Chương 53: Bắt Lại Trạm Huân

Chúa Tể Hải Dương

Chương 53: Bắt Lại Trạm Huân

Chương 53: Bắt Lại Trạm Huân

Vô Hải cùng Chí Duy hai người lần theo bằng cái cúc áo trên tay mình, cuối cùng cũng tìm được ra nơi trông giống như là chỗ ẩn nấp của Trạm Huân.

Đứng trước tòa nhà cao hai tầng gồm tầng trệt và tầng trên này, Vô Hải quay sang hỏi Chí Duy.

"Vào thôi chứ?"

"Ừ, tao đi đằng cửa chính, mày đi đằng cửa sổ." Chí Duy gật đầu ném cho Vô Hải một cái máy liên lạc nhỏ gọn như tay nghe.

Sau đấy cả hai người đeo mặt nạ vào, phân ra hai hướng mà đi. Vô Hải chạy ra sau nhà leo vào bằng cửa sổ tấng hai, còn Chí Duy thì mò vào bằng cửa chính.

Cả hai cùng lúc mở cửa ra rồi đi vào.

"Cửa không khóa!" Chí Duy giật mình. Ngay khoảnh khắc khi cả hai vừa mở cửa, hai cánh cửa liền động vào một cái dây nào.

Ở bên trong một căn phòng tối tâm không có lấy một ánh đén, hai cái chuông trong số cả đống chuông trên trần phòng Trạm Huân bổng dưng rung lên, vang ra tiếng kêu đinh đang thích tai.

Trạm Huân bât người dậy khỏi giường nhìn về phía đồng chyông được treo trên trần nhà.

"Cửa chính và cửa sổ sau nhà tầng hai ư? Có người đột nhập!" Sau khi nhìn và phân tích xong những chuông nào kêu lên. Trạm Huân liền mặc kệ liệu người đột nhập có phải là trộm hay không mà ngay lập tưc cầm súng ở trong hộc tủ lên, chạy thằng ra bên ngoài.

"Vô Hải! Là bẫy báo động! Hắn biết chung ta ở đây rồi, không cần lén lút nữa, lao vào luôn đi!" Chí Duy lớm tiếng nói với Vô Hải rồi ngay lập tức xông thẳng vào trong để tìm kiếm.

Vô Hải đạp bay một cánh cửa ra, bên trong là nhà vệ sinh và không vó ai ở bên trong cả. Sau đấy cậu liên tục đạp bay mọi cánh cửa cậu thấy nhưng đều không có ai ở bên trong cả.

Ở dười lầu, Chí Duy cũng làm y chang như vậy, cậu đá bay mọi cánh cửa, chạy thẳng vào bếp, dò tìm phòng khách nhưng vẫn không thấy gì. Đến khi Chí Duy lao vào mở ra cánh cửa của một cái phòng ngủ, ánh sabg chiếu vào, Chí Duy có thể nhìn thấy hàng đồng chuông đang treo ở trên trần nhà.

"Tao lục tung trên này lên rồi nhưng vẫn không thấy gì cả." Vô Hải thông qua bộ liên lạc mà nói.

"Khốn nạ thật... hắn chạy mất rồi." Chí Duy nhìn một cái cửa ẩn nằm trên bức tường của căn phòng mà nói.

Bổng dưng điện thoại của Chí Duy run lên, cậu đấy nó ra rồi mở lên xem.

Đó là một đoạn phim. Trong đoạn phim là Trạm Huân đang vội vàng chạy trốn đi đâu đấy.

"Vô Hải! Ra khỏi nhà nhanh! Đuổi theo nó!"

Chí Duy thông qua cánh cửa bí mật trên tường mà phóng ra bên ngoài rồi vừa chạy vừa nói với Vô Hải.

Vô Hải cũng từ tầng hai nhảy thẳng lên nóc của căn nhà phía bên cạnh rồi chạy theo Chí Duy ở bên dưới.

"Chạy theo hướng chỉ tay của tao! Nhanh lên! Đuổi theo nó."

Vô Hải nhìn theo hướng mà Chí Duy chỉ rồi chạy theo hướng đó, phóng nhanh mà đi.

Vô Hải đạp trên nóc của những căn nha lớp mái tôn mái xi măng hay gạch gì đấy, một đường chạy thẳng về phía trước, rất nhanh đã phát hiện được tung tích của Trạm Huân.

Trạm Huân cũng như cảm thấy cái gì đấy mà quay đầu lại nhìn thì lập tức nhìn thấy Vô Hải đang dí theo mình.

"Cái mặt nạ đó... là hắn! Một trong hai kẻ đã tấn công mình khi ấy!" Sau khi nhìn thấy Vô Hải thì Trạm Huân ngạy lập tức giật mình nhận ra cậu rồi chạy nhanh hơn nữa.

"Hai cái chuông vang lên từ hai cửa khác nhau, nói khác thì kẻ còn lại cũng ở đây... mình phải nhanh chóng chạy đi mới được." Trạm Huân cắn răng vô cùng tức giận mà thầm nghĩ.

"Khốn khiếp thật! Tại sao chúng lại mò ra được vị trí của mình của mình cơ chứ?! Hơn nữa lại còn là buổi sáng mới khốn nạn!"

Sau đấy, Trạm Huân liền tăng tốc, dùng tốc cao nhất vượt qua cả tốc độ trước kia của mình mà chay đi.

Hắn lợi dụng lợi thế quen thuộc địa hình mà luồn lách khắp nơi để tránh né, cố gắng trốn khỏi kẻ đang đuổi mình.

Vô Hải cũng đạp lên bờ tường của các căn nhà khác nhau để dí theo hắn.

Bổng dưng, Trạm Huân vòng ra, băng qua đường rồi chạy thẳng vào một con hẻm nhỏ.

Vô Hải lấy đà chay rồi đạp mãnh vào nóc nhà làm bằng đá rồi phóng thẳng phía đối diện của con đường.

Trạm Huân bổng dưng quay ngược trở lại, móc súng ra bắn Vô Hải.

Cảnh tượng người bay trên không khiến vô số người ngoác mồm mà nhìn lên trời.

Bằng! Bằng! Bằng!

Ba tiếng súng vang lên làm nhửng người dân xung quanh giât mình hoảng hốt quay ra xem.

Vô Hải co người lại, ba cái xúc tua nước từ sau lưng Vô Hải trồi ra, đỡ giùm cậu ba phát đạn nọ.

Vô Hải vung ra một quả cầu nước, đánh nát cánh tay cầm súng của Trạm Huân đi, khiền bàn tay hắn nổ tung máu rơi lã tã xuống mặt đất.

Việc mất đà nhảy khiến cậu phải hạ xuống nóc của một chiếc xe tải. Nhưng rất nhanh cũng đã từ nóc của chiếc xe này mà búng người dí theo Trạm Huân hẻm vừa mới quay người vào hẻm để tiếp tục chạy.

Mà việc này, đã bị rất nhiều người quay và chụp lại. Đặc biệt là khung cảnh này cũng đã rơi vào ống kính của một Vlogger đang quay video giới thiệu cho một quán ăn ở gần đấy....
Trạm Huân, vội vàng mà vác theo cánh tay bị gãy nát của mình mà chạy đi. Chẳng biết từ đâu, Chí Duy bổng dưng nhảy trên xuống chặn lai đường đi của hắn.

"Cái...?!" Trạm Huân bất ngờ bất thốt lên định quay đầu lại chạy trốn thì Vô Hải bất ngờ xuất hiện với cây súng dính máu trên tay.

"Mày hết đường để chạy rồi, Trạm Huân." Vô Hải thông qua bộ đổi giọng trong mặt nạ mà nói.

Trạm Huân lo lắng đến chảy mồ hôi nhìn cả hai người rồi hỏi. "Sao hai người các ngươi tìm được vị trí của ta?"

"Bí mật quân sự, không nói được đâu." Chí Duy nhún vai cợt nhả mà đáp lại. Sau đấy cậu lôi một cọng dây xích ra lại gần Trạm Huân, ý đừ trói hắn lại.

Trạm Huân cũng tỏ ra không hề phản kháng. Vào buổi sáng, dưới ánh mặt trời sức mạnh của hắn sẽ tuột dốc cực độ chỉ còn khoảng.

Năm phần trăm.

Ngay khi Chí Duy đi vào tầm đánh của mình, hắn liến vung con dao dấu sẵn trong áo.

Chí Duy vung tay ra dùng dây xích chặn lại cánh tay của hắn. Vô Hải nhắm chuẩn, đục nát bàn tay Trạm Huân khiến hắn đánh rơi con dao ra ngoài.

"Mày vẫn còn khoảng năm phần trăm năng lực nhỉ? Mày đã đoán rằng người tới đột nhập vào nhà mày là bọn tao nên mày mới chạy vì mày biết rõ rằng mày không thể đánh lại bọn tao được." Chí Duy đạp ngã Trạm Huân rồi dùng xích khóa tay khóa chân hắn lại, sau đấy cột một vòng quanh thân cùng miệng hắn, triệt để ngăn chặn khả năng hắn chạy đi mất, đồng thời cho im cái mồm vào và không hét lên quá to để gây sự chú ý.

"Giờ thì, mang thằng này về cho Phạm Uyên tra khảo thôi nhỉ?" Chí Duy đổ Vô Hải xách Trạm Huân lên người rồi nói.

"Gì? Mày không sợ việc để lộ thân phận à?" Vô Hải khó hiểu hỏi. Chí Duy lắc đầu rồi đáp lại.

"Chả sao cả, nó cũng chả quan trọng đến thế. Hơn nữa thằng này sẽ không khai ra gì đâu, nó là Tử Giả Trung Cấp, khác với thằng trước chỉ là Hạ Cấp thôi. Dù tao với này có tra tấn thể xác thì kiểu gì nó cũng không hé nửa lời đâu."

"Hơn nữa chúng ta không có nhiều thời gian vậy đâu. Chúng ta cần đến năng lực của Phạm Uyên, dù là để tiết kiệm thời gian hay để moi thông tin từ tên này ra, đều cần thiết cả."

Vô Hải gật đầu tỏ rõ đã hiểu ý, sau đấy cả hai cùng nhau dẫn tên khốn này trở về Văn Phòng Thám Tử Phạm Tử Đằng.