Chương 59: Hồi Phục

Chúa Tể Hải Dương

Chương 59: Hồi Phục

Chương 59: Hồi Phục


Chí Duy đưa Vô Hải chạy vội ra ngoài thì gặp phải Liên Hương đang đứng một mình ở ngoài cổng.

"Mấy người kia đâu hết rồi?" Chí Duy nhìn xung quanh rồi hỏi.

Liên Hương lắc đầu nói. "Họ chạy về nhà hết rồi, em cố ngăn nhưng mà không được."

Chí Duy gật đầu hiểu rõ. Liên Hương có chút lo lắng mà nhìn Vô Hải trên lưng Chí Duy rồi hỏi.

"Anh ấy có sao không ạ?"

"Gãy vài cái xương thôi. Giờ nhanh đi theo anh, ở ngoài này nguy hiểm lắm." Chí Duy trả lời lại rồi ngay lập tức rời đi. Liên Hương gật đẩu rồi cũng chạy theo sau.

Hai người tốn khá lâu mới chạy được đến cái phòng khám của Trần Khánh Linh.

"Về rồi đấy à..."

Chí Duy mở xửa cái đùng ra rồi ngay lập tức xông vào trong, mặc kệ lời chào hỏi của Khánh Linh mà hỏi.

"Nhà tắm của cô đâu?"

"Đi đến cuối hành lang... rồi rẽ phải..." Khánh Linh bất giác trả lời lại. Chí Duy không hỏi nhiều nữa mà lập tức xông vào luôn để lại hai còn người còn ngơ ngác nằm ở đây.

Liên Hương và Khánh Linh im lặng nhìn nhau rồi Liên Hương lập tức giật mình nói.

"Ah! Xin lỗi vì đã làm phiền ạ."

"Không sao đâu." Khánh Linh lắc đầu nói không sao. Còn Chí Duy ở bên kia thì toang cửa nhà tắm ra, nơi này khá rộng lại vừa có một bồn tắm ở đâu nữa chứ Thế là Chí Duy lập tức ném Vô Hải vào bên trong.

Hải Kỳ không chần chừ gì mà xông thẳng ra ngoài rồi nhả hết nươc trong không gian của mình ra ngoài để cả cơ thể Vô Hải chìm vào trong đấy.

Sau đấy Hải Kỳ cũng leo lên người Vô Hải, từ từ bất giác mà rơi vào giấc ngủ. Còn Chí Duy thì lấy ra một bộ đồ từ trong không gian treo lên móc, sau đấy, mệt mỏi thở dài rồi cậu lết cái cơ thể mệt mỏi tới cùng cực của mình mà đi vào phòng khách. Đóng cửa lại rồi ngã ra mặt đất, ngủ luôn tại chỗ....
Khoảng tầm hai ngày sau. Vô Hải mới từ từ tỉnh dậy trong phòng tắm, Vô Hải có chút hơi mệt mỏi ngồi dậy. Cậu nhìn Hải Kỷ đang ngủ trên người mình rồi vỗ vỗ cho nó tỉnh dậy

Hải Kỳ từ từ mở mắt ra nhìn Vô Hải. Nó giồng như ngáp một cái rồi kế lên.

"Kríkk..."

"Ừ ừ, chào buổi sáng nhé mày khỏe không?" Vô Hài gật gật đầu rồi hỏi nó. Hải Kỳ gật đầu đáp lại.

"Krik..."

"Khỏe à? Vẫy thí tốt rồi. Nhanh nào, tránh ra để tao còn đứng dây nữa." Vô Hải xoa xoa đầu nó, Hải Kỳ trông như khá hưởng thụ việc này rồi hóa thành nhỗng dãy hình kỳ lạ, từ từ bay lên trên người Vô Hải rồi dán vào người cậu, hóa thành một cái hình xăm.

Vô Hải đứng dậy, xả hết nước trong bồm rồi tắm sơ qua một chút. Mặc bộ đồ mà Chí Duy đã treo sẵn trên móc rồi đi ra ngoài.

"Chào buổi sáng." Vô Hải ra ngoài rồi nói với mọi người ở đây.

Khi Vô Hải đi vào phòng khàm của Khánh Linh thì không thấy Chí Duy và Liên Hương đâu, bao gồm cả Phạm Uyên cũng không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Chỉ có điều là cô vẫn đang nằm trên giường mà thôi.

"Ah? Chào buổi sáng Vô Hải. Cảm ơn em vì đã mang chị tới đây nhé." Phạm Uyên đang ngồi trên giường nhìn thấy Vô Hải thì liền mỉm cười rồi nói.

"Không có gì đâu ạ. Chị sao rồi?" Vô Hải lắc lầu rồi hỏi thăm Phạm Uyên.

"Khỏe hơn rồi, cảm ơn em nhé."

"Em đã bảo là không có gì rồi đâu mà. À mà đúng, Liên Hương với Chí Duy đâu rồi?" Vô Hải cười rồi sau đấy quay sang nhìn xung quanh, không thấy Chí Duy với Liên Hương đâu thì liền hỏi.

"Hai đứa chúng nó đi ra ngoài đón mẹ của Liên Hương rồi." Thay vì là Phạm Uyên thì Trần Khánh Linh lại trả lời cậu.

"Thế sao ạ?" Vô Hải hỏi rồi ngồi xuống bếp bắt đầu ném đống nhỏ trên vào trong miệng mà ăn.

"À đúng rồi, em có đói không? Để chị đi nấu mì cho nhé?" Phạm Uyên như nhớ tới cái gì đấy rồi hỏi Vô Hải.

"Không cần đâu ạ, em không đói. Chị cứ nghỉ ngơi đi." Vô Hải lắc lắc đầu nói, bổng dưng bụng cậu rên lên một tiếng khiến.

"Hihi. Không sao đâu, chị cũng khỏe hơn rồi mà, em không cần phải ngại đâu." Phạm Uyên bât cười rồi nói. Còn Vô Hải thì cảm thấy hơi xấu hổ nên cậu cũng không có đáp lại.

Sau đấy Phạm Uyên đứng dậy đi vào bếp, một lúc sau cô đi ra với một bát mì trên khay.

Vô Hải bắp đầu húp sùm sụp đống mì trên bàn một cách nhanh không tả nổi.

Chưa đến năm phút, Vô Hải đã chén sạch một tô mỳ hai gói.

"Ợ... cảm ơn vì bữa ăn." Vô Hải xoa xoa bụng thoả mãn mà cảm ơn.

Phạm Uyên nhìn cậu mà cười lên sau đó nói. "Trời ạ, em ăn nhanh thật đấy."

"Có gì đâu. À mà đúng rồi, chị có hỏi được thêm cái gì từ Trạm Huân không? Tại Chí Duy đã giết hắn rồi." Vô Hải thở dài một tiếng, ngồi dựa ra sau rồi quay dang hỏi Phạm Uyên.

Trấn Khánh Linh thì vẫn khônv nói gì mà chỉ ngồi ờ trên ghế ăn nho mà thôi.

Pham Uyên trở nên nghiêm túc, cô gật đầu rồi trả lời Vô Hải.

"Ừ, chị có hỏi ra thêm được vài điều về cái kết giới."

"Kết Giới ư?" Vô Hải khó hiểu mà hỏi lại. Phạm Uyên gật đầy rồi đáp lại.

"Phải, Kết Giới. Nó chính là vòm đỏ rực màu máu bao trùm cả cái khu vực này lại đấy. Nó có thể hoàn toàn ngăn cản người ngoài đi vào và người trong đi ra. Đồng thời không quan trọng là trời sáng hay tối. Đồng thời ngăn mọi liên lạc với bên ngoài."

"Ngoài ra, cái kết giới này còn có bảy địa điểm quan trong khác nhau, đại diện cho những bộ phận gia cố cái Kết Giới này." Nói đến đây, Phạm Uyên trở nên càng nghiêm túc hơn, nhấn mạnh câu từ của mình.

"Một khi những địa điểm này bị phá vỡ, Kết Giới sẽ biến mất."

Ngay khi nghe xong câu này, ánh mắt Vô Hải sáng lên rõ rệt. Cậu ngay lập tức đứng lên rồi hỏi Phạm Uyên.

"Chị biết bảy địa điểm đó là ở đâu mà, đúng không?"

Phạm Uyên nhìn chằm chằm Vô Hải rồi gật đầumà đáp. "Phải, nhưng chị chỉ biết một trong bảy địa điểm đó mà thôi."

Nhưng sau đấy cô lại nói tiếp. "Nhưng chị sẽ không nói cho em biết đâu."

Vô Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt rồi sau đấy cậu liền bước ra tới cửa chuẩn bị rời đi.

"Được rồi, tùy chị đấy."

"Khoan đã! Cậu định đi đâu đấy?" Phạm Uyên vội vàng đứng lên khỏi giường rồi hỏi.

"Chị không nói. Nên em sẽ lục tung cái thành phố này lên rồi tự tìm một mình." Vô Hải điềm nhiên đáp lại rồi mở cửa rời đi.

"Khoan đã... trời ạ." Phạm Uyên vội vàng giữ vai cậu lại rồi thở dài một tiếng.

Cô đẩy Vô Hải trở về chỗ cũ, đẩy cậu ngồi xuống ghế đóng cửa sau đấy ngồi xuống giường rồi thở dài mà giải thích với cậu.

"Chị không nói là em hiện tại không thể nào đấu lại bọn chúng được, em chắc chắn sẽ bị giết, không phải nghi ngờ gì cả. Và khi em bị giết? Với cái thành phố lớn đang bị mắc kẹt trong một cái vòm đỏ lòm với đám quái vât đang nhăm nhe chạu khắp nơi ăn thịt và bắt cóc người khác? Nó là một thiệt hại lớn đấy, động não đi Vô Hải."

"Thế em phải làm gì đây?" Vô Hải nhíu mày tỏ ra có chút khó chịu mà hỏi. Nhưng cậu không khó chịu vì Phạm Uyên ngăn cậu lại hay nói cậu yếu, cậu chỉ khó chịu vì cậu thấy bực mà thôi.

Còn tại sao cậu lại bực ư? Chuyện đó thì ai cũng phải biết chứ. Cả ngàn người ngoài kia đang chết thảm, không bực mới là lạ.

Đặc biệt là với Vô Hải, cậu cũng có một vài lý do để cảm thấy bực mình và tức giận khi không thề cứu được người khác.