CHƯƠNG 172. QUÁ KHỨ CỦA ÁC MA CỔ VIÊM

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 172. QUÁ KHỨ CỦA ÁC MA CỔ VIÊM

CHƯƠNG 172. QUÁ KHỨ CỦA ÁC MA CỔ VIÊM

Có chuyện này nữa sao, ta không ngờ tin tức Cổ Viêm tỉnh lại, lại có sức ảnh hướng đối với nhân tộc đến như vậy.

Ngọc Nhi tỷ, tỷ đâu cần ngạc nhiên như vậy, tỷ quen biết hắn đâu phải một hai ngày đâu, dã tâm của hắn lớn lắm, nghe mọi người đồn rằng hắn còn đang muốn làm một huyết ma đế thứ hai muốn phát động đại chiến nhân ma lần nữa đấy.

Mộc Vân sắc mặt nghiêm trọng nhìn Ngọc Nhi nói.

Những điều muội vừa nói suy cho cùng cũng chỉ là lời đồn, Cổ Viêm không đáng sợ như muội tưởng tượng đâu, yên tâm đi có ta ở đây sẽ không có chuyện đại chiến nhân ma gì đó xảy ra đâu.

Tất cả chỉ là lời đồn, tỷ dựa vào đâu mà nói vậy, có phải tình yêu tỷ dành cho hắn đã quá mù quáng rồi phải không?

Mộc Vân sắc mặt khó coi nhíu mày đáp lại.

Ngọc Nhi những lời ngươi vừa nói, ngươi nghe từ đâu vậy có bằng chứng gì không, ngươi vừa quay trở về đại lục có thể không biết hiện giờ các thế lực lớn đang liên minh với nhau để chống lại tên ma đầu này vậy nên ta dám khẳng định tin tức của Mộc Vân nghe được hoàn toàn chính xác, đại lục của chúng ta lại sắp gặp phải kiếp nạn Huyết Ma Đế năm đó.

Thanh Tước vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng nói.

Ngọc Nhi tỷ, tỷ quan tâm đến chuyện của tên Cổ Viêm đó đến vậy có phải hai người đã gặp lại nhau rồi phải không?

Mộc Vân tò mò lên tiếng hỏi.

Gặp rồi, huống hồ bây giờ ta đã …

Ngọc Nhi đỏ mặt ngập ngừng có chút xấu hổ e thẹn nhưng sau đó lấy lại vẻ điềm tĩnh nói tiếp.

Mà thôi những chuyện này tạm thời nói sau đi, vừa rồi ta có nghe các trưởng lão và nhi nữ của muội nói chuyện về mâu thuẫn của Cổ Viêm và các thái thượng chưởng lão của bốn đại tông môn lớn tại đây, rốt cuộc chuyện này là sao.

Mộc Vân nghe sư tỷ mình hỏi chỉ biết lắc đầu thở dài, cứ tưởng mọi chuyện trong quá khứ đau buồn đã qua không ngờ cũng có lúc phải nhắc lại.

Mộc Vân muội và đám thái thượng trưởng lão của ba tông môn còn lại trước đây có quen biết tên ác ma Cổ Viêm đó thật sao, chuyện lớn như vậy sao muội lại không kể cho ta và Ngọc Nhi biết, mau kể lại đầu đuôi câu chuyện năm đó cho chúng ta nghe đi.

Thanh Tức nắm tay Mộc Vân giục nàng nói.

Chuyện này phải kể từ 200 năm về trước lúc đó muội cùng Diệp Linh Nhi, Hàn Thiên, Lưu Lôi cũng tức là ba vị thái thượng trưởng lão năm đó được mọi người xem là thiên tài trong Lưu Hương Thành cùng nhau tham gia đại hội tuyển chọn đệ tử của Vân Lan học viện đó cũng chính là ngày chúng ta gặp Cổ Viêm lần đầu.

Cũng chính ngày hôm đó Lưu Lôi và Diệp Linh Nhi cậy vào gia thế và chút bản lĩnh nhỏ nhoi mà trong mắt không coi ai ra gì, bọn họ thấy Cổ Viêm tư chất tầm thường liền thi nhau bắt nạt sỉ nhục hắn thậm chí ngang nhiên đánh hắn trước mặt đám đông.

Mộc Vân vẻ mặt có chút buồn bã mở miệng nói.

Thì ra là chuyện của trẻ con lúc còn nhỏ ganh đua đấu đá nhau, năm đó ta ở tộc của ta cũng thường xuyên xích mích với các yêu tộc khác nhưng mà nói gì thì nói cũng không thể vì chuyện này mà tên Cổ Viêm đó ghi thù mà gây ra chiến tranh nhân yêu ma được, đây đúng là chuyện nực cười nhất mà ta từng nghe.

Thanh Tước chen lời vào cười trêu đùa nói.

Không, không đâu, chuyện này không hề nực cười, Cổ Viêm mà biết được những chuyện này, đại lục thật sự sẽ nổi nên một trận mưa tanh gió máu thật đấy.

Ngọc Nhi sắc mặt trở nên ngưng trọng nói.

Sao, sao có thể như vậy được, nghĩ thế nào ta cũng nghĩ không ra, chỉ là trò đùa trẻ con sao có thể gây ra biến động lớn như vậy được?

Thanh Tước biểu cảm lo sợ lên tiếng hỏi.

Không có gì là không hợp lý ở đây cả, năm đó ta còn nhớ tên Cổ Viêm này vì bị hai người họ sỉ nhục trước đám đông mà đã có ý định giết Lưu Lôi và Diệp Linh Nhi nếu không phải có Cổ lão gia gia hắn không có sát ý với bọn họ ra tay kịp ngăn cản thì hắn sớm không nể nang ai mà lấy mạng họ từ lâu rồi.

Cổ lão, ngươi muội nói có phải Cổ Nguyên lão đầu ở ma tộc không?

Thanh Tước nhíu mày hỏi.

Chính là lão ta, năm đó bọn muội cũng không biết rõ thân phận thật sự của lão, chỉ biết lúc đó lão ta là một cường giả võ hoàng người đứng sau lưng bảo vệ Cổ Viêm, mãi cho đến về sau, khi muội gia nhập tông môn mới gặp lại lão đang quấy phá tông môn mới biết thân thế thật sự của lão thì ra lão ta là một võ tôn cảnh bị cao thủ nhân tộc truy sát bị trọng thương tu vi giảm sút nên mới trốn ở Lưu Hương Thành có lẽ thu nhận Cổ Viêm cũng chỉ là để che mắt thiên hạ tạm sống qua ngày.

Mộc Vân nói tiếp.

Vì thế trước khi rời đi, lão ta không yên tâm để Cổ Viêm một mình nên mới gửi huynh ấy vào học viện đúng không?

Ngọc Nhi hỏi tiếp.

Gửi vào học viện đã tốt, đằng này tên Cổ Viêm đó tư chất không khác gì người bình thường không thể tu luyện được, lão ta biết vậy nhưng vẫn đem hắn theo còn cho hắn dùng đan được tăng tu vi tạm thời mà không quan tâm đến hậu quả của nó để đi cửa sau, lão già cũng quá tàn nhẫn.

Có điều muội không hiểu vì sao năm đó vì sao lão ta còn vì hắn mà dắt cả phu nhân Mạc Kỳ hai người cùng nhau náo loạn tông môn.

Mộc Vân mở miệng nói.

Có lẽ thời gian ở cùng Cổ Viêm nuôi huynh ấy, hai người phát sinh thứ tình thân gia đình, không biết từ khi nào lão ta đã coi huynh ấy như là cháu ruột của mình.

Ngọc Nhi nói.

Muội còn nhớ năm đó, tỷ nhìn thấy hắn bị hóa đá, như sắp khóc nhưng cố nén lại chứng tỏ tình cảm tỷ dành cho hắn không hề nhỏ đâu.

Mộc Vân nhìn nàng tủm tỉm cười.

Nói về cái bức tượng đá Cổ Viêm đó, đại chiến nhân yêu ma ta cũng có nhìn qua, thật không hiểu hắn ta gặp phải chuyện gì mà lại có khuôn mặt như nhìn thấy quỷ vậy thật tức cười.

Thanh Tước không nhịn được cười khúc khích.

Haiz!

Lỗi này một phần cũng do Lục Hồng, tỷ ấy năm đó biết là có thể cứu được huynh ấy nhưng lại không cứu, lại còn chia cách hai người chúng ta còn để huynh ấy tự sinh tự diệt, nhưng nếu không có chuyện ngày hôm đó xảy ra có lẽ cũng không có Cổ Viêm ngày hôm nay.

Ngọc Nhi gượng cười nói.

Ngọc Nhi, tỷ mau kể quá khứ cũng mình và Cổ Viêm đi, muội rất muốn biết rốt cuộc ngươi và tên lùn tịt đó làm sao mà đến được với nhau.

Mộc Vân vẻ mặt hiếu kỳ khẽ hỏi.

Bên cạnh Thanh Tước cũng chăm chú nhìn Ngọc Nhi nghe chuyện nàng sắp kể.

Cổ Viêm ngày đầu ta gặp cũng đâu khác gì các người kể trước đó, là kẻ rất liều lĩnh có thể dùng bất cứ thủ đoạn để đạt được mục đích, tuy huynh ấy thật sự có chút xấu xa nhưng đối với ta cũng không tệ, ngày tháng ở bên cạnh huynh ấy ta rất vui.

Ngọc Nhi vừa nói vừa nghĩ đến những chuyện đã qua cùng Cổ Viêm lại đỏ mặt.

Sự tình bên trong chỉ có hai người họ biết được, nhưng theo suy đoán của Thanh Tước và Mộc Vân để có được trái tim của Ngọc Nhi thì hẳn là hắn còn có mấy phần là người tốt ít nhất đối với riêng nàng là sự chân thành không hề giả dối.

Thành thật mà nói Cổ Viêm hắn có trở nên xấu xa cũng một phần sai lầm năm đó của bọn muội, đặc biệt là Lưu Lôi, tên tiểu tử đó năm đó có sai cũng đã bị Vân Dương trừng trị thích đáng, chuyện quá khứ không nên nhắc lại, Cổ Viêm cũng vậy hắn không thể vì cái tính trẻ con của mình mà làm hại tính mạng của toàn bộ sinh linh đại lục được.

Mộc Vân than thở nói.

E là làm muội phải thất vọng, Cổ Viêm bị phong ấn trong tượng đá quá lâu dù thời gian có thay đổi như thế nào đi chăng nữa huynh ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện như 200 năm về trước, bảo huynh ấy trưởng thành ngay lập tức là một chuyện quá khó khăn.

Ngọc Nhi mở miệng nói.

Tỷ nói phải một kẻ bị hóa đá ngần ấy năm, đương nhiên ký ức xót lại cũng chỉ là ký ức của một đứa trẻ mười bốn mười năm tuổi, bảo hắn trưởng thành gạt bỏ ân oán bồng bột của tuổi trẻ là quá khó khăn a.

Mộc Vân cười khổ.

Muội đừng quá lo lắng có ta ở đây Cổ Viêm sẽ không dám làm bậy đâu, hiện tại những chuyện quá khứ huynh ấy quên gần hết rồi mà cho dù sau này có nhớ lại ta cũng sẽ không để huynh ấy phá hủy tông môn nơi ta từng sinh sống đâu.

Ngọc Nhi nắm tay Mộc Vân mỉm cười an ủi.

Cổ Viêm vậy mà quên hết những chuyện trong quá khứ thật sao?

Mộc Vân nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại.

Chỉ là tạm thời không nhớ ra thôi, sớm muộn gì huynh ấy cũng nhớ lại.

Ngọc Nhi nói tiếp.

Ngọc Nhi ngươi hiện giờ có phải biết hắn trốn ở nơi nào phải không?

Thanh Tước chen lời vào hỏi.

Biết, hiện tại ta đang ở cạnh huynh ấy, nhưng ngươi hỏi ta chuyện này làm gì.

Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Chỉ là ta tò mò không biết Cổ Viêm người thật bằng xương bằng thịt sẽ như thế nào thôi, nếu được gặp hắn biết chút thông tin về hắn nếu có giao thủ với hắn cũng không bị yếu thế.

Thanh Tước cười nói.

Thì ra là chuyện này có điều hiện tại Cổ Viêm hiện tại không phải là đối thủ của ngươi huynh ấy mới chỉ là một võ hoàng lấy gì để giao thủ với ngươi đây, ngươi đề cao huynh ấy quá rồi đấy.

Ngọc Nhi mở miệng đáp.

Sao có thể như vậy được, một võ hoàng nhỏ nhoi sao có được cái bản lãnh thu phục được thượng cổ yêu tổ khiến kẻ đó ngoan ngoãn nghe lời hắn, đây là chuyện nực cười nhất ta từng nghe.

Thanh Tước vẻ mặt khó tin mở miệng nói.

Cũng không phải không có khả năng trừ khi cả hai bên có giao ước gì đó nếu không một nhân vật lợi hại ngang ngửa với võ thần sao có thể hạ mình quy phục được.

Mộc Vân chen lời vào nói.

Hoàn toàn không phải, Cổ Viêm có điểm đặc biệt khác người thường vậy nên không thể dùng nhưng nguyên tắc phạm trù thông thường để đánh giá huynh ấy, sức mạnh huynh ấy không phải thứ người thường như các người có thể tưởng tượng ra được đâu.