Chương 49: Giáo Sĩ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 49: Giáo Sĩ

Chương 49: Giáo Sĩ


Tử Đằng nhìn vào người đang ngồi trên cái dãy ghế sôpha ở bên cạnh phía tay phải của mình.

Đây là một người đàn ông, anh ta khá là kỳ lạ, mặc một bộ áo dài cổ điển màu đen, nhưng anh lại cởi trần và để lộ ra phần thân trên lực lưỡng sáu múi cứng cáp của mình với một vết sẹo kéo dài trên ngực, sau lưng anh ta dựng một cây cung dài tới một mét, dù làm từ gỗ nhưng trông nó rất nặng, có vẻ là do chiều dài của nó đã tạo ra cảm giác này, nó còn được dừng cùng một giỏ đựng tên được làm từ tre.

Anh ta có một gương mặt điềm tĩnh và trông khá nghiêm túc.

Người này theo Tử Đằng nhớ thì anh ta tên là Dương Tuần Lý. Phụ trách khu vực Lâm Đồng.

Ở dãy Sô Pha bên phải Tử Đẳng là một chiếc sôpha hai chỗ. Ngồi ở phía trên đấy là một con người với ngoại hình đặc biệt, nếu không phải đã biết từ lâu thì Tử Đằng cũng đã nhầm cậu ta thành một người con gái rồi.

Mái tóc màu xanh dương nhiễm vài cọng vàng chanh ở bên trên, gương mặt nhỏ nhắn, dễ thương, ánh mắt trong suốt, hay tỏ ra xấu hổ và mắc cỡ, việc ít nói khiến cậu có thể trông hơi xa cách. Theo Tử Đằng nhớ thì tuổi của cậu ta cũng bằng với Vô Hải thì phải.

Hồ Viên Hà, một Việt Vệ và cũng đồng thời là người quản lý, đứng đầu ở chi nhánh Ninh Thuận

Sau đấy, Tử Đằng hướng ánh mắt về người cuối cùng đang đứng yên một chỗ ở trong góc của căn phòng.

Với mái đen tóc rối dài xuống trông như rong biển, gương mặt lạnh lùng, nhưng không phải cố tỏ ra kiêu ngạo mà trông như đây một dạng cảm xúc cơ bản của cô vậy, cô có đôi mắt đen thuần túy khiến cho vẻ lạnh lùng của cô trở nên càng thêm vô cảm. Cô mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng bên trong và một cái cà vạt màu đen.

Người này là Trọng Phản Linh. Quản lý khu vực Đắk Lắk, Tử Đằng từng xem qua hồ sơ của cô một lần rồi, nhưng cũng không nghe hay hiểu biết rõ quá nhiều thứ về cô.

Cuối cùng, đó là toàn bộ sáu người còn lại ở trong căn phòng này.

"Hử? Người đứng đầu ở Chi Nhánh Bình Phước và Đắk Nông đâu rồi?" Vô Hải nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi. Anh không hỏi người đầu chi nhánh Khánh Hòa là vì anh cho rằng người đó đang đi cùng vị khách chính rồi.

Văn Đồng với một nụ cười tự tin luôn ở trên môi xoa cằm trả lời Tử Đằng.

"Hah! Ai mà biết được, nghe đâu hai tên đấy có vấn đề khẩn cấp bỏ mẹ gì đấy ở gần sát biên giới ấy mà. Nghe nói là một ngôi đền cổ, nguy phết đấy."

"Vậy sao, tôi không hề nghe về việc này, thật thất trách." Tử Đằng gât đầu cảm tạ Văn Đồng rồi tự trách chính bản thân mình.

"Đó không phải là lỗi của anh đâu, đừng nghĩ như vậy, hơn nữa tôi nghĩ anh nên đi ngủ một chút đi thì hơn đấy, Tử Đằng." Pháp An lắc đầu thở dài. Tử Đằng thì cười trừ rồi đáp lại.

"Cảm ơn lời khuyên của pháp sư, nhưng tôi không nghĩ mình có nhiều thời gian cho việc đấy đâu."

"Không phải là không có thời gian mày chỉ đang dồn hết việc vào người mình mà thôi. Tao chờ tới ngày mày đột quỵ chết để mang hoa tới đấy." Văn Đồng gác chân đặt lên bàn rồi cười to lên mà nói.

"Cảm ơn lời khuyên bảo mang đầy tính khiêu khích của cậu, Văn Đồng. Nhưng tôi không nghĩ là mình có đủ thời gian để ngủ đâu." Tử Đằng thật lòng cảm ơn mà đáp lại. Văn Đồng có chút bực mình.

"Tao đã nói là. Không phải là mày không có thời gian ngủ mà là mày ôm hết viêc vào người mình---" Văn Đồng còn chưa kịp dứt lời, tiếng mở cửa đã lần nữa vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả người ở đây.

Một chàng thanh niên tóc đen vác theo một thanh kiếm dài ngoằng sau lưng cùng một cô nàng tóc hồng cột hai bên trông hơi có vẻ vụng về bước vào.

Cả hai đều mang đồng phục giống nhau, đều áo choàng trắng, viền bạc, có hình mấy cây thánh giá ở khắp trên các họa tiết của cái áo choàng này, họa tiết của nó đơn giản mà đầy tính biểu tượng.

Hai trong hai mươi tư vị Giáo Sĩ của Giáo Hội. Lasanda và Đinh Kiến Minh.

"Xin chào các Việt Vệ đã bỏ công ra tới đây trợ giúp chúng tôi dẹp đi mối nguy hại này." Đinh Kiến Minh tử tế tháo dày ra, bước vào rồi cúi người cảm ơn.

"Hahaha, Giáo Sĩ không cần phải như vậy đâu, người cần được phải cảm ơn là ngài mới đúng, dù sao ngài đã bất chấp tất cả đuổi theo để tiêu diệt và xử lý con quái vât ấy mà không màng tới nguy khó mà." Dương Tuần Lý đứng dậy cười to lên rồi đáp lại lời cảm ơn của Kiến Minh.

Vì một lý do nào đó, anh ta trông thân thiện và vui tính ngoài ý muốn của người khác.

Trọng Phản Linh vẫn đứng ở một góc không nói gì cả.

"Không đâu, nội việc các vị dám đánh cược và mạo hiểm cả tình mạng lẫn sự an nguy của mình để tới đây trợ giúp tôi là đã đáng quý lắm rồi." Đinh Kiến Minh lắc đầu nói. Bổng dưng, Hồ Viên Hà đứng dậy, mang theo chút xấu hổ mà hỏi.

"Mà, ạ... ừ thì... Giáo Sĩ, người đứng đầu Chi Nhánh Khánh Hòa đâu rồi ạ?"

Nghe thấy câu hỏi của cậu, Đinh Kiến Minh im lặng một hồi, vẻ mặt có chút trầm lại, rồi lắc đầu thở dài mà đáp.

"Anh ta đã chết rồi, bị Andozela giết."

Tất cả mọi người trong phòng đều trở nên im lặng lại, chỉ con mỗi âm thanh phát ra từ tivi còn vang vọng.

"Chậc." Như cảm thấy không gian đang đọng lại hơi quá khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, Huỳnh Khánh Vi chậc trong họng rồi mở miệng hỏi.

"Thế? Kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì đây?" Dù hỏi nhưng cô cũng không hề quay đầu lại mà tiếp tục chơi game.

Kiến Minh không để ý lắm mà ngay lập tức chuẩn bị nói ra kế hoạch của mình.

"Tôi và... à quên mất không giới thiệu với mọi người, đây là Lasanda, một trong những vị Giáo Sĩ của giào hội."

Lasanda cúi đầu chào, hầu hết mọi người đều theo lễ đáp lại. Sau đấy Kiến Minh nói tiếp.

"Tôi và Lasanda sẽ tiếp tục đuổi theo Andozela, để ngăn hắn chạy đi quá xa, can thiệp vào nhiệm vụ của của quý vị hay lại làm thêm chuyện kinh khủng nào khác. Còn các vị thì sẽ dẫn theo đội viên của mình đi dọn dẹp và tiêu diệt những Huyết Hầu mà hắn thả ra ở khắp nơi trong thành phố Khánh Hòa này, chúng khá mạnh và rất đông, mong mọi người cẩn thận."

"Đã rõ." Tử Đằng, Pháp An, Dương Tuần Lý và Hồ Viên Hà đồng thời gật đầu đáp lại.

Sau đấy bọn họ tiếp tục bàn bạc thêm vài việc nữa với nhau, chuẩn bị đầy đủ lên kế hoạch các kiểu, Đinh Kiến Minh vạch ra những vị trí mà lũ Huyết Hầu thường hay xuất hiện rồi phân công cho mọi người.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, bổng dưng trần nhà đổ sập xuống, tường nhà bị dẫm nát một lũ huyết hầu xông thẳng vào bên trong.

Những Việt Vệ bên trong gồm Tử Đằng, Pháp An, Văn Đồng, Dương Tuần Lý, Hồ Viên Hà, Trọng Phản Linh lập tức phản ứng lại nhảy thẳng ra ngoài.

Huỳnh Khánh Vi đang chơi game, ngay lúc cô đang chuẩn bị thắng thì bờ tường sụp đổ, đè nát tivi và làm hỏng máy chơi game của cô.

"Khôôôôngggg!!!!" Huỳnh Khánh Vi ôm đầu, đau đớn la hét lên.

Cô thở phì phò trong miệng, hàm răng ken két nghiến lại, hai tay bấu chặt, trán nổi lên đầy gân xanh

"Sao lũ chúng mày dám...!!!" Cô gằn lên, nghiến ra từng chữ mà nói. Miêng cô còn phun ra khói, trông như là một con quái thú hình người vậy.

"Ah... nguy rồi..." Hồ Viên Hà giật mình, sợ hãi mà thì thầm trong miệng.

Huỳnh Khánh Vi dang ra cánh tay phải, ánh sáng không biết từ đâu ra ra ngưng tụ thành thành một cây búa khổng lồ được cô nắm chặt trên tay.

"Lũ chúng mày chết rồi." Khánh Vi dùng hai tay nắm chặt cây búa, thì thầm trong miệng rồi nâng cao cây bua lên đập một phát thật mãnh xuống măt đất đất.

Đùng!!! Phát đập mạnh đục thẳng xuống đất, đập chết mười lăm con Huyết Hầu cùng một lúc. Mặt đất nứt vỡ ra lung tung, từng hòn đá, tảng đá trồi rồi lên khỏi mặt đất rồi bay thẳng lên trời. Một cái hố to được tạo ra, vết nứt lan ra đập sập cả căn nhà phía trước, toàn bộ khu đất rộng một trăm mét vuông này đã hoàng toàn đập nát ra thành từng mảnh.

Căn nhà lẫn cửa tiệm tạp hóa nhanh chóng nứt ra với tốc độ kimh khủng rồi cuối cùng là đỗ sập xuống, nát ra thành từng mảnh.