CHƯƠNG 166: ĐỘT KÍCH HẮC VIÊM SƠN

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 166: ĐỘT KÍCH HẮC VIÊM SƠN

CHƯƠNG 166: ĐỘT KÍCH HẮC VIÊM SƠN

Nếu như đã quyết định xong chúng ta có thể bắt đầu đi tìm kiếm hang ổ của chúng, nhưng có điều hai chân ngươi đã bị ngươi ta chặt mất rồi đi đường xa liệu có ổn không.

Vô Tâm nhíu mày nhìn hắn trầm giọng hỏi.

Không sao, ta ổn chỉ cần được nhìn thấy bọn người Hắc Ô trại bị diệt sạch, nhìn thấy Nhược Lan bình an vô sự đối với ta thế là đủ rồi.

Chương Thanh cười nói.

Nhìn thương thế của ngươi như vậy ta có thể hiểu nỗi khổ mà ngươi phải chịu đựng bao nhiêu năm nay, ta có thể chữa lành vết thương cho ngươi nhưng ngươi phải trả nợ cho ta, ngươi làm được không?

Cổ Viêm nhìn hắn mở miệng nghiêm túc nói.

Chương Thanh nghe vậy trâm ngâm suy nghĩ một lúc, đối với Vô Tâm kia hắn lần đầu mới gặp, lại có thể ra tay đồng ý chữa thương cho một kẻ tầm thường như hắn không biết mục đích làm vậy là gì.

Ngài có thể nói cho ta biết ngài muốn ta trả nợ ra sao không, cho dù Chương Thanh ta có là phế nhân cũng không đi làm chuyện thương thiên hại lý.

Nghe thiếu niên này nói Vô Tâm không khỏi bật cười, lần đầu thấy có người lại lớn tiếng trả treo với hắn, con người này thú vị.

100 vạn hạ phẩm linh thạch đổi lấy hai cái chân tàn phế của ngươi, ngươi thấy sao.

Vô Tâm lên tiếng trả giá.

Chương Thanh nghe hắn nói vậy gật đầu đồng ý ngay, nếu chỉ là phần tài chính để trả nợ hắn tự tin với năng lực của mình sẽ sớm có thể trả hết cho vị cường giả kia.

"Ta đồng ý với ngài trong vòng 3 năm sẽ gom góp đổ số linh thạch trả nợ cho ngài."

Chương Thanh đồng ý, Vô Tâm không lý do gì từ chối, nhìn vào đôi chân tàn phế của hắn thấy rõ xương cốt đã bị người ta đánh vỡ nát lại để quá lâu không chữa trị chỉ dựa vào đang dược sợ rằng có là tứ phấm đan dược trở lên cũng khó có thể một hai ngày có thể bình phục được, ít nhất cũng là nửa năm.

Bàn tay lóe lên ánh sáng lục biếc, phóng ra hai nhánh cây thon dài với những phiến lá lục biếc cuốn lấy mỗi chân của hắn lan tỏa ánh sáng lúc biếc này khắp khu vực chân.

"Thần kỳ quá đây là võ kỹ, hay hồn kỹ vậy, quá thần kỳ, mình có thể cảm nhận được sự thanh mát thuần túy của tự nhiên, cảm giác thật dễ chịu, có thể cảm nhận sự cử động của cơ chân. "

Chương Thanh vui sướng thầm nói.

Tiểu Thất trông thấy cảnh tượng trước mắt quá thần kỳ, không nghĩ tới Vô Tâm lại có cái năng lực đặc biệt như vậy, nếu chỉ là dùng linh thạch trả nợ nó tự tin không ngại chỉ cần chữa thương cho phụ thân mình đừng cho dù điều kiện khó khăn hơn nữa nó cũng có thể làm được.

Chỉ một thời gian ngắn ngủi xương cốt từ chỗ phần thịt bị chặt đứt bắt đầu mọc lại sau đó là phần da thịt đôi chân mới của hắn không khác gì của thiếu nữ 18, không những vậy những vết thương khác trên cơ thể hắn đã được chữa lành hoàn toàn, Chương Thanh không dấu nổi sự vui sướng vội vã đứng dậy đi thử vài bước cho đến giờ vẫn chưa tin vào mắt mình có ngày có thể đứng dậy được.

Đừng vội mừng thương thế ngươi chưa khỏi hẳn đâu, nên đừng có vận động mạnh phải cần thời gian để nó tự hồi phục mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn được.

Vô Tâm mở miệng nhắc nhở nói.

Đa tạ ơn tái tạo của Vô Tâm đại nhân, món nợ của ngài nhất định ta sẽ trả đầy đủ cho ngài, từ nay trở đi Chương Thanh ta sẽ trở thành thuộc hạ trung thành của ngài, cho dù nhảy vào núi đao biển lửa ta tuyệt đối sẽ không cau mày từ chối.

Chương Thanh vội vã ôm quyền quỳ xuống kính cẩn hành lễ nói.

Hì hì, ngươi nói việc gì ngươi cũng có thể làm vì ta phải không, kể cả chuyện chết vì ta ngươi cũng làm được sao.

Thấy bộ quá dạng nghiêm túc của hắn, Cổ Viêm cười trêu đùa nói.

Phải chỉ cần ngài giúp ta cứu thê tử của ta ra, chỉ cần ngài có thể tiêu diệt sạch người của Hắc Ô trại, cho ngài muốn cái mạng quèn này của ta, ta cũng đồng ý dâng lên cho ngài.

Chương Thanh không một chút do dự thẳng thắng đáp lại.

Bảo ngươi chết vì ta thì có vẻ làm hơi quá tay, điều đó sẽ chỉ chia cắt tình cảm của phu thê hai người mà thôi, ngươi mà chết thê tử ngươi biết được sẽ buồn lắm.

Như vậy đi, giả dụ bây giờ trước mặt ngươi có một cục phân thối hoắc, nếu ta bảo ngươi ăn ngươi có dám ăn hay không?

Cổ Viêm liếc nhìn hắn tủm tỉm cười đùa nói.

Chuyện này, ta …

Chương Thanh biểu tình phức tạp ngập ngừng đáp.

Ha ha, thấy chưa ta nói có sai đâu, chưa nói đến việc ngươi có nguyện ý vì ta mà chết hay không bảo ngươi ăn cục phân ngươi cũng không dám ăn vậy thì sao có thể nhảy vào núi đao biển lửa đây.

Vậy mới nói, nói là một chuyện nhưng có những chuyện không chỉ có nói suông là hay làm mới khó vì thế ta khuyên ngươi làm việc gì cũng suy nghĩ đến hậu quả đừng tùy tiện hứa với người khác chuyện gì coi trừng có ngày mất mạng như chơi đấy.

Cổ Viêm vỗ vai hắn cười khúc khích nói.

Vô Tâm đại nhân, không phải ta không dám liều chết vì ngài mà Chương Thanh ta cũng là một đấng nam nhi sao ta có thể làm hành động dơ bẩn không bằng súc sinh như vậy được, ta thà chết chứ không chịu nhục, nếu ngài còn ép ta làm những chuyện như vậy nữa thì không cần ngài đi cứu người nữa cứ trực tiếp một đao lấy mạng ta đi.

Chương Thanh thẳng thắng đáp lại.

Ha ha, thà chết cũng không chịu nhục, ngươi là cái thá gì mà ở đây đòi hai chữ " sĩ diện " không có bản lĩnh bị người ta chà đạp cũng đâu có gì làm lạ, chỉ một chút khó khăn trước mắt mà đã có ý định tự sát như vậy mới xứng đáng là nam nhi.

Sống trên đời đừng học theo mấy lão đầu đi trước cái gì mà thà chết còn hơn chịu nhục đó chỉ là những lời nói dành cho những kẻ nhu nhược, người biết thời thế mới là người thông minh chịu nhục trước mắt thì đã làm sao, chỉ cần còn sống lo gì một ngày không xa không báo thù được.

Nghe những lời nói của Cổ Viêm, Chương Thanh mới dần dần tỉnh ngộ ra, hắn tự trách bản thân mình đọc sách quá nhiều nên quá ngu muội, lời Cổ Viêm nói không sai không phải hắn còn sống đến giờ cũng là vì muốn báo thù cho Chương Gia và thê tử của hắn sao, chỉ cần giữ được mạng sống vì muốn báo thù có chịu nhục nhã đi chăng nữa cũng hoàn toàn xứng đáng.

….

Vô Tâm đại ca, có phải đến lúc đi cứu mẫu thân muội phải không?

Tiểu Thất ngẩn đầu lên tiếng hỏi.

Đương nhiên bây giờ chúng ta sẽ khởi hành luôn, chúng ta sẽ tiêu diệt sạch lũ xấu xa đó, sau này mọi người không phải sợ chúng nữa.

Vô Tâm mỉm cười xoa đầu nó nói.

Dứt lời Vô Tâm phát động huyền khí trong cơ thể tạo thành một đám mây lơ lửng trong không trung cách mặt đất khoảng một gang tay.

Lên đi!

Nhảy lên đám mây trước, sau đó quay đầu giục mọi người lên theo, hai người kia không chần chừ nhảy lên đám mây do hắn tạo ra, ngồi yên một chỗ bởi đây là lần đầu được cưỡi mây có chút hồi hộp xen lẫn căng thẳng.

Yên tâm đi ta sẽ không đi nhanh đâu các ngươi cứ thoải mái đi, cứ xem như đang ngồi trên giường của nhà mình.

Vô Tâm cười nói.

Bọn muội không sao đâu, huynh đừng có lo chúng ta mau lên đường đi.

Tiểu Thất nhỏ giọng nói.

……

Theo những gì mà Chương Thanh kể lại ngọn núi mà bọn người Hắc Ô trại chiếm đóng tại trung đô là ngọn Hắc Viêm Sơn, một ngọn núi lửa đã bị dập tắt không có thực vật phát triển xung quanh có rất nhiều yêu thú thuộc hệ hỏa sinh sống tất cả đều do bọn chúng nuôi nếu chỉ là cường giả bình thường chưa chắc có bản lãnh đặt chân đến.

Đi một canh giờ cuối cùng cũng đã đến Hắc Viêm Sơn từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy có rất nhiều yêu thú sinh sống tại đây trong đó có cả yêu thú cấp bậc yêu vương số lượng cũng là ba bốn con võ vương cảnh bước vào không có khả năng sống sót may ra là võ hoàng bước vào mới có khả năng bước ra.

Hắc Viêm Sơn này địa thế nắm ở khu vực núi lửa đã tắt, quanh năm không có ánh sáng, thực vật xung quanh gần như đã héo mòn, không khác gì là lãnh địa của người chết.

Phía trung tâm ngọn núi lửa đã tắt chính là Hắc Ô trại trải dài tường thành bằng đá rộng lớn so với Hắc Ô trại ở khu vực Vân Mộng Thành trước đây quy mô hơn hẳn thật không tầm thường.

Chương Thanh ngươi nói đã từng đặt chân tới Hắc Ô trại nhưng với vị trí nằm ở khu vực nguy hiểm như vậy làm sao một đại võ sư nhỏ bé như ngươi làm sao có thể vào trong được.

Vô Tâm quay đầu nhìn hắn hiếu kỳ hỏi.

Năm đó ta may mắn chui vào thùng lương thực mà chúng cướp bóc của người dân nên mới vào được trong, sau đó tìm được vị trí của Nhược Lan hai người đang tìm kiếm lối ra thì bị bọn chúng bắt được cuối cùng bị chúng đánh tàn phề hai chân nếu không phải nàng ấy cầu xin bọn chúng đem ta trở về Bạch Dương Thành có lẽ ta đã bỏ mạng tại cái nơi chết tiệt này từ lâu, lúc đó ta được bọn chúng chở bằng phi cầm yêu thú bay trên không nên mới có thể nhớ toàn cảnh khu vực của chúng.

Chương Thanh gượng cười nói.

Lại có chuyện thần kỳ như vậy sao tên tiểu tử ngươi cũng giỏi lắm đấy, lấy được một nữ tử tốt, quả không uổng một kiếp người, ha ha.

Vô Tâm cười tán thưởng nói.

Xuống phía bên dưới hai người Chương Thanh và Tiểu Thất đã cảm nhận được không khí nóng bức quanh đây không những vậy đám yêu thú hung dữ với hàm răng sắc nhọn nhìn vào họ như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ biết khép nép sau lưng Vô Tâm trông chờ vào mỗi mình hắn vì chỉ có hắn mới có năng lực xử lý chúng.

Grào!

Một đám con tam nhã ma lang cấp bậc yêu linh lao tới với hàm răng sắc nhọn như gặp được miếng mồi ngon định tấn công đám người Vô Tâm, ngay sau đó đám yêu thú còn lại lao tới theo số lượng lên đến trăm con lấy đám người họ làm trung tâm mà tấn công.

Lúc này đây Chương Thanh và Tiểu Thất mặt trắng bệch tay níu chặt tay áo của Vô Tâm chỉ một sơ xảy nhỏ không để ý lập tức trở thành thịt tươi.

Oanh!

Từ trong mắt Vô Tâm một tia hàn quang lóe lên, chân dậm mạnh xuống đất lập tức trăm mét quanh đây đều trở thành lãnh địa băng, đám hung thú kia đương nhiên cũng sẽ bị đóng băng theo ngoài cái đầu còn cựa quậy những phần khác trên cơ thể đều bị đóng băng, lúc này bọn chúng mới bắt đầu thấy sợ hãi nhận định rằng vị cường giả kia không phải đối thủ của chúng đều ngoan ngoãn im lặng không rống lên như trước.

Sức mạnh của Cổ Viêm một lần nữa được thể hiện ra trước mặt Chương Thanh và Tiểu Thất khiến bọn họ lại thêm một phen kinh ngạc, đầu tiên là sử dụng sức mạnh thuộc tính mộc để chữa thương, nay lại thêm thuộc tính băng, khiến người ta không biết được hắn thuộc loại thể chất nào nữa, không biết trong tay hắn còn bao nhiêu con át chủ bài nữa thật làm cho người ta không khỏi hiếu kì.

Chúng ta đi thôi.

Nghe thấy Vô Tâm nói vậy, hai người mới thở phào nhẹ nhõm vội vã chạy theo không dám quay đầu nhìn lại.

Grào grào …

Vừa mới bước tới gần cổng trại đột nhiên có ba gã mặc chiến giáp màu đen trên lưng cưỡi ba con yêu vương, Tam Nhãn Ma Lang Yêu Vương khác với những con màu xám toàn thân nó màu trắng kích thước to hơn được khẳng định đây là con đầu đàn, hai con còn lại chính là Hỏa Bộc Địa Ngưu và Địa Hỏa Mãng.

Bọn chúng lao tới với tốc độ rất nhanh chớp mắt đã bao vây đám ngươi Vô Tâm quây thành vòng tròn, không cho tiến thêm nửa bước.

Khốn khiếp tiểu tử, từ đâu đến lại dám đóng băng đám thú nuôi của chúng ta, có phải chán sống rồi không?

Một gã trung niên cao lớn chột một mắt mặc bộ lông thú màu đen cưỡi Tam Nhãn Ma Lang khuôn mặt giữ tợn hống hách quát.

Vô Tâm nghe thấy vậy không thèm quan tâm tới những gì gã nói, bước tới gần con Tam Nhãn Ma Lang vuốt ve khuôn mặt nó cười nói.

Ta thấy các ngươi tu luyện không dễ dàng gì mới được yêu vương cấp bậc, không lẽ lại chịu hy sinh làm thú cưng cho chúng.

"Tam Nhãn Ma lang không cần phải nhiều lời với hắn, mau cắn chết hắn cho ta."

Con hung thú ban đầu siêu lòng với những ngôn từ của Vô Tâm nói, nhưng sau khi bị chủ nhân nó quất roi khiến cho những ý nghĩ đó biến mất trở nên hung hăn há miệng nhảy lên nhắm vào hắn cắn xé.

Lời thuyết phục của Vô Tâm đã bị từ chối, lúc này trên trán xuất hiện gân đỏ song quyền siết chặt, con Tam Nhãn Ma Lang kia vừa lao tới một quyền vang lên một tiếng " uỳnh " đấm thẳn vào mặt nó khiến nó gẫy mấy cái răng văng ra xa trăm bước con gã cưỡi trên người nó cũng bị văng theo thổ huyết ngã xuống đất.

"Hừ, nói nhỏ nhẹ không chịu nghe cứ phải dùng đến nắm đấm mới giải quyết được, thiệt là hết nói nổi."

Khốn khiếp, tiểu tử hôm nay lão tử không lấy mạng ngươi không phải người.

Gã áo đen cao gầy nhảy từ trên lưng Địa Hỏa Mãng xuống tay chỉ thẳng về phía Cổ Viêm hống hách nói.

Gã còn lại thân hình to béo cầm đại trùy gai nhảy xuống Hỏa Bộc Địa Ngưu sắc mặt hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể văng nó ra đập nát đầu kẻ thù.

Đến đây có để xem các ngươi có được bao nhiêu bản lãnh, khặc khặc.