CHƯƠNG 177: QUAY TRỞ LẠI VĨNH HẰNG TINH
Tối hôm đó trong phủ mới của Cổ Viêm tổ chức tiệc ăn mừng, ca mùa linh đình, hầu hết mọi người dân trong thành đều được hắn mời đến tham dự, tất cả bọn họ ai nấy đều rất vui vì được nhận phần quà mà hắn ban tặng tuy nhiên vẫn còn có một số kẻ gia đình có chút điều kiện không hài lòng với những gì hắn đã ban tặng, Liêu gia giàu có cỡ nào đâu phải họ không biết đoán chứng tám chín phần đã bị hắn ăn chặn nhưng dù vậy miễn cưỡng họ phải tỏ ra vui vẻ bởi vì không vui lỡ để hắn nổi giận hậu quả thật khó lường.
Các vị hôm nay là ngày vui Vô Tâm ta kính các vị một lý.
Cổ Viêm đứng dậy nâng ly rượu chúc mừng vui vẻ nói.
Mọi người phía dưới cũng nâng ly rượu chúc mừng lại hắn, đủ thấy bây giờ ở Bạch Dương thành hắn rất được mọi người xem trọng, đây chính là nhờ công lao to lớn của Chương Thanh nhờ có tiểu tử này nói tốt mà hắn đã thành công trong bước đầu chinh phục Trung Đô.
Lý Dật cũng xin chúc mừng Vô Tâm đại nhân, hy vọng sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn cho Bạch Dương Thành chúng ta.
Lý Dật nâng ly rượu chúc mừng vui vẻ nói.
Lý công tử cứ yên tâm, có Vô Tâm ta ở đây, nhất định sẽ phát dương quang đại Bạch Dương thành này, để sau này nó sẽ là kinh thành phồn hoa nhất Trung Đô, ha ha.
Vậy phải phiền ngài nhiều rồi.
Lý Dật mỉm cười đáp lại.
Đại nhân theo ta thấy nếu muốn phát dương quang đại Bạch Dương thành thì nhất định ở thành địa vị phải cao nhất thì làm chuyện gì cũng thuận lợi, theo ta thấy trong thành chỉ có chức vị thành chủ là cao quý nhất, ngài xem nếu ngài có thể …
Một tên thuộc hạ của Hắc Ô trại cười gian mở miệng nói.
Ồ, chuyện này là thật sao, có phải Lý huynh thật sự sẽ đem chức vị thành chủ tặng cho ta không, ta còn chưa chuẩn bị tinh thần để làm, nhưng nếu Lý Dật huynh đã ủy thác vậy Vô Tâm ta đành miễn cưỡng nhận lời vậy.
Cổ Viêm gãi đầu ngượng ngùng đáp.
Tên Cổ Viêm này ngay từ đầu đã nhắm đến chức vị thành chủ nếu Lý Dật không đồng ý sẽ đắc tội với hắn, mà nếu đồng ý sẽ mất đi vị trí thành chủ tương lai sẽ mất thật là tiến thoái lưỡng nan.
Vô Tâm đại nhân ngài hôm nay lập được đại công lớn chức vị thành chủ đương nhiên sẽ thuộc về ngài, nhưng liệu bá tánh ở đây có đồng ý không, ngài nên hỏi ý kiến họ trước.
Lý Dật vui vẻ đáp lại.
Đồng thanh dân chúng phản đối, Cổ Viêm dù có lập công lớn cũng không thể thay đổi vị trí thành chủ trong lòng họ.
Chương Thanh chuyện này rốt cuộc là sao, ngươi nói ở đây ta là người được kính trọng nhất, lẽ nào còn kẻ võ công lợi hại hơn ta, rốt cuộc kẻ đó là ai.
Cổ Viêm sắc mặt khó coi ghé vào tai Chương Thanh hỏi.
Đại nhân người mà Lý Dật đang nói tới chính là lão thành chủ của Bạch Dương thành lão đầu ấy đã chấn thủ thành tới giời cũng được gần trăm năm rất được người trong thành kính trọng, mà Lý Dật lại là cháu ruột của lão, cũng là thiếu thành chủ, tương lai sẽ kế nhiệm lão, ngài nói xem chức vị quan trọng như vậy làm sao hắn dễ dàng dân cho ngài, mà kể cả có dâng cho ngài liệu người trong thành có đồng ý hay không, ngài vẫn là quên đi cái chức vị thành chủ này thì tốt hơn.
Chương Thanh nhỏ giọng vừa giải thích vừa khuyên hắn.
Cổ Viêm nghe những lời Chương Thanh nói mới hiểu ra mọi chuyện, hóa ra trong thành này còn có lão thành chủ được nhiều người kính trọng còn hơn cả kính trọng hắn, có lão ta ở đây chức vị thành chủ này khó có thể làm được, lão già này tuổi tác đã cao vậy rồi không lâu nữa sẽ ngỏm, đến lúc đó chỉ cần hắn hối lộ cho người dân trong thành sao chúng lại không quỳ thuận hắn cho được, dù sao bản chất con người chính là lòng tham, hiểu rõ lòng tham con người muốn điều khiển chúng thế nào chẳng được.
Nếu mọi chuyện đều diễn ra theo chiều hướng thuận lợi vậy là tốt nhất, nhưng có một chuyện hắn không tài nào hiểu nổi, nghe đám người Hắc Ô trại này nói tên Lý Dật này xuất thân là một đệ tử của Long Tinh Các một tông môn nổi tiếng tại khu vực Trung Đô sao lại có thể hứng thú với cái nơi chim không thèm đẻ trứng này hắn ta để ý đến chức vị thành chủ như vậy hẳn là trong chuyện này có ẩn tình bên trong mà kẻ biết nhiều nhất chính là lão thành chủ.
Lý Dật huynh nghĩ nhiều rồi, Vô Tâm ta chỉ là khách qua đường mà thôi sớm muộn gì cũng phải rời đi, nếu làm thành chủ thì lại phải có trách nhiệm với thành lâu dài không hợp với tính cách phiêu bạt giang hồ như ta, những lời ta vừa nói với huynh, đừng để trong lòng, ha ha.
Cổ Viêm khoác vai Lý Dật vừa uống rượu vừa cười vừa nói.
Lý Dật gượng cười nâng ly rượu cạn ly lại với hắn, càng ngày hắn càng lo sợ dè chừng tên tiểu tử này hơn, tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách với hắn không chừng có ngày rước họa vào thân.
Tối hôm đó Cổ Viêm say bí tỉ bò lết về phòng mình trèo lên giường mà ngủ, xung quanh giường xếp đầy vô số thỏi vàng sáng lấp lành, vừa ôm vàng vừa ngủ không còn gì hạnh phúc hơn.
Bên trong Thiên Sinh Linh Tinh, Vĩnh Hằng Vũ Trụ, bản thể của Cổ Viêm di chuyển chuyển vào bên trong, còn cơ thể con người vì quá nhiều men rượu nên cần phải nghỉ ngơi cũng tức là ngủ một giấc cho tỉnh rượu.
Tại Vĩnh Hằng Tinh, khi Cổ Viêm bản thể bước tới trông thấy Hắc Ma, Hoàng Viêm đang giao đấu với một đám người lạ mặt ba gã nam nhân tướng mạo bất phàm, một nữ nhân xinh đẹp trong bộ váy lông vũ màu đỏ nhìn xa có nét gần giống với Ngọc Nhi có thể do y phục của hai người gần giống nhau đều lấy lông vũ của phi cầm nhất tộc làm y phục nhưng so về khí chất nữ nhân này so với Ngọc Nhi hơn hẳn rất nhiều.
ngoài bốn người ra còn có một tên tiểu quỷ trên đầu có hai cái nhỏ màu đỏ quanh khuôn mặt mọc lông màu xám, sau mông có mọc cái đuôi giống đuôi giống của long tộc nhìn cái mặt của tên tiểu tử này cười gian thật không ưa nổi.
theo suy đoán của Cổ Viêm nữ nhân xinh đẹp kia chắc hẳn là con hung thú Thái Cổ Phượng Hoàng Thánh Tổ, còn tên tiểu quỷ kia chắc hẳn là Thái Sơn Thôn Thiên Thú thần hóa thành ba tên còn lại chính là Thái Cổ Long Tổ, Thái Cổ Ma Kình Vương, Thái Cổ Viên Hầu Thánh Tổ.
Chủ nhân, ngài đến rồi sao.
Lam Hải đang giao thủ với gã trung niên to lớn toàn thân mặc chiến giáp màu lam làm bằng vảy cá, thấy Cổ Viêm cung kính chao hỏi.
Gã trung niên đi cùng hắn cũng theo sau hành lễ trước mặt Cổ Viêm gã này chắc hẳn là con cá Thái Cổ Ma Kình Vương biến thành đây, nếu không phải đồng tộc Lam Hải cũng sẽ không có lý do gì tập luyện cùng hắn.
Đám Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần nhanh chóng theo sau hành lễ trước mặt Cổ Viêm, trong mắt chúng Cổ Viêm cũng như Hắc Ma, Hoàng Viêm không khác gì đấng tối cao quyền năng, chỉ riêng họ mới có thể dập tắt sự cao ngạo của chúng khiến chúng thuần phục tuyệt đối.
Cổ Viêm ngươi đến rồi sao.
Hắc Ma, Hoàng Viêm xuất hiện cười thân thiện nói.
Dạo này ta bận quá không có thời gian đến thăm hai ngươi, hai ngươi không trách ta chứ.
Bận!
Ngươi thì bận cái gì, ngoài việc ăn ngủ chơi phá phách ra thì ngươi đâu có làm được cái gì đâu, nói mà không biết ngượng.
Hắc Ma nhếch mép cười châm biếm.
Tuy ta không ưa tên Hắc Ma đó tẹo nào, nhưng nói gì thì nói ta ngươi và hắn cũng là một thể thống nhất ngươi nghĩ gì trong đầu ta lại còn không hiểu sao, lâu vậy không thăm chúng ta, thật đúng là đồ không có lương tâm.
Hoàng Viêm chen lời vào trách mắng.
Sao nào thế giới con người chơi có vui không?
Hắc Ma khoác vai Cổ Viêm tươi cười hiếu kì hỏi.
Vui cũng có mà buồn cũng có, đáng tiếc cho ngươi không được chứng kiến tận mặt cảm nhận.
Cổ Viêm lắc đầu làm bộ dáng than thở nói.
Vui đến vậy sao, hay là cho ta mượn cơ thể con người ngươi đang ký sinh một lát chơi có được không, chứ ta ở mãi trong này cũng chán lắm.
Chuyện này!
Cổ Viêm vẻ mặt do dự đáp.
Đi mà, cho ta mượn mấy ngày chơi thử, ta hứa sẽ không gây chuyện đâu mà.
Hắc Ma làm bộ dạng nũng nịu năn nỉ nói.
Cổ Viêm tuyệt đối không thể để Hắc Ma mượn cơ thể của ngươi được, bản chất hắn rất xấu xa ra ngoài chỉ có gây chuyện mà thôi.
Hoàng Viêm mở miệng khẽ nhắc nhở.
Hoàng Viêm đáng ghét, suốt ngày lo chuyện bao đồng, ngươi nói như thể ngươi không muốn mượn cơ thể con người mà Cổ Viêm đang chiếm hữu, đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt ta, ngươi làm ta muốn ói quá.
Hắc Ma tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Hoàng Viêm quát.
Nghĩ sao ta lại hứng thú chơi với con người, mặc dù ta không hẳn ghét con người nhưng con người dù sao cũng chỉ là sinh vật thấp kém không đáng để ta quan tâm, ngoài chuyện rời khỏi cái vũ trụ này ra những chuyện khác ta sẽ không hứng thú, cũng không quan tâm.
Hoàng Viêm thẳng thắn đáp lại.
Ngươi …. ngươi … nói chuyện thật khiến người ta tức chết, thế giới loài người đến Cổ Viêm còn cảm thấy thú vị, vậy mà ngươi lại nói không, ngươi rõ ràng là đang nói dối có phải thấy Cổ Viêm sắp cho ta ra ngoài nên mới ghen tị phá đám phải không.
Hắc Ma trợn mắt đáp lại.
Muốn nghĩ sao thì tùy ngươi, tóm lại dù thế nào ta cũng sẽ không để ngươi thuận lợi ra ngoài đâu.
Ngươi đây là muốn gây sự với ta, lại muốn đánh nhau tiếp phải không?
Hắc Ma tức giận quát.
Chúng ta đánh nhau cũng chỉ hòa nhau, ta không muốn tốn thời gian đôi co với ngươi tóm lại ta vẫn là câu nói cũ ta sẽ không để cho ngươi chiếm hữu cơ thể con người của Cổ Viêm ra ngoài tác oai tác quái đâu.
Hoàng Viêm bình tĩnh đáp lại.
Cổ Viêm ngươi nói một câu công bằng đi, rõ ra tên Hoàng Viêm này kiếm chuyện với ta trước, ngươi phải làm chủ cho ta.
Hắc Ma làm bộ nũng nịu với Cổ Viêm nói.
Chuyện này thật khó phân giải, nếu để cho Hắc Ma ra ngoài thì thật quá nguy hiểm, còn nếu không thả ra thì bản thân quá ích kỷ rồi.
Cổ Viêm than thở nói.
Chủ nhân quyền năng vĩ đại của ta, ta có chủ ý này có thể giải trừ phiền muộn của ngài không biết ngài có muốn nghe không ạ.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần bước lên phía trước mở miệng thấp giọng nói.
Có chủ kiến gì hay mau nói thử xem nào, nếu mà không làm ta nghe lọt tai coi trừng ta sẽ vặt hết lông đem ngươi đi luộc chín đấy.
Cổ Viêm nhíu mày cảnh cáo nói.
Bẩm chủ nhân, theo ta thấy cách tốt nhất lúc này là dùng trò chơi búa kéo bao của con người để phân định thắng thua, nếu Hắc Ma chủ nhân thắng thì cứ để ngài ấy ở thế giới bên ngoài chơi một thời gian, còn nếu mà ngài ấy thua thì Hoàng Viêm chủ nhân có thể lựa chọn ở đây lại hoặc ra bên ngoài chơi, ngoài cách này ra ta không thể nghĩ ra cách nào hay hơn, nếu hai ngài ấy mà đánh nhau không biết bao giờ mới có thể phân định thắng thua.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần mở miệng đáp lại.
Đây cũng phải là một ý tồi, trò chơi búa kéo bao trước đây ta cũng từng chơi, ta thấy đây là cách nhanh nhất để phân định thắng thua nhanh nhất.
Vậy Hoàng Viêm ngươi nghĩ sao.
Cổ Viêm quay sang nhìn Hoàng Viêm hỏi.
Cũng được thôi, nếu cách này có thể ngăn cho tên Hắc Ma đó ra ngoài sao ta không thể không thử cho được.