Chương 44: Nhờ Giúp Đỡ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 44: Nhờ Giúp Đỡ

Chương 44: Nhờ Giúp Đỡ


"Êh, mày." Nằm dài trên ghế, bên trong căn phòng mát rượi do máy lạnh thổi ra. Trời bên ngoài hiện tại đang khá chi là mát, nhưng hai thằng này vẫn không quan tâm kăm mà vẫn mở máy lạnh lên.

Đang nằm trên ghế sôpha, Vô Hải bổng dưng kêu Chí Duy.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi bọn Vô Hải giải quyết đám bắt nạt ở ngôi trường này, và hôm nay thì vừa hay là ngày nghỉ nên họ liền ở văn phòng chờ khách.

"Gì?" Chí Duy ngồi trên ghé sô pha đơn, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop như đang xem cái gì đấy.

"Giờ chúng ta làm cái gì bây giờ?" Vô Hải lười nhác hỏi. Chí Duy không hiểu rõ ý của Vô Hải lắm nên hỏi lại.

"Ý mày là sao cơ?"

"Ý tao là, vụ giết người và bắt cóc hàng loạt do tên Andozela hay cái mẹ gì đấy tương tự đã phá xong, đám bắt nạt ở trường học thì cũng chim cút hết. Yêu cầu của Ngọc Hiền cũng đã làm xong, nên giờ chúng ta phải làm gì giờ?"

Chí Duy khoanh tay suy nghĩ một láy, mắt vẫn không rời khỏi cái màn hình rồi trả lời.

"Chắc là ngồi chờ cho tới khi có khách hàng đến yêu cầu cái gì đấy thôi."

"Hà... chán chết." Vô Hải nằm ườn trên ghế rồi than vãn sau đấy lôi điện thọai ra chơi.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gõ phím phát ra từ laptop cùng tiếng Video phát ra từ điện thoại.

Bổng dưng, Vô Hải nhận được một cuộc gọi từ một cái số lạ nào đấy, cậu bắt máy lên rồi hỏi.

"Alo?"

"À, Vô Hải à? Tử Đằng đây." Phía kia, một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn vang lên.

"Tử Đằng? Ông anh cho tôi làm cái gì vậy?" Vô Hải ngồi dậy, bật loa to lên cho Chí Duy nghe rồi hỏi.

"Không có gì, chẳng qua là mấy hôm trước một tên Tử Đồ bổng dưng thả ra cả đống Huyết Hầu ở khắp nơi trên Thành Phố NT, chính quyền địa phương lập tức cầu cứu các khu vực bên cạnh nên giờ anh mày đang ở NT rồi." Giọng của Tử Đằng nghe như đang vừa nói vừa di chuyển vậy.

"Này, khoan đã, ông anh đang đánh nhau à?" Vô Hải nhận ra có chút khác thường nên hỏi.

"Ừ, vụ bên này đang nguy cấp lắm, bọn Huyết Hầu đã giết vài trăm người rồi. Giáo hội cũng đã cử thêm người để truy đuổi Andozela rồi." Tử Đằng ở phía bên kia vừa né đòn vừa tung ra những sợi dây leo màu tím kỳ dị phát thứ hào quang kỳ quái, có những cái gai chằng chịt nằm ở phía trên, khiến cho không gian xung quanh nó như bị méo lại.

"Mà giờ văn phòng thám tử của anh bên kia hiễn giờ không còn cai có sức chiến đấu cả, nhưng nhiệm vụ diệt trừ thì lại không thể không làm được. Nên anh muốn nhờ em với Chí Duy sang đấy giúp đỡ một tay, thù lao anh sẽ trả. Được không?" Tử Đằng diệt hết đám Huyết Hầu trước mặt mình rồi dừng lại hỏi Vô Hải, anh ta thậm chí còn không đổ cả một giọt mồ hôi nào kia.

"Ừ được, em sẽ giúp cho. Nhưng không cần phải nói tới chuyện thù lao đâu." Vô Hải nói xong liền cúp máy sau đấy nhìn Chí Duy rồi cười nói.

"Mày thấy rồi đấy, chúng ta có một vụ mới để làm rồi kìa."

"Ừ, được rồi. Mau đi thôi." Chí Duy cũng cười lên rồi đáp lại. Sau đấy cs hai đứng dậy, đi ra ngoài, dùng hai chiếc xe khác để đi tới văn phòng thám tử Phạm Tử Đằng.

Cơ mà, ở Văn Phòng Thám Tử có bốn chiếc xe lận, hai xe là để đi khi Vô Hải và Chí Duy muốn giữ bí mật, hai xe là dùng để hai người đi khi không cần phải giữ bí mật.

Rất nhanh, khoảng gần nửa tiếng gì đấy cả hai đã đến được văn phong thám tử Phạm Tử Đằng.

Cả hai bước vào văn phòng, bên trong chỉ có Phạm Uyên và Liên Hương mà thôi.

"Chào." Vô Hải bước vào rồi chào hai người. Phạm Uyên thấy Vô Hải và Chí Duy đến thì cũng đứng dậy tiếp đón.

"Hai em đến rồi sao? Hai em uống trà hay cà phê?" Phạm Uyên như biết tại sao họ đến nên rất tự nhiên mà hỏi.

"Em không cần đâu. Mày uồng gì không?" Vô Hải từ chối sau đấy quay ra hỏi Chí Duy, Chí Duy cũng lắc đầu bảo "Không."

"Ủa? Sao hai anh đến đây vậy?" Liên Hương thắc mắc hỏi.

"Do văn phòng ta đang thiếu nhân lực trầm trọng vì hầu hết các thành viên đều bị điều sang NT để tiêu diêt đám huyết hấu rồi. Cho nên Đội Trưởng đã nhờ Vô Hải cùng Chí Duy tới để giúp đỡ chúng ta về phần nhiệm vụ đấy." Phạm Uyên ngồi xuống rồi mỉm cười giải thích với Liên Hương.

"Hả? Nhưng tại sao lại là người bọn họ, bọn họ đâu có Siêu Năng Lực..." Liên Hương giât mình nhận ra cái gì đấy.

"Hả? Em không biết anh? Anh nhớ mình từng nói rồi mà? Anh với Vô Hài đều là Người Siêu Phàm cả đấy." Chí Duy có chút bất ngờ về việc Liên Hương không biết hai người bọn họ là Người Siêu Phàm đấy.

Sau một hồi giải thích và thông não, Liên Hương cuối cùng cũng nhớ ra. Sau đấy hai bên tiếp tục nói chuyện.

"Đúng rồi, sao chị lại không đi với Tử Đằng? Hai người thường dính với nhau kia mà?" Vô Hải tò mò hỏi khiến Phạm Uyên đỏ mặt bối rối.

"D... Dính lại cái gì cơ chứ?! Bọn chị không có chuyện đó đâu nhé!"

"Thì chứ em có nói cái gì đâu." Vô Hải lầm bầm trong miệng. Phạm Uyên sau khi bối rối giải thích thì cũng dần bình tĩnh lại mà trả lời tiếp.

"Lý do chị không đi là vì năng lực của chị không thích hợp với việc chiến đấu."

"Thế năng lực của chị là gì?" Chí Duy tỏ ra tò mò mà hỏi.

"Chị có năng lực biết được ai đang nói dối, ai đang nói thật và liệu lời nói đó có phải thật hay không hay là nửa thật nửa giả." Phạm Uyên vừa dứt lời, Vô Hải liền dùng gương mặt vô cùng nghiêm túc mà nói.

"Em yêu gái cấp một."

"... Nếu em nó câu này trước mặt người khác thì em sẽ lên phường đấy, mà, ừ, em đang nói dối." Phạm Uyên bật cười mà nói, còn Liên Hương thì dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Vô Hải.

"Chị còn có năng lực xâm nhập vào thế giới tâm linh của người khác, và hỏi thẳng linh hồn của họ. Linh hồn chắc chắn sẻ trả lời sẽ luôn trả lời thành thật, hơn nữa cho dù không trả lời thật thì bằng khả năng phát hiễn nói dối của mình, chị cũng sẽ dễ dàng phát hiện ra mà thôi, chi cũng có thể an tâm linh, ổn định tinh thần của người khác. Và cả ba khả năng này đều tới đôi mắt của chị, nên chị gọi nó là Chân Nhãn."

"Ồ... một khả năng thật tiện lợi nhỉ, nhất là trong việc tra khảo." Vô Hải nói như vậy ngoài miệng, còn trong lòng thì đang nghĩ rằng.

Nếu mình mà có khả năng này thì đã không phải tốn tám tiếng đồng hồ để tra tấn tên Tử Giả kia rồi.

Nghĩ tới việc này Vô Hải liền bất giác thở dài. Chí Duy trông như cũng có suy nghĩ tương tự.

"Còn năng lực của em là có thể gợi lại mùi hương của một vật và thông qua mùi hương ấy dẫn đến nơi mà có người mang mùi hương đấy." Liên Hương ở bên cạnh cũng vui vẻ giơ tay lên rồi nói ra.

"Em nói cái gì cơ?" Vô Hải bổng dưng giật mình nhìn Liên Hương rồi hỏi.

"Ừm, nhưng điều kiện là vật đó không được rời khỏi chủ của mình quá bảy ngày, không thì năng lực của em sẽ không còn tác dụng."

Vô Hải nghe đến đây thì liền có chút mất mát mà ngồi xuống, từ trong túi cậu lấy ra một cái nút áo.

Cái nút áo là của Trạm Huân, nếu cậu biết Liên Hương có năng lực này, thì có khi mấy người bọn họ đã mò ra được chỗ của hắn ta rồi ấy chứ.