CHƯƠNG 168: HẮC Ô QUỶ PHÁI

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 168: HẮC Ô QUỶ PHÁI

CHƯƠNG 168: HẮC Ô QUỶ PHÁI

Bước tới cổng trại đám thị vệ xung quanh vội vã tránh xa một bên thấy đến cả tứ đại thiên vương còn chết thảm chúng làm sao ngăn lại.

Gọi trại chủ Hắc Lang của các ngươi cút ra đây cho ta, nếu không lập tức ta sẽ san bằng tất cả!

Cổ Viêm hống hách quát lớn.

Nghe thấy hắn nói vậy một tên thị vệ vội khom người run rẩy nói.

Bẩm đại nhân cường giả trại chủ chúng ta hiện giờ đang ở Đồ Lô Thành ngài ấy vừa đi từ hai ngày trước có lẽ một tháng mới trở về được.

Nhược Lan, Nhược Lan của ta ở đâu, có phải cũng đi cùng hắn không?

Chương Thanh vẻ mặt giận giữ xách cổ tên thị vệ vừa nói quát lớn.

Vị thiếu hiệp đây, tại sao ngài lại biết trại chủ phu nhân của chúng ta?

Tên thị vệ kinh ngạc hỏi.

Nhìn kỹ đi xem ta là ai, các ngươi quên rồi sao, quên đánh gãy chân như thế nào rồi sao?

Chương Thanh nghiến răng bóp cổ hắn nói.

Không lẽ ngươi, ngươi chính là ….. khụ khụ.

Ngươi bình tĩnh đi xem nào, giết hắn liệu có mang phu nhân ngươi về được ngay bây giờ không?

Cổ Viêm mở miệng chấn an tinh thần nói.

Chương Thanh nghe vậy bất đắc dĩ phải nhịn cục tức này lại, hiện giờ chỉ có Cổ Viêm giúp hắn tìm lại người mình yêu, nếu vì việc này mà đắc tội với một cường giả thật không đáng.

Tên xấu xa kia mẫu thân ta các ngươi giấu người ở đâu, mau nói ra đi.

Tiểu Thất hung dữ nói.

Mẫu thân ngươi, ngươi đang nói gì ta không hiểu?

Tên thị vệ ngạc nhiên hỏi.

Ba ngày trước các ngươi dẫn người đến tận nhà chúng ta bắt mẫu thân ta đi các ngươi không nhớ sao?

Tiểu Thất lạnh lùng nói.

Ba ngày trước có sao đích thực chúng ta có vào thành theo Hắc Báo đại nhân, nhưng cũng chỉ bắt những nữ tử 18 tuổi còn trong trắng, mẫu thân ngươi chúng ta bắt về làm gì.

Tên thị vệ mở miệng nói.

Huynh đệ ta nói không sa, trước giờ chúng ta chưa từng bắt người có gia đình bao giờ.

Một tên thị vệ khác mở miệng khẳng định lại.

Ngươi nói láo, rõ ràng ta thấy các ngươi bắt mẫu thân ta đi, còn đánh trọng thương phụ thân ta vậy mà hiện giờ trối bỏ sao, Vô Tâm đại ca mau xử chúng đi.

Tiểu Thất nức nở căm phẫn gào thét nói.

Câm miệng, con tiểu nha đầu kia trước khi ta làm rõ sự thật không cho ngươi nói, nếu để ta biết hai ngươi ai dám lừa ta, lợi dụng ta đừng trách lão tử ra tay độc ác.

Cổ Viêm trợn trừng chỉ tay thẳng vào mặt cô bé quát lớn.

Cường giả đại ca sao huynh lại vô cớ quát ta, ta đã làm gì sai sao, huynh thà tin bọn chúng chứ không tin muội sao, huynh đừng quên bọn chúng mới chính là những kẻ xấu xa đó?

Tiểu Thất làm bộ mặt oan ức nức nở khóc nói.

Vô Tâm đại nhân ta tin Tiểu Thất, trước giờ muội ấy luôn mang rượu, thức ăn đến cho ta, ta đảm bảo muội ấy là người tốt.

Chương Thanh lên tiếng bênh vực.

Mấy lời này các ngươi nói ta có thể dễ dàng tin sao, chuyện này ta cần phải điều tra rõ ràng không thể nghe theo một phía được.

Nhưng ta nhắc nhở các ngươi, kẻ nào dám nói dối trước mặt ta, ta sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây.

Tất cả nghe rõ chưa.

Cổ Viêm trợn mặt quát lớn cảnh cáo.

Chúng nhân xung quanh im lặng phục mệnh không tên nào dám ho he một tiếng, bởi vì qua cách cư xử của tên Vô Tâm trước mặt này tàn bạo không thua kém gì trại chủ của chúng, nhìn cách hắn hành hạ Hồng Mao tới chết cũng sự uy hiếp để không một tên nào ở đây dám bất kính với hắn.

"Dẫn ta vào trong ta, muốn xem những nữ nhân các ngươi bắt."

Nghe theo lệnh của Vô Tâm đám thị vệ đưa hắn tới một nhà tù ở phía dưới lòng đất khung cảnh trước mặt giống hệt với Hắc Ô trại ở Vân Mộng Thành, hầu hết nữ nhân ở đây đều bị cưỡng bức đến y phục cũng không được mặc.

Lũ người các ngươi thèm nữ nhân đến vậy sao, nếu cảm thấy thèm quá sao không vào thanh lâu mà giải tỏa thú vui của mình, tại sao còn làm khổ họ.

Cổ Viêm trừng mắt quát lớn.

Đại nhân ngài nghĩ chúng ta có cơ hội đó sao, chỉ có Tứ Đại Thiên Vương và Trại Chủ mới được động vào họ, hạng vô danh tiểu tốt như chúng ta nào có cái gan đấy.

Một tên thị vệ khác mở miệng giải thích.

Tiểu Thất ngươi nói mẫu thân bị bọn chúng bắt về, nhìn kỹ đi là người nào.

Trông thấy bộ dạng đáng sợ của Cổ Viêm, Tiểu Thất không dám trả lời lại, lặng lẽ đi đến từng gian nhà lao quan sát từng người từng người một.

"Đại ca bọn họ đầu tóc rối bù ta không nhìn rõ mặt, không thể nhận ra được!"

Cổ Viêm nghe tiểu nha đầu này nói có phần hợp lý, liền ra lệnh cho đám thị vệ thả tất cả nữ nhân này ra cho chúng ăn mặc chỉ tề rồi đưa đến đại sảnh để thẩm vấn.

Nửa canh giờ sau, tất cả nữ tử bị bắt đã đứng trước đại sảnh tổng cộng có 33 người được đưa đến, ai ai bộ dạng cũng đều là nữ tử xinh đẹp chỉ đáng tiếc số phận lại rơi vào một đám súc sinh, thật là tội nghiệp.

"Tất cả ở đây rồi phải không?"

Cổ Viêm ngồi chỗm trệ tại vị trí ghế trại chủ mở miệng nói.

Vâng thưa đại nhân, tất cả đều ở đây không sót một ai.

Tên thị vệ khúm núm người thấp giọng nói.

Ngươi xem đi, trong số những nữ tử ở đây ai mới là mẫu thân của ngươi?

Vô Tâm mở miệng trầm giọng hỏi.

Tiểu Thất đi một vòng quan sát xem kỹ từng người từng người một, cuối cùng đến người thứ 33 nó bật khóc ôm chầm lấy nữ nhân đó.

"Mẫu thân, là người con cuối cùng cũng tìm thấy người, người có biết con nhớ người lắm không?"

Nữ tử trước mặt tuy có chút nhan sắc nhưng bộ dạng như người mất hồn mặc cho Tiểu Thất có nói gì cũng không phản ứng lại.

Ngươi nói rõ cho ta, nhưng nữ nhân này sao vậy được ta cứu đáng ra phải vui mừng hay ít nhất cũng phải có biểu hiện gì đó, sao lại im re như tượng gỗ vậy.

Vô Tâm tò mò hỏi hắn.

Đại nhân họ bị như vậy cũng là do bốn tên Thiên Vương ngài vừa giết, với tên trại chủ cưỡng bức họ, có lẽ họ bị tổn thương tâm lý lên mới thành ra như vậy.

Tổn thương tâm lý, trước đây ta cũng từng cứu một đám nữ tử ở Hắc Ô trại, mà tên trại chủ ở đó là Cát Nhĩ La cho dù có đau khổ chúng còn biết khóc, đằng này thì ….

Vô Tâm thở dài nói.

Cát Nhĩ La ngài thực sự đã giết con trai của Cát Nhĩ Long đại nhân thật sao?

Tên thị vệ nghe vậy giật mình lên tiếng hỏi.

Giết hắn thì sao, ta thích giết thì giết đấy làm gì được ta.

Vô Tâm thản nhiên nói.

Đại nhân Cát Nhi La là con trai thứ hai của Cát Nhĩ Long, lão ta là một trong Bát Đại Hộ Pháp của Hắc Ô Qủy, nghe nói lão ta ngày trước đã đột phá lên cấp võ tôn, thực lực rất mạnh.

Tên thị vệ nhỏ giọng nói.

Hắc Ô Qủy là thế lực từ đâu đến, có phải cùng phe với quỷ tộc của ma tộc không?

Vô Tâm nhíu mày hỏi.

Không phải theo ta được biết Hắc Ô Quỷ đã tồn tại trên đại lục được 50 năm do một vị cường giả thần bí cấp võ đế thuộc nhân tộc lập ra, đối với người ma giới vô cùng ghét thậm chí muốn đuổi chúng ra khỏi Bắc Đô.

Tên thị vệ nói tiếp.

Nếu là như vậy tại sao các ngươi còn làm đủ chuyện ác hại người, còn bày ra cái trò bắt cóc nữ tử nhà lành, còn dám mở miệng không phải là người của quỷ tộc, các ngươi có biết nói dối ta hậu quả như nào không?

Cổ Viêm trừng mắt hăm dọa nói.

Đâu thể trách chúng ta được chúng ta cũng chỉ là kiếm miếng ăn, trại chủ bảo sao chúng ta làm vậy, với lại đây cũng là lệnh của Hắc Ô Qủy truyền xuống, chúng ta không làm không được.

Hắc Ô trại các ngươi nếu thuộc một phần của Hắc Ô Quỷ phải có trách nhiệm với những gì các ngươi đã làm ta không thể cứ vậy mà bỏ qua cho các ngươi được, các ngươi nói xem bây giờ ta nên xử lý các ngươi ra sao đây.

Vô Tâm cười nhếch mép liếc nhìn bọn chúng cười âm hiểm nói.

Đại nhân xin đừng giết ta, ta còn có mẫu thân già ở nhà ta mà chết ai nuôi người, xin đại nhân hãy nể tình tha mạng.

Đồng loạt chúng nhân quỳ xuống xin tha sợ hãi nói.

Có tha cho các ngươi hay không ta còn phải suy nghĩ xem sau này các ngươi có thể cải tà quy chánh không đã, nếu còn đi theo con đường cũ thì ta sẽ khiến kẻ đó chết không được toàn thây.

Cổ Viêm lớn giọng quát.

Đa tạ đại nhân tha mạng, chúng thuộc hạ sau này nguyện trung thành phục

nhưng trước hết ta muốn hỏi tất cả các vị cô nương ở đây sau này tính sao, có muốn về Bạch Dương thành không?

Nghe thấy hắn nói vậy đám nữ nhân bắt đầu có động tĩnh trên khuôn mặt, quay sang ngơ ngác nhìn nhau.

Chúng ta không còn trong trắng nữa, liệu về còn có người yêu thích chúng ta không, phụ mẫu chúng ta chắc gì đã chấp nhận chúng ta, chúng ta không muốn về đó nữa nếu ngài có thể cho chúng ta một chỗ ở khác chúng ta đi theo ngài bằng không giết chúng ta đi.

Một nữ tử khuôn mặt tỏ ra đáng thương mở miệng

Nói vậy mà nghe được sao, các ngươi có thấy mấy đám nữ tử ở thanh lâu không bọn chúng cả ngày bị đám nam nhân xấu trêu ghẹo nhưng vẫn sống tốt đó thôi, không lẽ các ngươi lại thua hạng nữ tử thấp kém đó, huống hồ phụ mẫu các ngươi đang ở nhà vẫn chờ đợi tin tức của các ngươi.

Các ngươi không muốn đoàn tụ với họ sao.

Cổ Viêm nói rát cổ họng đám nữ nhân này vẫn một mực không có ý định quay về, mặc dụ rất nhớ nhà nhưng đối với họ mà nói quay về chính là sự sỉ nhục với bản thân và gia đình, muốn thuyết phục họ quay về thật quá khó khăn.

Đại nhân, ta có một chủ kiến này rất hay, không biết ngài có muốn nghe thử hay không ạ.

Một tên nô tài mập mạp tiến lại gần hắn cười gian ghé vào tai hắn nói.

Có chủ kiến nào hay mau nói đi, làm tốt ắt sẽ có trọng thưởng.

Cổ Viêm vẻ mặt buồn bực than thở nói.

Đám nữ tử này là con gái nhà lành, đương nhiên họ quan trọng thể diện rất cao, nhưng nếu ngài có thể làm hài lòng họ bằng cách cho họ một cuộc sống giàu sang thì họ còn từ chối nữa không?

Cuộc sống giàu sang?

Ta thân mình còn chưa lo xong, vẫn còn đang trong giai đoạn nghèo kiết xác, làm sao có thể giúp một đám nữ nhân này hưởng vinh hoa phú quý được đây.

Cổ Viêm nghe không hiểu hỏi lại.

Có khó gì đâu chỉ cần ngài đích thân làm mai mối gả cho họ vào tay những phú hào có tiếng trên đại lục thì họ còn không thuận ý nghe theo ngài sao.

Tên thuộc hạ mập mạp cười âm hiểm nói tiếp.

Uầy, làm vậy liệu có ổn không, ta thấy đâu khác gì các ngươi bán người đâu.

Đại nhân sao lại có thể nói như vậy được, bán người là bị ép buộc còn trường hợp của ngài, nếu để ngài ra mặt chủ trì thì đó là tự nguyện.

Chúng ta có thể kiếm được rất nhiều linh thạch từ mối làm ăn này.

Nghe thấy tên mập mạp này bầy mưu tính kế hay như vậy, Cổ Viêm lại cảm thấy phấn khích trong lòng gật đầu đồng ý với hắn luôn, cứ nghĩ đến việc tương lai sẽ trở thành một phú hào được nhiều người kính trọng, đây cũng chính là ước mơ của hắn từ nhỏ vẫn chưa thực hiện được.