Chương 45: Vào Rừng

Chúa Tể Hải Dương

Chương 45: Vào Rừng

Chương 45: Vào Rừng


"À đúng rồi, mãi nói mà quên mất." Phạm Uyên như nhớ tới cái gì đấy liền đứng dậy rồi đi về phía bàn làm việc của mình.

"Đây, của em."Phạm Uyên dường như đã tỉm thấy thứ cô cần tìm, cô lấy nó ra rồi đưa cho và đưa cho Vô Hải.

"Gì đây ạ?" Vô Hải hỏi.

"Đây là nhiệm vụ mà văn phòng chị mới nhận được. Gần đây ở rừng Tuấn Ti nằm ở phía Tây Nam của thành phố VT, người ta thường hay nghe thấy mấy tiếng tru bất thường, thậm chí vài ngày trước người ta còn phát hiện vài cái xác nham nhở như là bị ăn thịt hay là hút cạn máu vậy." Phạm Uyên hơi dừng một chút rồi nói tiếp.

"Thậm chí vào ngày hôm qua, cón có hai nhân chứng là một đôi tình nhân thấy một cái bóng khổng lồ xuất hiện ở gần đấy nữa."

Vô Hải và Chí Duy nhìn nhau rồi nói. "Ừ, bọn em sẽ giải quyết việc này."

"Xin lỗi vì chị không đi theo được nhé, nếu có thì chị chỉ tổ làm vướng chân hai người các em mà thôi." Phạm Uyên cảm thấy có chút có lỗi mà nói.

"Không, không sao đâu." Vô Hải khách khí cười đáp lại. Sau đấy hai người Vô Hải và Chí Duy cùng nhau đi ra ngoài.

Chí Duy lấy điện thoại ra rồi xem bản đồ. "Tốn khoảng ba tiếng để từ đây đến đó đấy."

"Bây giờ ba giờ chiều rồi mà đúng không? Vậy lúc đến đó đã sáu giờ tối con mẹ nó rồi." Vô Hải lẩm bẩm tính toán rồi nói tiếp.

"Vậy khi ta đến gần nơi đó, thuê khách sạn nghỉ ngơi rồi đến sáng ngày mai hẳn đi săn được không?"

"Ừ, quyết định vậy đi." Chí Duy cảm thấy ý kiền này không tệ nên cũng gật đầu đồng ý.

Sau đấy cả hai dắt xe ra ngoài, chạy một mạch đến thằng phía tây nam, đi đến vùng gần khu rừng ấy. Do đường đi có hơi ket xe một chút nên kế hoạch bị trễ đi, khiến cả hai tới tận tám giờ rưỡi mới tới nơi.

Cả hai đi thuê một phòng hai giường ở một khách sạn cao cấp nhất rồi lên đấy nghỉ ngơi.

Ở đây thành phố tập nập, hai ngươi quyết định xuống phố đi dạo một chút.

Cả hai chạy đi khắp phố để mua đồ ăn vặt các kiểu, mua nhiều đến mức họ thậm chí còn cảm thấy cần phải ăn tối cơ mà.

Sau khi dạo xong con phố tấp nập người đông này xong. Vô Hải cùng Chí Duy liền quyết định đi về khách sạn để nghỉ ngơi.

Trên đường về, Vô Hải và Chí Duy vô tình phát hiện một đám thanh niên trẻ cỡ mười lăm mười sáu tuổi đang có ý đồ tấn công tình dục hay nói thẳng ra hiếp dâm một cô gái trẻ.

Chí Duy lôi điện thoại ra, quay lại để lấy bằng chứng.

Còn Vô Hải thì sau khi biết được rõ tình huống, đợi Chí Duy lấy đủ bănh chứng xong cũng chẳng thèm ngần ngại gì, xông lên rồi đá gãy tay gãy chân cả lũ chúng nó, tặng chúng nó một phiếu tàn tật vĩnh viễn rồi giao lên cho cảnh sát.

Theo Chí Duy, nếu không có bằng chứng thì bọn này có khi còn được giảm án. Nhưnc có bằng chứng trog tay, tuổi trẻ của lũ này sẽ được dành cho nhà tù. Còn khi cành sát hỏi sao chân tay bọn này gãy hết rồi. Vô Hải, Chí Duy cùng cô gái nọ rất anh ý đánh trống lãng.

Cảnh sát biết nhưng cũng chẳng thèm hỏi thêm. Giữa việc cố gằng vạch trần một nạn nhân sắp bị làm nhục và hai người tốt thì họ thà bỏ thời gian đấy đi giải quyết mấy vụ khác còn hơn.

Sau khi đưa cô gáu về nhà an toàn và nhận được sự cảm ơn tiếp đón nồng hậu tới tận đáy lòng, Vô Hải và Chí Duy tới tận gần mười giờ đêm mới về được phòng nghỉ của mình.

Sáng ngày hôm sau, Vô Hải cùng Chí Duy đo xuống sảnh, rồi ra ngoài. Cả hai cùng nhau chạy đến địa điểm gần khu vực có thông báo về con quái vật nọ.

Cả hai cùng đi một hàng rào sắt, dán đầy biển báo cấm vào và nguy hiểm.

"Tao nghĩ chắc là chỗ này rồi nhỉ?" Gạt chống xe, cởi mũ bảo hiểm Vô Hải nhìn vào một vết cào lớn trông như do móng vuốt của dã thú cào qua trên thân của cái cây bên cạnh rồi thì thầm nói.

"Ừ, trông âm u và nguy hiểm thật. Cứ như là cảnh khởi đầu trong mấy bộ phim kinh dị ấy." Chí Duy cười rồi nói đùa một câu.

Cơ mà đây cũng không hẳn là sai sự thật, ở bán kính xung quanh nơi này năm trăm mét không có lấy một bóng người, toàn bộ khu rừng này đều bị những hàng rào sătơ lổm chổm chặn lại, cây lá um tùm, không khí âm u thậm chí còn chả có đường mòn.

Vô Hải đeo bao tay vào, nhảy lên hàng rào sắt, dùng tay chặn đống dây gai sắt ở bên trên rồi nhảy vào, vị trí của cậu Chí Duy bổng dưng thay đổi.

Vô Hải ở bên ngoài nhìn chằm chằm Chí Duy, cón Chí Duy thì chỉ thè lưỡi cười rồi nói.

"Tehe-pero?"

"Con mẹ mày." Vô Hải thì thầm rồi trèo vào bên trong một lần nữa.

Nhảy xuống đất, Vô Hải cùng Chí Duy bắt đầu đi xem xét xung quanh khu rừng này.

"Một khu rừng hoang. Rộng khoảng Năm Nghìn Héc Ta, nếu chúng ta cứ tìm như này thì tới tối cũng chả tìm được đâu." Chí Duy đứng ở trên một cany cây cao, vừa quan sát xung quanh vừa nói.

"Sao chúng ta không mang Liên Hương theo nhỉ? Có em ấy giúp thì việc mò ra con súc vât ấy sẹ dễ hơn hẳn rồi." Vô Hải thắc mắc hỏi. Chí Duy nhảy xuống đất rồi đáp.

"Không được, thứ nhất, khả năng của Liên Hương không thích hơp với việc chiến đấu. Thứ hai, năng lực có thể gợi lại mùi của một vật và thông qua nó để tim thấy bất cứ thứ gì từng tiếp xúc với nó là hàng hiếm đấy."

"Vậy hả? Cơ mà nếu cứ tìm như này thì chắc chắn sẽ không ổn một tý nào đâu, vì khi trời tối ta sẽ phải quay trở về rồi đợi tới sáng mai mới được tìm tiếp được, và nếu cứ tiến hành làm theo kiểu này thì mất cả tháng cũng chưa chắc đã tìm được vết của con vật đấy." Vô Hải ngồi xuống nhìn mắt đất cùng địa hình xung quanh rồi nó, Chí Duy có chút thắc mắc mà hỏi lại.

"Tại sao trời tối lại phải đi về cơ chứ? Ta cứ như vậy mà đi tìm cho tới khi mò ra nó thôi?"

"Bởi vì nó cần thiết, chúa ơi, mày đọc bản báo cáo rồi đúng không? Đọc lại cho tao nghe nào." Vô Hải dừng việc quan sát lại rồi quay qua hỏi Chí Duy.

Chí Duy nhún tay rồi từ từ nhớ mà nói...

"Ờ thì, một tiếng bí ẩn thường hay xuất hiện vào ban đêm--" Nhưng chưa để cậu nói hết câu, Vô Hải đã cắt ngang vào.

"Chính xác! Ngay đoạn đó luôn đấy. Nhửng tiếng hú bí ẩn xuất hiện vào 'ban đêm'!" Vô Hải cố ý nhấn mạnh từ ban đêm. Chí Duy suy ngẫm một chút rồi giât mình.

"Chính xác. Tao từng ở trên một cái đảo hoang sống cùng với một lũ quái thú hoang dã, và bọn này thường rất hay sủa điên rú loạn vào ban đêm và cực kỳ khát máu khi trời tối."

"Tương tự như vậy, tao đoán rắng con hàng mà chúng ta đang tìm cũng thường hay nổi điên váo ban đêm, có thể nó sẽ trở nên mãnh hơn vào buổi tối hay cái gì đấy tương tự. Trường hợp dễ để so sánh nhất là đám Tử Giả, lũ đấy yếu xìu vào ban ngày nhưng ban đêm? Cứ như chơi thuốc ấy." Vô Hải nói rồi đứng dậy sau đấy bắt đầu đi tìm tiếp. Chí Duy hơi suy nghĩ một tý rồi cũng đi theo sau.

Cả hai đi khoảng tầm năm tiếng đồng hồ, tới tận giữa trưa nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì cả.

Lúc này, Chí Duy bổng dưng nói truyện. "Hay tao nghĩ hãy đợi đến trời tối đã nhỉ?"

"Hả? Làm vậy chi?" Vô Hải không hiểu mà hỏi lại.

"Ý tao là, con thú này rất thường hay rú lên vào đêm đúng chứ? Vậy thì chờ nó rú lên rồi dựa theo âm thanh đấy mà tìm thôi. Dã thú thường có địa bàn riêng mà phải không?"

"Ừ, đúng, con nào cũng có địa bàn. Nhưng thứ nhất, cả khu rừng này là địa bàn của nó. Khi vừa bước vào đây mày có thấy một vết cào lớn ở trên thân cây rồi mà phải không? Và thứ hai, người ta nghe thấy âm thanh lan tỏa ra khắp khu rừng, nói cách khác mày không thể thông qua âm thanh để tìm nó trong rừng vì chuyện này ngu xuẩn bỏ mẹ." Vô Hải từ từ mà giải thích lại sau đấy nói tiếp.

"Trước đây tao từng dựa vào tiếng hú để đi săn rồi, nhưng không có tác dụng vì môi trường rậm rạp của khu rừng này sẽ ngăn việc mày xác định được hướng của con thú ấy thông qua âm thanh."

Vô Hải và Chí Duy lâm vào im lặng, tiếp tục suy nghĩ cách để mà mò ra được chỗ của con sói đấy. Bổng dưng, Vô Hải giống như nảy ra một ý nào đó mà hỏi.

"Mày có mang theo thịt không?"