Chương 52: Gợi Hương và Truy Hương

Chúa Tể Hải Dương

Chương 52: Gợi Hương và Truy Hương

Chương 52: Gợi Hương và Truy Hương


Liên Hương mặc đồng phục, đeo giày vào rồi xách cặp lên.

"Con đi đây ạ!" Cô vẩy tay nói với mẹ mình rồi lập tức cười tươi như hoa mà mở cửa, chạy thẳng ra bên ngoài.

"Ah? Liên Hương, em đây rồi?"

Bổng dưng từ phía đằng xa, Vô Hải cùng Chí Duy vội vàng chạy lại gần. Vô Hải giơ tay lên rồi chào cô.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng... mà khoan! Sao hai anh lại ở đây vậy?!" Liên Hương theo bản năng chào lại rồi lập tức giật mình mà hỏi.

"Cũng không có gì, bọn anh cần em tìm giúp một thứ này thôi ấy mà." Chí Duy cười cười mà nói. Liên Hương lập tức hiểu ra.

"À, nhưng mà... để sau có được không ạ? Tại em còn phải đi học nữa." Liên Hương có chút chần chừ mà nói.

"Hử? Bộ chuyện này sẽ tốn thời gian lắm sao?" Chí Duy tò mò hỏi lại.

"À thì... cũng không hẳn là tốn thời gian lắm đâu, nhưng nếu làm vậy thì em trễ học mất."

"Vậy thì không sao đâu, nhóc nghỉ luôn ngày hôm nay cũng được, chả ai quan tâm đâu."

"Ah! Khoan...!"

Không để cho Liên Hương kịp từ chối Vô Hải đã xác vai Liên Hương lên rồi kéo cô đi, mặc xác việc cô liên tục vẫy tay như một em bé.

Chí Duy và Vô Hải dẫn Liên Hương đi đến một tiệm nước uống nào đấy, ngồi vào trong góc người đến và chú ý tới.

Chí Duy gọi nước cam, Vô Hải gọi cà phê sữa đá nhiều sữa mà về cơ bản thì là một ly bạc xỉu, còn Liên Hương thì gọi sinh tố dâu.

Vô Hải uống một ngụm cà phê, sau đấy đưa cái cúc áo cho Liên Hương rồi hỏi.

"Việc này tốn nhiều thời gian không em?"

"Tùy thuộc vào số lượng mùi vật này dính phải, nhanh thì năm phút, chậm thì mười phút." Liên Hương suy nghĩ một chút rồi đáp lại sau đấy nói tiếp.

"Nhắc lại một chút, năng lực của em là gợi lại mùi hương và thông qua mùi hương được gợi lại để dò ngược lại vị trí của người, vật hoặc địa điểm sở hữu mùi hương ấy."

"Do đấy, em cần phải tập trung để phân tách ra tất cả các loại mùi hương đặc trưng từng dính lên cái cúc áo này, thậm chí ngay cả những mùi lẽ tẻ khác cũng vậy. Rồi sau đấy dựa vào đặc điểm các anh đưa ra rồi dò ngược lại nơi, vật hoặc người anh muốn tìm." Liên Hương nhận lấy cúc áo, đặt nó xuống trước mặt cô rồi hỏi quay lên hỏi.

"Đặc điểm của thứ các muốn tìm là gì?"

Chí Duy suy nghĩ một chút rồi đáp lại. "Là một sinh vật sống, hình người, có máu, giống đực... chi tiết như vậy được không?"

Khóe miệng Liên Hương giật giât mà nói. "N...như vậy thì hơi chi tiết quá, các anh chỉ cần nói là con người thôi là được mà."

À thì, hắn cũng không hẳn là con người đâu. Vô Hai cùng Chí Duy đồng thời thì thầm trong đầu.

"Mà, được thôi, nếu đó là thứ anh muốn tìm thì được thôi." Nói xong Liên Hương liền đặt hai cánh tay lên bàn song song nhau, để cúc áo nắm ở bên chính giữa hai lòng bàn tay với nhau.

Gợi Hương...

Liên Hương từ từ nhắm mắt lại, trong tầm nhìn của cô hiện giờ, chỉ còn có cái cúc áo này.

Cái cúc áo này, nó tỏa ra vô số các loại màu sắc khác nhau, những loại màu sắc này bốc lên trông như một làn khói mờ mịt kỳ ảo.

Vô số các loại màu khác nhau cùng bốc lên, đan xen lẫn nhau một cách hỗn loạn.

Từ những màu lớn nhất và rỏ ràng nhất như màu nâu, màu đỏ, tớ màu xanh dương, màu xanh lá, màu trắng.

Liên Hương nâng hai tay lên, cô dùng ngón tay của mình tách từng màu từng màu ra từng nơi khác nhau. Xếp chúng riêng biệt thẳng hàng ra.

Cô nhẹ nhàng dùng hai tay tách từng màu, từng màu ra ngoài, rồi xếp chúng lại theo thứ tự từ bé đến lớn.

"Để xem nào... là sinh vật sống sao..." Liên Hương lẩm bẩm trong miệng.

Sau đấy cô dùng tay, ấn vào nhửng màu không đạt đúng điều kiện rồi thảy chúng ra bên ngoài, gần tám phần mười số màu đã bị loại bỏ, hầu hết đều là những đám khói nhỏ nhoi.

"Là sinh vât hình người... nên mùi của động vật là không thể..." Liên Hương tiếp tục vung tay, màu đỏ lờn nhất và màu xám khá lớn bị ném ra ngoài, một số màu khác cũng bị loại đi theo.

"Mục tiêu tìm là... chủ sở hữu của cúc áo, nên những mùi hương quá nhạt là không đúng..."

Liên Hương loại bỏ những dòng khói mờ mịt và nhỏ yếu đi, nhưng sau đấy cô lập tức liền cảm thấy quái lạ và có chút đáng sợ mà suy nghĩ.

"Cái quái gì thế này? Sao toàn mủi máu nồng nặc tới từ vô số người khác nhau như thế này? Bộ người họ đang tìm là sát nhân hàng loạt à?"

Ngay lập tức, Liên Hương liền lắc lắc đầu của mình, loại bỏ đi mây suy nghi đấy.

"Không được mình phải tập trung, nếu không quá trình này sẽ thất bại mất. Hơn nữa nhiều mùi giống nhau với cường độ gần tương đương nhau như này thì sẽ rất khó để mà xác định và loại bỏ được đây."

Liên Hương tiêp tục nghiên cứu và từ từ loại bỏ những mùi hương không nằm trong điều kiện đạt đến, cô từ từ phân loại, kiểm định, đany giá rồi mới có thể loại bỏ nó được.

Còn ở bên ngoài, Vô Hải và Chí Duy chỉ nhìn thấy Liên Hương đang nhắm mắt ở yên đấy, vẫn giữ tơ thế và vị trí y như cũ, cả hai khôngn ói gì cả mà vô cùng cẩn thận không để lộ ra âm thanh gì.

Khi phục vụ lại gần thì lập tức bị Vô Hải bảo giữ im lặng rồi mời rời đi.

Tốn khoảng gần hai mươi phút đồng hồ sau, Liên Hương mới từ từ mở mắt ra. Cô nàng thở dài một hơi trông như rất mệt mỏi rồi nằm dài ra bàn.

"Xong rồi... haiz... mệt thật đấy..."

"Em vất vả rồi." Vô Hải cười rồi xoa xoa đầu Liên Hương để cảm ơn cô nàng.

"Hong có gì, còn một bước quan trọng cuối cùng nữa để em làm nốt luôn." Liên Hương nói rồi ngồi dậy. Cô chỉ ngón trỏ của mình về phía vúc áo, để móng tay của cô chạm vào nó.

Truy Hương...

Một luồng khí màu hồng được truyền từ ngón tay của sang cúc áo. Cái cúc áo hiện lên một màu đỏ thẩm rồi bị dòng khí màu hồng nhạt bao trùm lại.

"Sau khi mùi hương được gợi lại, em có thể dùng Truy Hương lên nó để chính vật phẩm ấy tìm đến nơi của người, vât hoặc địa điểm mang trong mình mùi hương dày đặc nhất tương tự với mùi đã được gợi lại." Liên Hương nói rồi đưa cái cúc nọ cho Vô Hải sau đấy xách cặp lên.

"Ồ? Vất vả rồi. Cảm ơn em nhiều nhé. Muốn thưởng cái gì không?" Vô Hải nắm chặt cúc áo rồi hỏi.

"Ừm... hay là hai anh trả tiền ly sinh tố này, vậy là được rồi." Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười mà nói.

"Không vấn đề gì." Chí Duy giơ ngón tay lên đáp lại. Sau đấy, cả ba người cùng nhau rời đi. Vô Hải và Chí Duy đưa Liên Hương trở lại tra. xe buýt. Ngồi ở trên xe buýt, Liên Hương thở dài lẩm bẩm.

"Haiz... mình trễ học mất rồi... ăn mắng mất thôi..."...
Ở phía bên kia, Vô Hải cùng Chí Duy cũng vội vàng chạy đi, mặc kệ hai chiếc xe đang được đậu ở bãi. Vô Hải nhìn chiếc cúc áo trên tay mình. luồng khí hồng bao trùm khí đỏ đhia trên nó đang hướng thẳng về phía trước.

Cả hai người liền lập tức không nghĩ ngợi gì nhiều mà liền đi theo sự chỉ dẫn của luồng khí mà đi về phía trước.

Cả hai đi một quảng đường khá xa, vòng qua, luồn lách, liên tục rẽ trái rẽ phải các kiểu, thậm chí còn băng qua tường, nhảy qua cốt để chạy theo chỉ dẫn của dòng khó màu hồng trên cái cúc áo.

Cả hai tốn khoảng gấn hai tiếng gì đấy, cuối cũng đi đến một khu nhà hẻo lành và trông có vẻ như là khá ít người. Lúc này dòng khí màu hồng bổng nhiên chuyển hướng, chỉ thẳng về phía lầu trên của một tòa nhà hai lầu nào đấy