CHƯƠNG 175: LIÊU GIA PHỦ.
Những lời đám người Hắc Ô trại vừa nói khiến đám nữ nhân đứng ở đây không khỏi rùng mình họ không dám tin một con người anh tuấn nho nhã kia lại có thể làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy nếu đúng là sự thật họ không nghĩ bản thân có đủ mạnh mẽ mà tha thứ được.
Lý Dật không trả lời chỉ cười sau đó bước vào bên trong phía đám người Vô Tâm ôm quyền cung kính chào hỏi.
Vô Tâm đại nhân, nghe danh đã lâu giờ mới được diện kiến Lý Dật phủ thành chủ ta thay mặt toàn bộ người dân trong thành đã ra ta tương trợ cứu giúp chúng ta thoát khỏi sự uy hiếp đến từ người của Hắc Ô trại.
Lý Dật cúi đầu trịnh trọng trước mặt Cổ Viêm hành lễ nói.
Làm sao mà ngươi biết được chuyện ta đi dọn dẹp đám người của Hắc Ô trại có phải đúng như những gì chúng nói các ngươi có quan hệ với chúng.
Cổ Viêm liếc nhìn xuống phía hắn cười nói.
Đại nhân cứ đùa sao chúng ta cùng một phe với chúng được, ở Bạch Dương thành chúng ta có tai mắt khắp nơi nên chuyện biết ngài tiêu diệt lũ ô hợp bọn sao ta không biết được.
Lý Dật mở miệng nói.
Lời ngươi nói nghe cũng có lý, nhưng ngươi giải thích sao về việc đám người Hắc Ô trại lại nói các ngươi cùng phe với chúng ngươi giải thích đi.
Lý Dật kia nghe hắn nói lập tức thẳng thắn đáp lại.
Đại nhân bọn chúng vì ghen ghét chúng ta nên mới tìm cách đổ thừa chúng biết khi bản thân không còn gì muốn vào thành sẽ bị chúng ta tìm cách đuổi đi lên hãm hại để đuổi chúng ta trước, thủ đoạn của chúng quá độc ác.
Nói vậy cũng không đúng nhưng ta và người dân ở đây đều cho phép chúng ở lại, không lẽ các ngươi lại muốn chống đối ta.
Lý Dật nghe những lời chọc khích của hắn tự nhiên bản thân không cách nào đáp lại, trước mắt hắn con người này không phải dạng bình thường rất nhạy bén về mọi thứ nếu trả lời không hợp ý hắn không biết sẽ phải hứng chịu hậu quả gì.
Mau nói đi, các ngươi thực muốn chống đối với ta.
Vô Tâm trừng mắt lạnh lùng quát.
Đại nhân ta có thể lấy danh dự ra làm chứng, chúng ta hoàn toàn không có quan hệ mờ ám với đám người, xấu xa đó xin ngài hãy tin ta.
Lý Dật nghiêm túc nói.
Danh dự ngươi có đáng giá bằng cái mạng sống của ngươi không, trước giờ ta ghét nhất bị người khác trêu đùa lừa dối, ngươi nghe cho kỹ đây nếu để ta biết được những lời ngươi nói đều là nói dối lập tức ta sẽ lấy mạng ngươi.
Vô Tâm trừng mắt quát lại.
Lý Dật nghe xong cả người run như cầy sấy nhưng ngay sau đó lấy lại bình tĩnh gật đầu đáp lại.
Tạm thời ta sẽ không động đến phủ thành chủ các ngươi, nếu phải tìm một chỗ ở mới có lẽ nên đến tìm Liêu Gia trước, ta nghe đồn Liêu Gia bán nhi nữ của mình cho đám người Hắc Ô trại để mong được sống có lẽ đã đến lúc cuộc sống sung sướng của chúng đã kết thúc.
Vô Tâm cau mày lớn tiếng nói.
Đại nhân nói không sai, từ lâu ta đã muốn đuổi cổ chúng đi, nhưng vì phụ thân ta có ơn với Liêu Cao gia chủ nên không động tới Liêu Gia đó, nếu ta mà được quyết định nhất định sẽ xử lý Liêu Gia đó từ lâu.
Lý Dật giận dữ lên tiếng đồng tình.
Bước ra khỏi cửa quán trọ, phí trước là Lý Dật, Cổ Viêm và đám thuộc hạ Hắc Ô trại cùng rất người dân trong thành theo sau.
Chắc các ngươi đã biết Liêu Gia ở Bạch Dương thành 5 năm trước đã bán tiểu thư duy nhất cho Hắc Ô trại, tội ác của chúng tuyệt không thể tha được cho nên hôm nay ta sẽ đi dọn dẹp nơi chúng ở thay vào đó sẽ là nơi ta và đám người Hắc Ô trại chiếm đóng.
Đám người Hắc Ô trại lúc này rất bất ngờ, không biết tên Lý Dật kia đã khua môi múa mép gì có thể khiến Cổ Viêm bỏ qua mọi chuyện mà bỏ qua phủ thành chủ của hắn, nhiều người tỏ vẻ bất mãn nhưng vẫn phải cố nhịn trong lòng họ thật muốn lột da hắn ra để cho mọi người biết bộ dạng xấu xa giả tạo của hắn.
Chương Thanh ngươi lên đây nói vài câu đi, có thật Liêu Gia đã làm những chuyện xấu xa đó không, ta muốn ngươi đích thân nói rõ không mọi người lại bảo ta ỷ mạnh hiếp yếu.
Vô Tâm mở miệng vẫy tay gọi hắn nói.
Chương Thanh ngay sau đó bước lên phía trước quay đầu về phía chúng dân rõng rạc nói.
Lời Vô Tâm đại nhân nói hoàn toàn là sự thật chính Liêu Gia đã bán Nhược Lan của ta cho Hắc Lang của Hắc Ô trại còn gián tiếp hại chết nhạc phụ nhạc mẫu của ta tội ác của bọn họ đã đến lúc phải trả giá.
Lời Chương Thanh vừa nói mọi người từ lâu đã biết rõ chỉ là thế lực của Liêu Gia lớn hơn họ, bọn họ chỉ là người thường sao dám chống đối nhưng hôm nay Cổ Viêm đứng lên đi trị tội bọn chúng sao bọn họ có thể thể không vui mừng đồng ý cho được.
Chương Thanh huynh nói rất đúng, Vô Tâm đại nhân nói rất đúng chúng ta nhất định phải trừng trị liêu gia không cho chúng có cơ hội sống trong nhung lụa chúng không xứng đáng với điều đó.
Liêu gia ở Bạch Dương thành được xem là gia tộc lớn chuyên buôn bán lụa vải có rất nhiều sạp hàng bày bán khắp thành quy mô vô cùng lớn, nghe mọi người đồn rằng y phục khắp Trung mặc Đô đều bắt nguồn từ một trong các gia tộc lớn làm vải trong đó có Liêu Gia, ngoài ra gia tộc này còn thường buôn bán các sản phẩm mình làm ra cho các vùng khác lên nhanh chóng trở thành thương gia giàu có.
Trước cửa phủ Liêu Gia một đám người lạ mặt xông tới bao vây trước cửa dẫn đầu là một thiếu niên y phục hắc bào tóc trắng tay cầm thiết côn vung mạnh xuống đất.
Các người là ai đến đây có việc gì.
Hai tên canh cửa mặt lạnh lao tới phía trước cầm giáo chĩa thẳng vào mặt họ nói.
Đầu óc lũ các ngươi có phải ngu thật không vậy định lấy một địch người địch trăm người sao, tất cả đâu mau phá cửa cho ta.
Thiếu niên tóc trắng nhếch mép cười nói.
Lời thiếu niên vừa nói ra cả đám phía sau hung hãn lao tới xông tới phía trước đấm túi bụi rồi phá cửa xông vào.
Uỳnh ….uỳnh …rầm..rầm.
Khi cả đám xông vào lập tức bị hất văng ra bên ngoài lăn xuống đất nôn ra ngụm máu tươi thực lực của kẻ phía bên trong quá mạnh bọn họ căn băn chỉ là đang lấy trứng chọi đá.
Hỗn xược, các ngươi tưởng đây là đâu mà có thể tự ý đến gây loạn.
Phía bên trong âm thanh cương mãnh truyền ra ngoài, bước ra khỏi cửa là một lão giả tóc đen mặt hung hãn tay chắp sau lưng, phía sau lão là một đám người trung niên khác bước ra ai đấy y phục sặc sỡ đủ thấy họ không phải nô bộc mà là những người có địa vị cao trong Liêu Gia.
Đại nhân lão già này quá mạnh chúng ta không phải đối thủ của lão.
Một tên thuộc hạ đứng dậy ôm ngực trọng thương trong sự bất lực nhìn lão nhỏ giọng nói với hắn.
Ta đâu có bị mù, các ngươi làm ta mất mặt quá mau cút xuống cho ta, thật đúng là một lũ ăn hại nếu không phải các ngươi còn chút tác dụng với ta, ta sớm lấy cái mạng rác rưởi của các ngươi rồi.
Cổ Viêm tức giận trừng mắt quát.
Là ai lại to gan đến vậy dám đến Liêu Gia ta làm loạn, có phải chán sống rồi phải không?
Một gã trung niên cao gầy núp sau lão giả lúc này bước lên phía trước gân cổ quát.
Liêu Cao lão tặc nhà ngươi, còn nhận ra ta không?
Chương Thanh nhìn thấy lão già này lại nhớ lại thù cũ cau mày lớn tiếng quát.
Tiểu tử ngươi sao có thể đứng dậy được, ngươi không phải tàn phế rồi sao?
Liêu Cao hai mắt mở to kinh ngạc hỏi.
Muốn ta chết sao ngươi đừng có nằm mơ, hôm nay ta đến đây để đòi lại công đạo cho nhạc phụ nhạc mẫu và Nhược Lan.
Chương Thanh trừng mắt đáp lại.
Liêu Cao có thật sự như những gì mà tiểu tử này nói, Liêu Phương huynh là do các ngươi hãm hại.
Lão giả kinh ngạc trước lời nói của thiếu niên kia, mở miệng hỏi gã.
Liêu Đức đến ta ngươi cũng nghi ngờ, ngươi nghĩ sao ta lại đi hãm hại đại ca, đại tẩu, ngươi tin lời của tên tiểu tử đó thật sao.
Liêu Cao cau mày đáp lại.
Lão. lão chính là Liêu Đức người đệ của Liêu Phương nhạc phụ đại nhân, ngươi quay về rồi sao?
Chương Thanh giật mình mở to mắt nhìn lão nói.
Tiểu tử ai nói cho ngươi biết chuyện gia đình ta, ngươi và Liêu gia ta có quan hệ gì?
Liêu Đức liếc nhìn hắn mở miệng tra hỏi.
Ta là phu quân Liêu Nhược Lan đương nhiên chuyện này là do nhạc phụ đại nhân nói cho, chứ lão nghĩ tại sao ta có thể biết.
Lão già Liêu Đức này ta thấy cũng bình thường thôi có gì mà ngươi phải kinh ngạc đến vậy?
Vô Tâm nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói.
Đại nhân chuyện này nói sau đi, đợi khi xử lý lão già Liêu Cao xấu xa song ta sẽ kể rõ đầu đuôi câu truyện.
Chương Thanh mở miệng đáp lại.
Ngươi nói ngươi và cháu gái ta thành thân nhưng ta thấy nó hiện giờ đang sống rất hạnh phúc với Hắc Lang, mới cách đây không lâu ta còn gặp chúng ở Đồ Lô thành mà giờ ngươi lại nhận là hiền tế của Liêu Gia chuyện này rốt cuộc là sao?
Nghe lời lão già này nói, Chương Thanh giật mình choáng váng hắn nghĩ thế nào cũng không ra người mình yêu rõ ràng bị bọn chúng bắt cóc vậy mà lại đi chung sống hòa thuận với kẻ khác nhưng Liêu Đức nói chắc chắn không sai.
Nhược Lan muội thật sự thay đổi rồi sao?
Chương Thanh buồn bã thầm nói.
Chương Gia và Liêu Gia các ngươi làm ta nhức đầu chóng mặt quá, tên tiểu tử này yêu Nhược Lan với lại hắn khẳng định hai người có tình cảm sâu đậm với nhau, còn lão già ngươi lại nói Nhược Lan kia đang sống hạnh phúc tên trại chủ Hắc Lang rốt cuộc ai mới là người nói thật ai mới là kẻ nói dối đây.