Chương 50: Dễ Dàng Dọn Dẹp

Chúa Tể Hải Dương

Chương 50: Dễ Dàng Dọn Dẹp

Chương 50: Dễ Dàng Dọn Dẹp


"Hahaha, dữ dằn quá ta." Dương Tuần Lý ngồi xổm trên bờ tường mà cười nói. Mà không chỉ vậy, anh còn cầm theo cả cung gỗ và giỏ tên đã được mang theo sau lưng.

"Cô ấy lúc nào cũng như thế cả à?" Đứng một tay chống gậy ở trên bờ tường, không biết từ luc nào đã lấy lại mũ gậy và nón, Tử Đằng hỏi Pháp An và Văn Đồng.

"Chắc vậy, tao nghe con nhóc đấy khá là nóng tính." Văn Đồng đứng trên bờ tường với hai tay đút tay vào túi rồi trả lời.

"Này! Tui không phải là nhóc nhé!" Như nghe được lời của Văn Đồng, Huỳnh Khánh Vi hét lên lớn tiếng chửi về phía anh. Văn Đông thì chỉ nhếch mép rồi nhún vai.

Hành động khiêu khích này khiến Huỳnh Khánh Vi đang tức điên lên lại càng nóng máy hơn nữa.

Nhưng ngay trước khi cô kịp phát tác bằng cách lao lên đập bép dí Văn Đồng, một lũ Huyết Hầu nhiều đến hàng chục, gần hàng trăm không biết chui từ đâu ra lao đến sủa ầm lên. Tất cả chúng đều là loài chó, có nhiều con thậm chí còn cao tới gần hai mét, khổng lồ vô cùng.

Người dân xung quanh bắt đầu hỗn loạn la ó cả lên, tán loạn chạy đi mất. Một con Huyết Hầu nào đó đang có ý đồ tấn công một người nào đấy thì liền bị một sợi dây leo màu tím với vô số cái gai nhìn như mũi đinh bên bên trên nó đâm xuyên qua tim.

Sau khu thấy dân thường đã chạy đi hết, Tử Đằng liền rút lại mấy sợi dây dây leo màu tím của mình.

"Không còn dân thường ở xung quanh đây nữa đâu, mọi người thoải mái đi.

Tử Đằng vừa dứt lời, Văn Đồng liền lập tức đạp nát bức tường dưới chân mình rồi lao ra bên ngoài, dùng nắm đấm đấm nát sọ một con Huyết Hầu.

"Hehaha, lại đây nào đám chó hư, tao sẽ dạy lại chúng mày." Văn Đồng ném xác của con vừa bị đấm chết sang một bên, một lũ Huyết Hầu bất giác đã bao vây anh lúc nào không hay.

Chấn động từ cú nhảy đã khiến cho Hồ Viên Hà không đứng vững được mà ngã ra đằng.

"Au, au... đau quá." Hồ Viên Hà đau đớn xoa xoa đầu vầ hông của mình rồi suýt soa.

Từ đâu ra một đám chó điên liên tiếp xuất hiện trước mặt cậu. Con dẫn đầu cao lên tới hai mét, chúng gào lên khiến Hồ Viên Hà sợ hãi, run rẩy tới mức phát khóc.

"Woa, woa woa!"

Cả lũ Huyết Hầu cùng lao lên một lúc, há cái miệng đỏ chói đầy răng nhọn của nó, ý đồ xé cậu chàng ra làm nhiều mảnh.

"Đừng có lại đây mà!!" Hồ Viên Hà xua tay hét lên. Một con Slime khổng lồ đầy kinh dị từ đằng sau cậu phong lên, trêng nó như đang mở ra cái miệng với hàm răng dài mà phóng đến chỗ đám Huyết Hầu, nuốt trọn chúng vào bên trong.

Toàn bộ bảy con sói đều bị nuốt thằng vào trong cái cơ thể trong suốt của con Slime nọ. Ta thậm còn có thể thấy đám Huyết Hầu đang từ từ bị tiêu hóa một cách nhanh chóng từ bên ngoài. Cơ thể chúng dấn ta ra rồi từ từ bị tiêu hóa, ăn mòn mất không còn lấy một mảnh vụn.

"Ah! Mày lại cứu tao lần nữa rồi!" Hồ Viên Hà lao lên ôm con Slime vào người mình, gương mặt chất đầy sự vui vẻ và hạnh mà nói. Còn con Slime thì nhún nhảy một cái, trông như đang thở dài một cách đầy tự hào và nói rằng 'Không có tui thì cậu không làm gì được hết' vậy.

Phiu, Phiu, Phiu. Từng phát mũi tên được bắn ra, chuẩn xác xuyên thủng đầu của từng con Huyết Hầu, mỗi khi những âm thanh êm dịu như tiếng gió vang lên là sẽ có một con Huyết Hầu ngã xuống.

Mũi tên nhẹ nàng như bắn vào nước, xuyên qua não của từng con Huyết Hầu rồi bay xuyên qua đầu của nó, tạo ra tững cái lỗ sâu hoắm trên đầu chúng nó.

Dương Tuần Lý rút từng thanh mũi tên ra một cách nhẹ nhàng tinh tế khác hẳn với thân hình đồ sộ của anh. Anh thậm chí còn không cần nhắm mà đã kéo tên rồi bắn luôn ra ngoài.

Một mũi tên được phóng ra, nhẹ nhàng như gió, sắc bén như dao cạo, im lặng xuyên thủng qua đầu lâu của năm con Huyết Hầu liên tiếp, giết chết chúng tại chỗ.

Trọng Phản Linh, đứng yên ở trên đất, lũ Huyết Hầu điên cuồng lao về phía cô, bổng dưng cả lũ chúng nó quay ra cắn xé lẫn nhau tới chết. Trọng Phản Linh vẫn đứng yên ở đó, không làm gì cả.

Lũ sói vây xung quan Pháp An thật kỳ lạ, chúng nó thật bình tĩnh, không hề có bất cứ sự điên cuồng nào hiện hữu trong đôi mắt của bọn nó cả hoàn toàn yên lẵng và tỉnh táo. Nhưng có vài con số đó thì hoàn toàn ngược lại, bọn Huyết Hầu lăn lộn dụa không ngừng ở dưới đất, liên tục gào lên một cách đầy đau đớn.

Chúng cảm nhận được cơ thống khổ toàn thân, bổng dưng chú không dãy dụa nữa mà lăn quay ra chết hết. Không chỉ chúng, toàn bộ những Huyết Hầu khác cũng y chang như vậy.

Pháp An ngẩng mặt lên trời rồi thở dài một tiếng. Trong khi đó thì Văn Đồng vẫn đamg vô cùng vui vẻ dùng tay đập nát đầu của đám Huyết Hầu. Quần vài áo của anh dính đầy máu đặc biệt là phân cổ tay.

Găng tay Văn Đồng mang thì đã bị xé rách, lộ ra một bàn tay vàng óng màu đồng, trêmg vô cùng cứng capơ và rắn chắc nhưng vẫn mềm dẻo như tay người một cách lạ thường.

Ở phía bên kia, xung quanh Tử Đằng là xác của cả đống Huyết Hầu đang bị những sợi dây leo đâm xuyên qua người treo lơ lửng trên không như đang phơi quần áo.

"À đúng rồi. Mình quên mất không gọi cho Vô Hải để nhờ nó cái này rồi." Mấy sợi dây leo màu tím sau lưng Tử Đằng thu lại khiến xác của đám Huyết Hầu rơi lã tã xuống đất.

Anh vừa móc điện thoại ra gọi cho Vô Hải, nhờ cậu đến văn phòng của mình để giúp đỡ vừa vung tay phóng ra một sợi dây leo màu tím vụt nát đầu một con Huyêtơ Hầu.

Một con Huyết Hầu lao lên nhưng đã bị một sợi đằng mây màu tím quấn chặt vào giữa thân, rồi bị cứa đứt ra làm đôi. Cật sống bị gãy, nội tạng bị dập nát phun ra như cháo.

Huỳnh Khánh Vi thì vẫn như cũ, điên cuồng và tức giận liên tục dùng cây búa khổng lồ của mình đập nát xav của mấy con Huyết Hầu khiến chúng nát ra như tương, tạo ra cả đống vết nứt trên mặt đất.

Bằng tốc độ khó có thể tưởng được, các Việt Vệ chỉ dùng khoảng mười ba giây là đã xử xong toàn bộ đám một trăm hai mươi bảy con Huyết Hầu.

"Họ đúng là mạnh thật nhỉ?" Cô nàng với mái tóc hồng, cột lại rồi để hai bên. Lasanda cùng Đinh Kiến Minh đứng trên nóc của tòa nhà bên canh nhìn lấy toàn bộ khung cảnh chiến đấu, cô có chút bất ngờ mà nói ra.

"Ừ, Việt Vệ là những con người được gọi là đứng hàng đỉnh cao trong cấp độ của họ mà. Từ kỹ năng chiến đấu cho với năng lực siêu phàm đều vô cùng mạnh mẽ và thượng thừa." Đinh Kiến Minh gật đầu đồng ý với ý kiến của cô sau đấy thì thầm nói tiếp.

"Có họ thì có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng và thoải mái hơn trong việc truy bắt Andozela rồi. Có lẽ họ thật sự đủ để có thể đánh bại lũ Huyết Hầu mạnh nhất của hắn chăng."

"Hà... mệt thât đấy nhỉ, ngoài Andozela ra thì đám Huyết Hầu và Tử Giả của hắn cũng là mối nguy hại không thể bỏ qua được." Lasanda thở dài mà than thở. Đinh Kiến Minh gật đầu đáp.

"Phải, tuy rắng tôi nghĩ một mình tôi mạo hiểm tính mạng là đủ để giết hắn rồi, nhưng điều khó chịu là hắn đã trốn thì trốn rất kỹ, đã chạy thì chạy rất nhanh. Tuy vậy nhưng chúng ta không thể để mất dấu hay để cho tay Andozela này rảnh tay được. Một khi làm như vậy thì hắn còn sẽ trở nên nguy hiểm hơn tất cả đám thuộc hạ của hắn gộp lại nhân lên nhiều lần." Đinh Kiến Minh ngắt một hơi rồi nói tiếp

"Nếu có những người này giúp chúng ta giải quyết lũ Huyết Hầu và Tử Giả do hắn rãi rác ra để làm ta mất tập trung thì sẽ dễ dàng hơn rồi."