo, hiếp dâm con gái nhà lành, đẩy bà già xuống biển không việc xấu gì mà hắn và đồng bọn chưa làm cả.

Cổ Viêm lại càng đáng sợ hơn nghe mọi chuyện của hắn kể mà không mảy may một chút phẫn nộ, cho rằng đấy chỉ là một câu chuyện cười nhảm nhí, có thể trước đây hắn nghe những chuyện như thế này sẽ cảm thấy phẫn nộ mà muốn giết chúng ngay lập tức, nhưng suy đi nghĩ lại âu cũng là do số phận của đám người đó quá đen nên mới chết sớm như vậy, chứ nếu suy đi nghĩ lại phàm là con người thì ai mà chẳng phải chết chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi, đôi khi chết sớm cũng không phải là một chuyện xấu.

Vô Tâm huynh đệ, tên ác nhân này cũng quá sướng đi, tại sao huynh không giết hắn mà để hắn uống rượu say mèn đến vậy.

Chương Thanh lại gần không hiểu chuyện gì đang xảy ra hiếu kỳ hỏi.

Hắn ta quả thực tội ác tày trời định sẵn hôm nay là phải chết, nhưng đối với huynh đệ vẫn là có chút nghĩa khí, nhưng cái nghĩa khí này lại đặt vào sai người cũng có chút đáng thương vì thế trước khi hắn chết ta thưởng cho hắn một vò rượu ngon coi như món quà tiễn hắn lên đường cũng không có gì là sai trái cả.

Cổ Viêm dứt lời lập tức xóa bỏ lớp băng khống chế lên đám tam nhãn ma lang, rồi sau đó rạch lên cơ thể của Thiết Sơn những vết thương lớn khiến máu chảy ra không ngừng.

Đám tam nhãn ma lang trời sinh bản tính hung dữ gặp mùi máu là điên cuồng vào tấn công mà Thiết Sơn chính là miếng thịt ngon mà lúc này bọn chúng hướng tới.

Hàng trăm con tam nhãn ma lang lao tới cắn xé da thịt của hắn, đám Chương Thanh và Tiểu Thất nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy buồn nôn họ không thể tưởng tượng ra được nếu một ngày phản bội hắn thì hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào.

Trong khi đó Cổ Viêm vẫn thản nhiên như không, một cái chớp mắt cũng không có, nhìn thấy đám dã thú này ăn thịt người sống trước mặt hắn hắn lại càng thích thú hơn, đối với những kẻ xấu xa như Thiết Sơn chết như vậy mới khiến hắn cảm thấy thích thú hả dạ.

Nếu các ngươi không muốn nhìn thì có thể lui ra phía sau đợi ta, xong việc ở đây chúng ta sẽ vào trong cứu người.

Chương Thanh và Tiểu Thất nghe hắn nói vậy gật đầu đồng ý, cảnh tượng này nếu để họ nhìn thêm sợ là không chịu nổi mà ói ra lúc nào không biết.

Thiết Sơn cứ vậy trong lúc say không biết chuyện gì xảy ra đã bị Cổ Viêm hạ độc thủ giết chết giờ chỉ còn là bộ xương trắng dính đầy máu.

Đám tam nhãn ma lang sau khi ăn thịt gã này xong mục tiêu chúng hướng tới chính là Cổ Viêm chúng lao tới tấn công hắn giống như cách mà chúng tấn công Thiết Sơn.

Đối với đám súc sinh này Cổ Viêm không tốn một chút sức lực để có thể giết chúng, hắn chỉ cần dậm chân mạnh xuống đất những chiếc gai nhọn thực vật phóng lên như những mũi giáo đâm xuyên cổ họng chúng hơn khiến hơn một nửa bày đàn của chúng chết ngay lập tức.

Số còn lại lúc này bình tĩnh lại vì bản năng sinh tồn không dám liều lĩnh đến gần hắn mà tản ra xa khu vực hắn đứng.

Khặc khặc, đúng là đám súc sinh ta chưa ăn thịt các ngươi là may vậy mà các ngươi dám đánh chủ ý ăn thịt ta, đúng là không biết tự lượng sức.