Chương 56: Một Chút Về Năng Lực Của Phạm Uyên

Chúa Tể Hải Dương

Chương 56: Một Chút Về Năng Lực Của Phạm Uyên

Chương 56: Một Chút Về Năng Lực Của Phạm Uyên

Vô Hải cõng Phạm Uyên trên lưng rồi cùng với Chí Duy vội vàng đi tìm bệnh viện.

Nhưng ngay khi vừa ra khỏi nhà, thứ đầu tiên họ thấy là một lũ Huyết Hầu đang tấn công và cắn xé những người đi đường. Phố xa chất đầy xe cộ đang bốc cháy, người chết ngổng ngang, chặn hẳn lại khả năng để có thể đi các phương tiện.

"Con mẹ nó... chuyện quái gì đang diễn ra thế này?" Nhìn thấy khung cảnh hoang tàn trên đường phố, Vô Hải mang theo sự ngỡ ngàng và chút sợ hãi mà thì thầm trong miệng.

"Tao không nghĩ là bệnh viện sẽ hoạt động vào giờ này đâu mày ạ." Chí Duy đứng trên nóc nhà quan sát xung quanh, nhìn thấy được khung cảnh hoang tàn trước mặt mình, cậu liền nhảy xuống rồi nói với Vô Hải.

Khắp nơi toàn là khói bốc lên, cháy nổ khắp nơi, xác người chất thành đống.

Vô Hải suy nghĩ một chút như đang tìm cái gì đấy rồi cậu liền nói với Chí Duy.

"Tao biết phải đi đâu rồi." Nói xong cậu liên cõng theo Phạm Uyên trên lưng rồi chạy đi đâu đấy.

Trên đường đi, có rất nhiếu Huyết Hầu, Chí Duy chỉ đơm giản lả mov súng ra rồi bắn nát đầu chúng nó một cách chuẩn xác. Còn Vô Hải thì vì mắc phải việc cõng Phạm Uyên trên lưng mình nên cậu không thể chiến đấu được.

Vô Hải còn buộc cả thêm một sợi dây, quấn quanh người mình cùng ngừi của Phạm Uyên để tránh việc cô bị rơi ra ngoài.

Cả hai một đường tiến thẳng, rất nhanh đã tới được một con hẻm nhỏ. Vô Hải đi đến một cánh cửa có hình bát mỳ ở phía trên, câu gõ gõ lên nó vài cái rồi nói.

"Trần Khánh Linh, là tôi. Vô Hải đây." Vô Hải vội vàng nói. Mắt mèo ở trên cánh cửa bị hé ra một chút sau đấy 'cạch' một tiếng.

Thấy là Vô Hải cùng Phạm Uyên đang ờ trên lưng thì Trần Khánh Linh cũng mở cửa ra mời họ vào.

"Vào đi."

Vô Hải cùng Chí Duy liền ngay lập tức đi vào trong, Trần Khánh Linh nhìn bầu trời đỏ rực màu máu một chút rồi cũng ngay lập tức đóng sầm cửa lại.

"Các cậu tới đây làm gì vậy? Không sợ chết à?" Trần Khánh Linh ngồi,dựa trên chiếc ghế quay trước bàn làm việc của mình rồi hỏi.

Vô Hải cắt đứt chiếc dây đang quấn quanh mình rồi vội vàng đặt Phạm Uyên xuống giường rồi trả lời Khánh Linh.

"Chị Uyên dùng năng lực của mình để tra hỏi một tên Tử Giả. Sau khi ra ngoài thì chỉ ấy bổng dưng té ngã rồi ngất luôn tới giờ."

Khánh Linh lại gần xem một chút tình trạng của Phạm Uyên, sau một xem xét thì cô liền thì thầm.

"Chắc là bị dình đòn tâm linh rồi đây mà."

"Đòn tâm linh?" Chí Duy khó hiểu mà hỏi lại. Trần Khánh Linh bắt đầu vừa mày mò cái gì đó vừa trả lời lại.

"Ừ, cô ta đi vào Thế Giới Ý Thức của người khác để thăm dò Tâm Trí của họ phải không? Vậy hẳn là cô ta vô tình dính Bẫy Ý Thức của ai đó cài vào tâm trí của kẻ bị tra hỏi rồi."

"Là sao cơ?" Càng nói Vô Hải càng không hiểu Trần Khánh Linh đang nói gì. Trân Khánh Linh thơ dài rồi tiếp tục vừa giải thích hừa lấy cái gì đấy.

"Haiz... cậu biết cách mà năng lực của Phạm Uyên là gì không? Đó là thông qua Đôi Mắt đưa Ý Thức của mình vào Thế Giới Ý Thức của đối phương. Sau đó ở bên trong đấy tra hỏi Linh Hồn của họ, ở trong thế giới của ý thức, Linh Hồn sẽ luôn thành thật và biết được cả những thứ mà đến chính họ cũng không nhớ nỗi."

"Linh Hồn và ý thức có gì khác nhau?" Chí Duy ngồi trên ghế rồi hỏi. Khánh Linh đơn giản đáp lại.

"Không gì cả, Linh Hồn và Ý Thức vốn là một thể, Linh Hồn là Ý Thức, Ý Thức là Linh Hồn."

Cô nói rồi liền đứng dậy, lôi ra một cái lọ chứa một thứ gì đấy rồi đặt nọ xuống bàn mở cái lọ ra rồi nói tiếp.

"Tuy nhiên ở đây có một vấn đề là, để Phạm Uyên sử dụng năng lực của mình để đi vào thế giới Ý Thức của người khác. Thì cô cần phải sử dụng Linh Hồn của mình mới có thể đi vào thế giới ý thức của đối phương được. Do đấy nên cô ấy hoàn toàn có khả năng bị một thứ gì đầy ẩn sâu trong thế giới Ý Thức của đối phương tấn công. Và một khi Linh Hồn của Phạm Uyên bị tổn hại dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể khiến cho cô ấy chịu phải những chấn thương vô cùng nặng nề. "

Trần Khánh Linh vừa giải thích vừa lấy vài ngọn nến từ trong lọ ra rồi đặt vào một cái khay nhỏ, đặt kên cái tủ nằm tủ kế bên chiếc giường của Phạm Uyên.

"Xem ra cô ta đã tra khảo ra cái gì đấy rất quan trong rồi, có người còn đặt hẳn một cái Bẫy Ý Thức vào trong đầu kẻ bị tra hỏi để ngăn không cho thông tin đấy bị lộ ra ngoài cơ mà." Dùng hộp quẹt đốt nến xong, Trần Khánh Linh liền thở dài một tiếng rồi ngồi ra ghế.

"Cái qué gì đây?" Vô Hải nhìn cây nến đang đốt ra một hương thơm nhàn nhạt khiến tâm thần người cảm thấy vô cùng than thản, mát mẻ và dễ chịu.

"Hồi Hồn Hương. Có khả năng chữa trị những Linh Hồn bị tổn thương được làm từ Hoa Andromeda hay còn có tên gọi khác Hoa Tiên Nữ cùng vài chục loại gia vị khác, đắt lắm đấy." Trần Khánh Linh nhìn Phạm Uyên rồi thở dài lẩm cái gì đấy.

"Con ngốc, lúc nào cũng không cẩn thận như vậy cả."

"Hử? Cô nói cái gì à?" Chí Duy như nghe thấy Trần Khánh Linh nói cái gì đấy nhưng lại không nghe rõ nên hỏi lại.

"Không không có gì." Trần Khánh Linh lắc đầu rồi nhìn Vô Hải mà hỏi. "Thế? Cô ta có hỏi ra được cái gì không? Nó có liên quan đến việc cả cái thành phố náy bổng dưng bị nhuộm đỏ bởi một cái màn chắn không lồ và cả đống quái vật chạy lung tung đi giết người không?"

"À, có đấy. Chị ấy có nói là Andozela đã cố tình dụ hết Siêu Phàm Giả ra khỏi thành phố này để bắt đầu một cái kế hoạch chó đẻ nào đó và rồi, bùm, cái vòm này tự dưng xuất hiện. Rõ ràng đây là kế hoạch của hắn rồi."

Vô Hải cũng ngồi bệt xuống ghế rồi trả lời Trần Khánh Linh sau đấy ngáp một cái thật dài.

"Mẹ nó buồn ngủ quá..." Chó Duy cũng xoa xoa mắt mình mà nói.

Hai người đã thức trắng đêm từ tối hôm qua tới giờ, rồi lại còn phải liên tục di chuyển vửa liên tục chiến đấu từ tận tối ngày hôm qua tới bây giờ.

Chiến đấu với con sói rồi lai vội vàng chạy từ khu rừng về tới văn phòng thám tử Phạm Tử Đằng, rồi lại từ văn phòng thám tử đấy chạy đi tìm Liên Hương, sau đấy lại chạy đi tìm Trạm Huân dí theo hắn một đoạn đường, rồi sau đấy lại phải vác hắn chạy bằng hai chân để về văn phòng tìm Phạm Uyên để cô nàng tra hỏi hắn, rồi sau đấy còn phải vác Phạm Uyên chạy một đoạn đường dài, vừa chạy vừa chiến đấu chỉ để đến được đây.

Vô Hải cảm thấy mình hình như quên cái gì đấy khá quan trọng nhưng vì cơn mệt nên cậu cũng không thèm nghĩ nhiều nữa.

Về cơ bản thì Vô Hải cùng Chí Duy cũng đã đến giới hạn rồi, họ cần ngủ ngay bây giờ. Trần Khánh Linh hiển nhiên cũng dễ dàng nhìn thấy điều này, nên cô liền khuyên bảo.

"Hai cậu có vẻ như đã thức trắng đêm rồi nhỉ? Mau đi ngủ đi. Mở cánh cửa kia ra các cậu sẽ thấy một cái hành lang, đi đến cuối cái hành lang ấy có cái phòng nằm ở bên phải đấy vào đó mà ngủ."

"Vậy sao? Cảm ơn cô nhé, làm phiền nhiều rồi."

Vô Hải nghe vậy thì không nghỉ nhiều nữa mà lập tức đứng dậy cảm ơn Trần Khánh Linh rồi cùng Chí Duy rời đi.

Trần Khánh Linh thì chỉ gật đầu một cái nhìn hai người rời rồi thở dài một tiếng, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.