CHƯƠNG 171: GẶP LẠI CỐ NHÂN
Tần Chính ca, Mộc Huyền nha đầu này ….
Mỹ phụ Mộc Vân mở mắt ra thở dài.
Mặc kệ nó chuyện quan trọng hiện tại là phải ngưng tụ thành công thánh nguyên đan nếu không thành công sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Gã trung niên Tần Chính nhăn mặt quát.
Tiểu tử thối, ngươi vừa nói cái gì, ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy.
Lại dám ức hiếp tiểu sư muội trước mặt ta.
Phía sau Tần Chính một âm thanh băng lãnh của một nữ tử phát ra, khiến cả người hắn lạnh cả sống lưng đến hơi thở cũng cảm thấy khó khăn, một cảm giác sợ hãi trước nay hắn chưa từng có, đây chính là sức mạnh biểu thị cho một cường giả cấp bậc vô cùng cao, trong mắt vị cường giả này hắn chẳng khác gì sâu kiến.
Âm thanh đáng sợ này là ở đâu ra vậy, tại sao lại xuất hiện trong mật thất của tông môn, không lẽ ta bị hoang tưởng do tẩu hỏa nhập ma.
Không không thể nào âm thanh này rất trân thực.
Tần Chính vẻ mặt lo sợ đến đổ mồ hôi hột trong lòng thầm nghĩ.
Âm thanh này quá quen thuộc, giống như đại sư tỷ năm đó, không lẽ.
Mộc Vân nở nụ cười vui sướng, trong lòng thầm nghĩ.
Tiểu sư muội không nghe lầm đâu, ta đã quay trở về tông môn rồi đây.
Ngọc Nhi truyền âm vào tai nàng nói.
Đại sư tỷ là tỷ thật sao, tỷ đã quay trở về tông môn.
Mộc Vân vẻ mặt vui sướng truyền âm đáp lại.
Chuyện này tạm thời nói sau, bây giờ ta sẽ giúp muội điều hòa cơ thể giúp muội ngưng tụ thánh nguyên đan đột phá võ thánh.
Ngọc Nhi đặt bàn tay lên đỉnh đầu dùng năng lượng của mình từ từ điều hòa cơ thể nàng ta giúp cho thánh nguyên đan của nàng ổn định lại.
Mộc Vân được thế thuận nước, trực tiếp ngưng tụ thành công thánh nguyên đan đột phá võ thánh.
Khí tức võ thánh của nàng xung thiên khắp gian phòng Tần Chính bên cạnh cảm nhận được cũng một phen kinh ngạc phu nhân mình vậy mà xung kích thành công còn bản thân mình lại không thể làm được như người ta trong lòng tự nhiên có chút buồn bã thất vọng.
Võ thánh, ta vậy mà đột phá võ thánh.
Tần Chính ca, ta đột phá võ thánh rồi.
Mộc Vân không kiềm chế nổi sự vui sướng quay sang nhìn hắn cười đáp.
Chúc mừng muội.
Tần Chính gượng cười.
Muội đột phá sao mặt huynh buồn thiu vậy, yên tâm đi, chốc nữa ta sẽ bảo tỷ tỷ giúp huynh đột phá.
Mộc Vân mỉm cười khẽ an ủi.
Tần Chính nghe được câu này trong lòng vui vẻ hẳn lên, nắm tay nàng gật đầu thuận theo ý nàng.
Thấy Mộc Vân vui đến vậy, Ngọc Nhi cũng cảm thấy vui lây, nữ nhân này dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ không thay đổi.
Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu vậy mau ra đây gặp muội đi, muội nhớ tỷ lắm.
Mộc Vân nhìn xung quanh mật thất không thấy có một bóng dáng người nào khác ngoài hai người họ lên tiếng gọi.
Trước tiên muội nên giải quyết ồn ào bên ngoài kia trước đi, sau đó đến Nguyệt Vực của Nguyệt Lăng Phong ta đợi muội ở đó.
Ngọc Nhi nói xong âm thanh cùng bóng người tiêu thất trong không gian, Mộc Vân không cảm nhận được bất kì âm thanh nào khác của sư tỷ mình, biết tỷ ấy đã rời đi trước, hiện tại cũng nên giải quyết mớ lộn xộn ngoài kia trước.
Cánh cửa mật thất mở ra, khí tức tỏa ra đã có sự biến đổi lớn mạnh hơn cường giả võ tôn đỉnh phong rất nhiều, điều này chứng tỏ đã có một người đột phá võ thánh.
Là mẫu thân, mẫu thân đột phá võ thánh.
Mộc Huyền không kìm chế được sự vui sướng chạy đến ôm Mộc Vân.
Nha đầu này đã có tuổi rồi sao tính cách giống như đứa trẻ vậy, thật không có chút phép tắc nào cả.
Mộc Vân gõ nhẹ vào đầu nữ nhân này khẽ trách mắng.
Ui đau, mẫu thân thật là.
Con cũng chỉ vì lo lắng cho người và tương lại tông môn thôi.
Mộc Huyền khẽ nhíu mày làm bộ nũng nịu lên tiếng đáp.
Những chuyện con lo lắng ta đều hiểu, nhưng trước mắt không cần phải lo, tên Cổ Viêm đó hiện tại vẫn chưa tìm ra tung tích của ta, hắn sẽ không đến tông môn chúng ta báo thù đâu.
Nhưng mà, mẫu thân.
Mộc Huyền, nếu mẫu thân con đã nói vậy thì cứ nghe theo sự sắp xếp của bà ấy đi.
Tần Chính vỗ vài nữ nhân này lên tiếng khuyên.
Nhưng mà phụ thân.
Thấy phụ thân lắc đầu, Mộc Huyền không thể không nghe theo, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân mình quá gấp gáp không những không giải quyết được gì mà làm mọi chuyện rối tung, tốt hơn nên im lặng nghe bậc trưởng bối thì tốt hơn.
Ta còn có chuyện đi trước, mọi người cứ ra đợi ta ở đại sảnh Hoa Linh Cung đợi ta về chúng ta sẽ bàn đối sách.
Mộc Huyền dứt lời biến thành một đạo lục quang sắc biến mất khỏi mật thất.
…….
Nguyệt Lăng Phong giống như tiên cảnh quanh năm hoa cỏ thơm ngát, là một trong những phong đẹp nhất của Cửu Yêu Cung, đây cũng là phong rất ít đệ tử được vào chỉ một số ít tuyệt thế thiên tài được tông môn bồi dưỡng mới có cơ hội được tu luyện tại đây, vì đây là nơi sản sinh ra một nữ cường võ đế cảnh đầu tiên nên yêu cầu tuyển chọn có phần khắc khe cũng là điều hiển nhiên.
Đứng trên Nguyệt Vực cao vạn trượng dưới gốc cây đại thụ hoa nở một màu hồng rực rỡ, Ngọc Nhi ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp của Cửu Yêu Cung có chút hoài niệm, nhớ năm đó nàng chỉ là một nữ đệ tử cũng thường xuyên trốn sư phụ lên đây ngắm cảnh vậy mà thấm thoát đã mấy trăm năm trôi qua, thời gian trôi thật quá nhanh.
Trong số các phong, Nguyệt Lăng Phong là phong duy nhất có nhiều yêu thú sinh sống, hầu hết đệ tử muốn kí hiệp ước yêu thú đều phải đến phong này đăng kí, có thể thấy rõ điều đó khi nhìn lên trời rất nhiều yêu thú phi cầm đang bay, phía dưới mặt đất cũng có rất nhiều yêu thú di chuyển, khác với yêu thú tại Cửu Yêu Thánh Vực ngoài kia, hầu hết bọn chúng đều được thuần hóa.
Ngọc Nhi tỷ!
Phía sau Ngọc Nhi, Mộc Vân đi đến dẫn theo một nữ tử xinh đẹp trạc tuổi mười tám mặc y phục trắng.
Mộc Vân đây là ….
Nữ nhân này Ngọc Nhi rất quen mắt, chỉ là lời hứa năm đó không ngờ cô ấy vẫn giữ lời, thật khiến cho người ta khâm phục.
Ngươi cuối cùng cũng quay trở về rồi, ta còn tưởng ngươi chết trên đó rồi chứ.
Nữ tử y phục trắng cười trêu đùa nói.
Thanh Tước nhiều năm không gặp không ngờ lời nói vui đùa năm đó ngươi lại trở thành lời hứa của ngươi, bao năm qua để ngươi bảo vệ tông môn thật làm khổ cho ngươi rồi.
Ngọc Nhi vui vẻ đáp lại.
Yêu tộc bọn ta nói lời phải giữ lấy lời quyết không nuốt lời, năm đó ta bại trận dưới tay ngươi, lời hứa bảo vệ tông môn cho ngươi suốt ba trăm năm sao ta có thể quên được.
Thanh Tước mở miệng cười đáp lại.
Năm đó ta còn nhớ ngươi chỉ mới bước vào yêu thánh nhất giai, giờ đây đã là yêu đế nhị giai, có ngươi chấn thủ tông môn ta rất yên tâm.
Yêu đế?
Trong mắt ngươi yêu đế, yêu tổ bọn ta chỉ là những đám cỏ rác, tu vi ngươi ta càng lúc không thể nhìn thấu, chỉ sợ muốn làm đối thủ của ngươi cũng không xứng.
Thanh Tước cao giọng trâm biếm bản thân nói.
Ngươi nói gì mà khó nghe vậy, chẳng qua ta bước chân vào thiên giới sớm hơn ngươi tu vi cao hơn ngươi là điều hiển nhiên, nếu để cả ngươi và ta cùng nhau phi thăng nhất định ngươi không thua kém gì ta đâu.
Ngọc Nhi mỉm cười an ủi.
Thiên phú không bằng ngươi, ta không phủ nhận, nhưng ta cũng không dễ dàng chịu thua sớm muộn một ngày nào đó ta sẽ đuổi kịp ngươi thôi.
Thanh Tước nhếch mép tự tin nói.
Nhất định rồi, ta đợi đến ngày đó để một lần nữa được tỷ thí so tài với ngươi.
Ngọc Nhi gật đầu cười đáp.
Dưới đại thụ có một bàn đá ba người nữ nhân lâu ngày không gặp lại có nhiều chuyện để tâm sự Mộc Vân kể những chuyện xảy ra trong những năm tháng ở tông môn, gặp được Tần Chính một đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Tông cũng là một cái duyên.
Năm đó tu vi ta không bằng tỷ không thể cùng tỷ xông pha chiến trận đánh đuổi ma tộc, chỉ biết ở lại tông môn chấn thủ thật đáng tiếc.
Mộc Vân than thở nói.
Không phải nhờ năm đó ở bảo muội lại tông môn muội mới có thể quen biết tên tiểu tử Tần Chính đó sao, ta cho muội cái nhân duyên tốt như vậy muội còn phàn nàn gì nữa.
Haiz!
Tóm lại muội vẫn cảm thấy đáng tiếc, chỉ có thể trách tư chất không đủ chỉ có thể hậu phương.
Đại chiến năm đó không phải muội không biết toàn cao thủ tử võ tông cảnh trở lên, số lượng người chết, muội có đi cũng chỉ để hy sinh vô ích.
Ngọc Nhi cười chấn an.
Tiểu cô nương này cũng thật là năm đó sau khi đại chiến kết thúc, Ngọc Nhi thủ tọa chức vị cung chủ ba năm vậy mà không báo cho ta và cô ta biết một tiếng để tổ chức hôn lễ cho hai ngươi để mọi người chung vui, ngươi giấu cũng kĩ quá đó.
Thanh Tước nhíu mày cười phàn nàn.
Năm đó cả đại lục thương vong quá nhiều trong tông môn rất nhiều trưởng lão đệ tử ngã xuống, trách nhiệm của thế hệ sau chúng ta gánh vác càng nặng thêm sao ta có thể suy nghĩ về vấn đề yêu đương cho được.
Mộc Vân lên tiếng giải thích.
Nói cũng đúng, năm đó thật là những năm đen tối, Trung Đô thiệt hại lớn nhất đi đâu cũng thấy cảnh chết chóc xác phơi ngoài đường.
Ngọc Nhi uống một ngụm trà thở dài nói.
Ngươi nói không sai, trận chiến của hai cường giả võ thần quả thực không gì có thể tưởng tượng được, nếu năm đó Vân Dương không có được truyền thừa đột phá võ thần thì không biết đại lục này còn bao nhiêu người chết dưới tay của Huyết Ma Đế đó nữa.
Thanh Tước lên tiếng nói.
Phải rồi Ngọc Nhi tỷ, ở thiên giới tỷ và Vân Dương đại ca có tiến triển gì không, chắc hiện giờ tỷ đã là thê tử của huynh ấy rồi đúng không?
Mộc Vân tủm tỉm cười nói.
Mộc Vân muội biết thừa ta có người trong lòng sao có thể đến với Vân Dương được, huống chi hắn có muội muội Thanh Thanh của ta, tuy tỷ muội chúng ta không có chung huyết thống nhưng chung quy vẫn là tỷ muội, càng không có lý do gì cướp người nam nhân của muội ấy.
Ngọc Nhi tỷ, Vân Dương đại ca tốt như vậy mà tỷ không để ý uổng phí bao công sức huynh ấy theo đuổi, không lẽ bao năm nay tỷ vẫn không quên được hắn.
Mộc Vân nhíu mày phỏng đoán.
Muội đoán đúng rồi đấy, Cổ Viêm là mối tình đầu của ta, ta ở thiên giới không cách nào quên được huynh ấy, làm sao có thể quen biết nam nhân khác được.
Ngọc Nhi đỏ mặt thẹn thùng đáp.
Tỷ tỷ, đầu óc tỷ có vấn đề rồi phải không, tên Cổ Viêm đó có điểm gì tốt lành để tỷ dành nhiều tình cảm cho hắn như vậy, có thể tỷ không biết hiện giờ tin tức hắn sống lại cả đại lục này không ai không biết cả, nghe nói tên ma đầu đó dã tâm vô cùng lớn không biết hắn làm cách nào có yêu tổ chống lưng mà đang có ý định thâu tóm cả nhân tộc và ma tộc, hiện giờ ở đại lục võ thần cảnh không ai đạt được một khi phát động chiến tranh e rằng số người chết còn nhiều hơn cả đại chiến ma tộc năm đó.