Chương 48: Bảy Mươi Việt Vệ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 48: Bảy Mươi Việt Vệ

Chương 48: Bảy Mươi Việt Vệ


Vô Hải hạ xuống mặt đất, sau đấy ngay lập tức lao lên, dùng Đinh Ba đâm thẳng vào người con Sói.

Con Sói bổng nhiên lăn sang một bên né đòn, thanh đinh ba của Vô Hải đâm hụt liền hướng vào mặt đất mà đến. Con Sói sau khi tránh đòn lập tức lao lên, Vô Hải ngưng ra một quả cầu nước bắn cổ nó khiến người nó lật sang một bên ở trên không trung rồi cậu rút Đinh Ba ra, vụt thẳng vào đầu con chó Sói nọ.

Oong! Một tiếng cây Đinh Ba vụt vào đầu nó, con sói rơi xuống đất, đầu nó cảm thấy hơi choáng và đứng không vững.

Vô Hải nhân lúc này lao lên đâm Đinh Ba vào hai mắt nó. Con Sói tỉnh giấc khỏi cơn choáng, né sang một bên rồi lao lên, vung trảo tấn công Vô Hải.

Xúc Tua nước sau lưng Vô Hải do Hải Kỳ điều khiển lao lên, bảo vệ cậu mà đánh bay đòn của con sói đi.

Xúc Tua tan ra thành nước, đòn đánh của con sói bị trệch khiến nó hơi nghiêng người lên lộ ra phần ngực.

Đùng! Đùng! Đùng!

Nhưng lúc này, bổng dưng ba tiếng súng vang lên. Ba phát đạn thành hàng bay đến đâm thẳng vào vết thương trên ngực con sói do Vô Hải gây ra lúc trước.

Viên đạn đầu tiên đục vào thẳng trong cơ thể con sói. Viên đạn thứ hai đục thẳng viên đạn thứ nhất khiến vết thương đi sâu hơn chạm vào tới cả tim. Và viên đạn thứ ba đục vào viên đạn thứ hai khiến cả ba viên cùng lúc đâm thủng tim của con sói.

Họng con sói há to ra, liên tục khặc ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa và khó chịu. Tim vỡ khiến máu liên tục phọt ra từ vết thương như một cái ống nước bị kẹt đột nhiên được khai thông.

"Phù... phù..."

Chí Duy cầm súng vẫn đang trong trạng thái ngắm, hai tay hai chân liên tục run lên hơi thở gấp gáp mà thông suốt. Andrenaline không ngừng tiết ra kích thích toàn cơ thể cậu khiến nó không thể kiểm soát được.

Chí Duy đứng nghĩ một hồi rồi xách súng đi tiến lên về phía con sói, băn vài đục vào não nó để chắc chắn rằng là nó đã chết.

"Về thôi chứ nhỉ?" Chí Duy nhìn Vô Hải rồi hỏi.

"Ừ, thế cái xác của con này tính sao đây?" Vô Hải rút Đinh Ba ra rồi hỏi.

"Không sao, chị Phạm Uyên, nói là cứ gọi cho chị ấy, chỉ sẽ gọi người trong nghề tới xử lý, dù thật ra tao muốn đem bán thứ này hơn, cũng cả khối tiền. Lũ nhà giàu sẽ sống chết bỏ cả tỷ ra chỉ để ăn một món được làm từ thịt con chó sói này đấy." Chí Duy cười cười rồi đẩy đẩy xác của con sói đang nằm bệt dưới đất.

"Sao cũng được về thôi." Vô Hải đứng dậy cầm đèn rồi rời đi, khi hai người đang trên đường về, Vô Hải và Chí Duy phát hiện một khu vực kỳ lạ, cây cối đổ nát, có những khu vực trên mặt đất thậm chí còn có những vết cào hắn sâu.

"Xem ra đây là vết tích mà con sói gây ra khi đấu với thứ gì đấy khác rồi." Chí Duy cười. Vô Hải nhìn xuống một vết cào nào đấy ở dưới đất rồi nói. "Khá mới, chắc cũng chỉ mới đâu đấy ba bốn ngày trước đây mà thôi..."

Sau đấy cậu đứng dậy hỏi. "Trong thông tin mà ta có được thì có ai đấy vào khu rừng này và thấy một cái bóng đen khổng lồ đang dí một cái gì đó đúng không?"

"Ừ, vừa hay khi Văn Phòng Thám Tử Tử Đằng nhận thông tin đấy cũng là khoảng ba ngày trước thì phải." Chí Duy gật đầu rồi đáp lại.

Vô Hải cầm đèm để soi xung quanh, bổng dưng có một thứ gì đấy thu hút sự chú ý của cậu, Vô Hải lại gần thì thấy vật đấy cực quen, cậu vội lại gần nhặt nó lên.

Vô Hải cầm vật đấy đưa lên trời nhìn xem, dùng đèn đen chiếu sáng nó để nhìn kỹ hơn nữa.

"Mày cầm cái gì thế?" Chí Duy lại gần tò mò hỏi thì thấy trên tay Vô Hải đang cầm một cái cúc áo dính máu của ai đó.

Cậu vội để Chí Duy lấy Điện Thoại của mình ra rồi so sánh hình của cái cúc áo bên trong điện thoại với cái ở trên tay mình.

"Trông giống y như nhau..."

Phải, cái hình cúc áo bên trong điện thoại chính là hình cúc áo của Trạm Huân, và cái ở trên tay Vô Hải cũng có hình dáng y chang như vậy.

"Này, Duy, năng lực của Liên Hương là gì ấy nhỉ? Hỏi cho chắc thôi." Vô Hải đứng dậy rồi hỏi. Chí Duy không cần suy nghĩ hay nhớ lại mà đáp luôn.

"Con bé có khả năng gợi lại mùi hương đã từng dính của một vật trong bảy ngày trở lại và dùng mùi hương đấy đi tìm người hoặc vật hoặc địa điểm có mùi hương đấy. Sao vậy? Mày muốn tìm người sở hữu cái cúc áo này à?"

"Ừ, cái cúc ái này là của Trạm Huân." Vô Hải gật đầu đáp, Chí Duy bất ngờ hỏi.

"Cái...?! Khoan đã, cái cúc áo đó là của Trạm Huân á?"

"Ừ, giờ nhanh gọi cho Phạm Uyên rồi trở về thôi, để mau còn tìm hắn ta."

Sau đấy cả hai cùng nhau vội vàng trở về....
Đâu đó tại Nha Trang, rời khỏi thành phố tấp nập người đông. Tử Đằng đi đến một con hẻm nhỏ, sau đấy vào một tiệm tạp hóa trông như đã mở cửa được năm mươi năm rồi vậy.

Tử Đằng chống theo một cây gậy viền bạc được trang trí và điêu khắc với những loại họa tiết đắt tiền.

Anh đi thẳng vào sân sau của căn nhà, rồi mở cửa ra, bước vào một căn nhà kho khá lớn với vẻ ngoài cũ kỹ mục nát.

"Xin lỗi vì tới muộn." Tử Đằng mở cửa ra rồi bước vào sau đó đóng cửa lại.

Khác hẳn với bên ngoài, bên trong là một căn phòng sạch sẽ có bậc thềm cao hơn mặt đất được lót gạch men có một bộ ghế sôpha, tivi đời mới nhất, một máy chơi game, một cái tủ sách.

Tử Đắng lịch sự cởi giày và mũ ra rồi để giày lên kệ và treo mũ lên móc, đặt gậy sát tường sau đấy bước vào bên trong.

Ở trong căn phòng này đang có khoảng sáu người gì đấy, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm ở nơi này.

Tất cả những người ở đây đều là những kẻ đứng đầu từng chi nhánh với nhiệm vụ là bảo vệ một thành phố hoặc một khu vực nào đấy.

Giải thích đơn giản một chút, tại Đại Việt, có những người Siêu Phàm chuyên phụ trách việc bảo vệ an nguy cho người dân, đồng thời giải quyết những mối nguy hại Siêu Nhiên để mang lại yên bình cho đất nước.

Và trên khắp cả nước có tổng cộng Bảy Mươi Chi Nhánh Tương Tự như vật và các Chi Nhánh này sẽ được phân công ra để bảo vệ một vùng địa điểm nhất định.

Và tất cả những người ở đây, đều là những kẻ đứng đầu của mỗi chi nhánh. Những Việt Vệ.

"Không sao đâu, vị khách chính của chúng ta vẫn chưa tới đâu mà." Một trong số những người ở trên phòng lên tiếng.

Đó là một hòa thượng mặc phục bào màu cam, gương mặt tuấn tú, thân thiện hiền hòa một tay chắp trước mặt, một tay cầm hạt chuỗi nhắm mắt như đang thiền. Vì lý do nào đó, khi ở gần vị này, sẽ khiến người ta thường cảm thấy rất an tâm và bình tĩnh.

"Pháp An, cậu tới rồi sao?" Tử Đằng nhìn Pháp An đang ngồi thiền trên ghế sô pha ở góc bên kia rồi hỏi.

"Yo! Tử Đằng! Long Time No See My Friend! How ya doing?" Một người thanh niên tóc vàng, ngồi trên ghế sô pha dài với cái bàn ở trung tâm, cơ thể rắn chắc, mặc một cái áo bó màu trắng bên trong và áo da bò màu đen ngắn bên ngoài, trông vô cùng năng động và cách ăn nói rất chi là to lớn. Đặc biệt là cặp mắt kính hình tám giác màu đen đầy phong cách trên mặt anh ta nữa, nó che mất cặp mắt của anh ta nên ta không rõ anh ta đang nhìn cái gì.

"Đừng có nói tiếng anh nữa Văn Đồng, tôi không hiểu gì đâu." Tử Đằng lắc đầu thở dài rồi ngồi xuống ngay bêm cạnh hai người.

Pháp An là một vị pháp sư của Chùa Linh Quang tại Bình Thuận, cũng đồng thời là chủ chi nhánh và là Việt Vệ của nơi này luôn.

Văn Đồng thì là đại ca của một nhóm người chuyên đi giải quyết những tên tội phạm ở Đồng Nai, tổ chức này là Phi Chính Phủ, nhưng nằm dưới sự điều khiển của Văn Đồng thì họ ngầm cho qua, miễn không làm gì đi đến giới hạn là được.

Tử Đằng thì là Việt Vệ của Vũng Tàu, ba vùng này gần sát nhau nên ba người bọn họ cũng có thể nói là quen biết lẫn nhau.

"Ah...! Khốn nạn thật! Lại thua nữa rồi!" Một giọng nói trẻ con thanh thoát vang lên khiến Tử Đằng vô thức nhìn lại.

Cô phát ra tiếng bực tức vì cô lại lần nữa chết trong một trò chơi ở trên ti vi. Cô nằm trên đất chơi một cách rất tự nhiên như không thể không hề biết đến sự tồn tại của những khác ở xung quanh mình vậy.

Nhìn từ vẻ bề ngoài thì đây là một bé gái khoảng mười hai mười ba tuổi gì đấy, mặc một cái quần sơ mi dái và áo thun trắng, miệng ngậm cây kẹo mút, cách nói chuyện và vẻ mặt thì lai vô cùng thô lỗ, trông không giống một bé gái tý nào.

Nếu người thường mà vào đây thì sẽ tự hỏi sao lại có con nít ở đây. Nhưng thật ra thì đây là Huỳnh Khánh Vi, hai mươi bảy tuổi, thậm chí còn già hơn cả Tử Đằng.

"Huỳnh Khánh Vi à? Cô ta là người chịu trách nhiệm của Chi Nhánh Phú Yên, mình không biết nhiều về cô ta lắm nhưng cũng đã từng nghe nói qua rồi..." Tử Đằng nhìn cô rồi lẩm bẩm trong đầu. Sau đấy anh bắt đầu nhìn xung quanh, đánh giá những người khác.