Chương 55: Tấm Màn Đỏ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 55: Tấm Màn Đỏ

Chương 55: Tấm Màn Đỏ


Ngau khi vừa trở lại thực thể. Phạm Uyên liền đã ngã gục xuống mặt đất. Vô Hải thấy vậy thì vội vàng lao tới giúp đỡ.

"Phạm Uyên! Chị có sao không?!" Vô Hai bắt lấy Phạm Uyên rồi vô cùng lo lắng mà hỏi.

"Kế hoạch..." Phạm Uyên không hề trả lời Vô Hải mà vô cùng khó khăn chậm rãi nói.

"Kế hoạch?" Chí Duy không hiểu mà lặp lại.

"Kế hoạch của... Andozela... là dụ Người Siêu Phàm ở vũng tàu... rời đi..." Nói xong sắc mặt cô trở nên xanh xao trắng bệnh trông như người bệnh lâu năm vậy.

Ngay lập tức, Vô Hải và Chí Duy không giấu nổi sự ngạc nhiên và sợ hãi mà giật mình.

"Hỏng rồi...!" Chí Duy thì thầm trong miệng, sau đấy cậu ngay lập tức lấy điện thoại của Vô Hải ra định gọi cho Tử Đằng. Bổng dưng mặt cậu nghệt ra, hai tay duỗi xuống, vẻ sợ không giấu được mà lộ hết cả ra.

"Có chuyện gì mà này đứng đờ ra vậy?! Mau gọi..." Mà khi Vô Hải còn chưa hết câu, cảnh tương trước mặt đã làm lời của cậu nghẹn trong họng.

Xuyên qua tấm cửa sổ trước mặt mình, thứ mà Vô Hải và Chí Fuy thấy bây giờ là một tấm màn màu đỏ thẳm như màu từ góc của chân trời dùng tốc độ vô cùng kinh khủng mà tràn đến, bao phủ lại cả Thành Phố này.

"Cái quái gì thế này..." Vô Hải ngạc nhiên tới mức chút nữa thì không thốt nên lời.

Ở một ngôi trường nào đấy, Liên Hương đang vô cùng chăm chỉ làm bài, bổng dưng các bạn học của cô la lên rồi chỉ tay ra ngoài cửa.

"Nhìn kìa! Cái đó là gì vậy?!"

Liên Hương vô thức nhìn ra ngoài, ánh mắt cô co lại khi thấy cảnh tượng đấy.

Văn Khang và Ngọc Hiền ở hai lớp khác nhau cùng tất cả những người khác trong ngôi trường này, không, phải là tất cả con người trong thành phố này cũng đều ngước đầu lên nhìn vào một lớp màn đỏ thẳm kỳ lạ đang bao trùm lấy bầu trời của thành phố.

"Cái gì?! Chuyên gì đang xảy ra với Vũng Tàu cơ?!" Đinh Kiến Minh ngạc nhiên hét lớn vào điện thoại, dưới chân anh là xác của hàng trăm huyết hầu, thứ mà Andozela để lại sau khi chạy mắt vì bị anh đuổi theo.

"Khốn nạn!!" Đinh Kiến Minh tức giận bóp nát điện thoại của mình rồi quẳng nó xuống đất, vội vàng rời đi....
Bầu trời nhuộm phải ánh đỏ, nhìn từ ngoài vào thì bộ phận trung tâm của vũng tàu như thể là bị một cái vòm đỏ thẳm làm từ máu bao trùm lại vậy.

"Hả?! Có chuyện gì vậy?"

"Gì kia? Sao trời lại tự dưng đỏ thế?"

"Là một hiện tượng siêu nhiên!"

Đám đông hỗn loạn khó hiểu, ồn ào hết cả lên, vô số người móc điện thoại ra để quay lại lại cảnh tượng này, có người còn lấy cả điện thoãi ra để quay phim trực tiếp, nhưng rất nhanh đã có người nhận ra vấn đề.

"Ớ? Sao lại không có sóng?"

Kétttt! Đùng! Một chiếc xe ở đâu đó đang di chuyển với tốc độ cao, bổng dưng đâm sấm vào một bức tường kỳ lạ không biết từ đâu xuất hiện.

Người chủ xe bên trong đập đầu vài vô lăng gãy cổ chết ngay tại chỗ. Chiếc xe cũng nổ tung rồi tanh bành luôn.

Lúc này, thoát khỏi sự bất ngờ và khó hiểu, mọi người ở trên khắp con phố này bắt đầu chuyển qua, hoảng loạn, sợ hãi và la hét thất thanh lên.

Một đám Huyết Hầu chó không biết từ đâu bổng dưng chui ra, chúng nhảy nổ lên và bắt đầu cào cấu cắn xe cơ thề, uống máu ruột thịt của những người dân vô tội.

Đỏ mặt đỏ lẹm đầy hung tàn và sắc bém của chúng nhìn chắm vào đôi mắt chất đầy sự sở hãi của một cậu nhóc mười ba tuổi rối bắt đầu xé tan cậu ra thành từng mảnh.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn diễn ra, thây nguồ nằm khắp nơi, đám dã thú tàn ác bắt đầu cắn xé thịt người, đào móc nội tạng gân cốt. Cả khu phố đang một tấm màn đỏ rực che lấp bầu trới cùng mặt đất đấy chất đầy thây và máu bao vây lại.

"Ô? Chuyện đếch gì đang diễn ra thế này?" Một giọng nói lớn, chứa đầy sự tự tin, bạo lực và hùng dũng bên trong bômg dưng vang ra giữa địa ngục xác người này.

Giọng nói của anh ta đã thu hút sự chu ý của đám Huyết Hầu bên ngoài. Khi chúng nhìn lên, chúng đã thấy rõ được chân diễn của người này.

To lớn, rất chi là to lớn, khỏe mạnh, rất chi là khỏe mạnh, nó sẽ là thứ đầu tiên mà người ta nghĩ đến khi thấy người đàn ông này.

Cậu ta cao tới một mét chín mươi lăm, thân hình đồ sộ, chân tay to lớn, cơ bắp cuốn cuộn nhưng lại vô cùng vững chắc và trông vẫn linh hoạt một các kỳ lạ.

Tóc cậu ta rất dày, chúng thành tưnt cuộn nhọn rồi kéo dài thằng ra tới đắng sau lưng.

Ánh mắt hung dữ, cao ngạo mà sắc bén như một con hung thú hình người. Sự nguy hiểm tự động phát ra từ người anh khiến khiến lũ quái vật cảm thấy một mối nguy hiểm đến từ sâu trong bản năng, thứ vốn đã không tồn tại từ lâu.

Thế nhưng sự điên cuồng không hồ sợ hải đối với bất cứ thứ gì đã khiến chúng nó xông lên, đồng loạt tấn công người thanh niên to lớn nọ

Vụt! Đùnggg!!

Nhìn thấy lũ Huyết Hầu lao lên, thanh niên nọ nhếch miệng một cái liền tung ra một đấm, đập nát đầu con chó nọ xuộng mặt đường nhựa.

Một tiếng nghe như tiếng củi khô bị bẻ gãy vang lên, đầu của con chó nọ bị đập thẳng xuống đất. Mặt đường nhựa tữa như run lên, từng vết nứt một từ từ lan ra.

Lũ Huyết Hầu khác vẫn không quan tâm mà tiếp tục lao lên. Thấy vậy thì thanh niên nọ lần nữa nở mụ cười.

Cậu ta thả xuống cái túi đồ mình đang vác trên vai, bẻ bẻ các ngón tay phát ra tiếng răng răc vài cái rồi la lớn mà nói.

"Tới đây! Tao sẽ chơi với lũ súc vật chúng mày!!"

Mà ở một bên khác, một cặp mẹ con cũng đang gặp rắc rối với đàn Huyết Hầu. Đúng hơn là họ sắp chết tới nơi con mep nó rồi.

Người mẹ run rẩy, khóc lóc ôm đứa đang sợ hãi cùng cực lệ rơi đấy tròng vào trong lòng rồi che chắn nó lại như thể bà đang bảo vệ cho nó vậy.

Một con Huyết Hầu không quan tâm tới khung cành đau thương này mà lao tới, bà mẹ hét lên rồi ôm chặt con mình hơn như đang hy vọng rằng nó sẽ sống sót vậy.

Xeng... một phát chém cực ngọt bay ngang qua người của con sói, dễ dàng chẻ nó ra làm đôi mà không gặp phải bất cứ khó khăn gì cả.

Một cô gái, có mái tóc đen dài, mặc áo trắng và váy xanh gấp khúc.

Cô cầm theo một thanh kiếm dài, cô lướt qua người con sói rồi dễ dàng cắt đôi người nó.

Đám huyết hầu xông lên, chúng có tầm năm con, cô chém nát đầu con đầu, nghiêng người nè con thứ hai rồi bay nó vào con thứ ba, khiến cả hai ba ra xa, lăn ra đất.

Con thứ lao lên thì bị cô nàng xoay người rồi dùng kiếm chẻ ra làm đôi, con thứ năm, thứ hai vá thứ ba cùng lúc lao lên. Cô gái tra kiếm vào bao tụ một chút lực rồi lập tức rút kiếm vung mạnh nó ra ngoài.

"Heiyaaa!!!" Cô hét lên, một phát chém chẻ cả ba con huyết hầu ra làm đôi. Ba con sáu mảnh rơi ầm ầm xuống, máu tươi, nội tang xương thịt phun hết ra ngoài, phát ra tiếng nhão nhoẹt, lạch bạch mà rơi xuống đấy.

"Cô có sao không ạ?" Võ Ngọc Anh Thư vẩy máu trên kiếm đi rồi tra lại vào bao, sau đấy cô vội vàng quay lại hỏi người phụ nữ rồi đỡ cô ấy đứng dậy.

Sau khi được người phụ nữ khóc lóc run rẩy rối rít cảm ơn, Anh Thư liền mang theo cô ấy chạy đi để đến chỗ an toàn. Cơ mà thật ra là tìm chỗ an toàn mới đúng, vì đến chính Anh Thư cũng không biết phải tìm nơi an toàn ở đâu nữa cơ.