Chương 2: GOW

God Of World

Chương 2: GOW

"Này Hạo Nhiên, em dậy chưa mau chuẩn bị rồi đi học đi, đi trễ là đứng học đấy nha
! "Lăng Tuyết gõ cửa ầm ầm
" Mẹ nó lão tử chưa ngủ đủ giấc mà đã xồn xồn trước của rồi " Hạo Nhiên vừa úp mặt xuống giường vừa mắng
- Cô đi trước đi ạ! em đang ăn sáng
Nghe vậy Lăng Tuyết mỉm cười lắc đầu, tên tiểu tử này ngày nào cũng nói câu này bộ tưởng Lăng Tuyết ta là lão sư là hữu danh vô thực sao. Cũng không biết làm gì khác nàng thở nhẹ rồi xách cặp đi trước. Ở trong phòng Hạo Nhiên nhìn đồng hồ " còn sớm mà nhỉ! ngủ thêm tí nữa chắc không sao, tí nửa thôi ".

Từ sau đại chiến thế giới Thiên Tân - Trung Quốc, trở thành một trong những thành phố đầu não của năng lực gia thế giới rất nhiều những người có siêu năng lực mạnh đều sinh ra từ thành phố này, chính vì thế chính phủ Trung Quốc tập trung hầu hết tiền tài lực lượng vào thành phố này, phải biết từ sau đại chiến, Thế giới đã bắt đầu đảo loạn phân chia các khu vực mạnh yếu đã khác nhau, sự đảo lộn này bắt nguồn từ những người có siêu năng lực, Mỹ không còn là quốc gia mạnh nhất thế giới, Liên Hợp Quốc vẫn được duy trì nhưng chỉ là bù nhìn trên danh nghĩa, mà quyền lực thực sự chính là nằm ở tổng bộ GOW (God Of World), họ điều hành chia phối hầu hết lực lượng những người có năng lực trên thế giới. Không ai biết họ là ai?, gồm những thành viên nào?, được tổ chức và năng lực như thế nào?. Bởi vì họ chưa từng xuất hiện, danh phận hành tung của họ là tuyệt đối bí mật. Chỉ một số cá nhân phỏng đoán được năng lực của họ là cấp S hay S+, hoặc còn hơn thế nữa. Trụ sở của GOW được đặt ở Nam Cưc đó là thông tin duy nhất được công khai. hàng năm họ tổ chức các cuộc thi GOW trên khắp thế giới để tuyển chọn những ngưởi mạnh nhất ưu tứu nhất vào tổ chức của mình. Mang danh nghĩ là bảo vệ thế giới, nhưng ai lại không biết đó chẳng khác gì phong kiến cả, từng có một tổ chức gồm những người cấp D, và một số cấp S đột nhập vào tổ chức GOW ở Nam Cực nhưng không một ai trong số họ có tin tức, và tổ chức đó bị xóa hoàn toàn khỏi lịch sử các nhóm và tổ chức trên thế giới. Điều này ngay lập tức đàn áp tất cả sự hiếu kì trong lòng các năng lực gia khác đơn giản chỉ vì GOW quá mạnh.

---Ở đâu đó Trên Nam Cực ---
- Lần này giải GOW tổ chức ở vòng loại ở Thiên Tân phải hết sức cẩn thận, ta cảm thấy có gì đó không ổn!
- Ngài JOHN đừng quá lo lắng, tuy trước giờ những gì ngài tiên đoán đều rất chính xác nhưng cũng đừng quên việc này nằm trong sự kiểm soát của tố chức không một cá nhân hay tổ chức nào khả năng nhúng tay vào được
- Tôi biết điều đó nhưng tôi chỉ cân nhắc vậy thôi ông cô hiểu và thông báo cho tổ chức
- Thôi được nếu ngài cứ cương quyết thì tôi sẽ thông báo lại. ANNA Khoát tay và hời hợt đáp
"Bọn trẻ ngày nay thật ngông cuồng " JOHN thở dài. "Thiên Tân à! nó bỗng là ta nhớ đến một số chuyện " Tới đây ông bổng rùng mình " Thật ám ảnh mà " ông vừa nhìn màng hình vừa lẩm bẩm.

Từ khi Thiên Tân trở nên phồn hoa, một trong những trường Đại học lớn của thành phố - Đại học Thiên Tân, dần trở thành trường lớn của cả nước, nơi đây từng đào tạo vô số các năng lực gia mạnh và đang làm việc cho Quốc gia, là một ngôi trường mà ai cũng ao ước, thế mà.....
" A! XUI thật hôm nay lại bị đứng trước lớp, nhục mặt ta quá. Thật kì lạ, ta chỉ ngủ thêm có một chút thôi mà thành ra đi trễ và bị phạt như thế này. Thật quá mất mặt "
- Nhìn kìa tên đó chẳng phải là phế vật Hạo Nhiên sao, suốt ngày chỉ ngủ ngục và bị phạt, nếu ta là hắn đã nhảy xuống Hoàng Hà tự tử từ lâu rồi, thật mất mặt quá đi. Những tên đi qua vừa xúm lại trêu chọc vừa giả bộ ra dáng thương hại. Làm Hạo Nhiên tím cả mặt.
" Nè nè, các cô cậu kia mau về lớp đi, đứng đó làm gì " Lăng Tuyết vừa quát lên bọn nam sinh đó xanh hết cả mặt lật đật chạy vào
" Thôi Hạo Nhiên đứng đủ rồi em về chổ đi " Nàng vừa cốc đầu hắn vừa nói nhẹ
Thực sự lúc nãy không có Lăng Tuyết giải vây chắc hắn đã chết vì nhục.
Sau tan học, khi mọi người đã về hết trong lớp học lại còn một cậu sinh viên đang ngồi, nét mặt có phần suy tư, nhưng không phải nó giống với hoài niệm hơn, không ai biết cậu đang hoài niệm điều gì. Nhưng khi ngước nhìn qua cửa sổ, mái tóc cậu phủ dài che đi một phần mắt trái, lúc này quả thật rất ưa nhìn à " Cốc " ngón tay một ai đó gõ nhẹ đầu cậu " Này xú tiểu tử không về đi mà còn ở đây làm bộ làm tịch gì đấy? bây giờ ta cũng về có muốn về chung không " Lăng Tuyết cười nhẹ, nụ cười đẹp tựa như cảnh chiều tà, Hạo Nhiên ngơ ngác. Hai người bất chợt ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt của hắn đăm đăm như xoáy vào trong cõi lòng nàng, muốn đem tất cả những suy nghỉ, bí mật của nàng ra nhìn thấu. " Cốc! Tiểu dâm tặc này ngươi không về thì thôi cần gì nhìn ta kì lạ đến thế ". Tiếng cốc đầu của nàng đưa hắn trở về hiện tại, hắn lắc đầu không nói gì, chỉ lẳng lặng xách cặp đi về. " Lại dám đi trước lão sư của mình, hừ ". Nàng cũng bước theo. Hắn đi trước nàng đi sau, hai người giữ nhau khoảng cách nhất định, không ai nói gì. Cả hai tựa hồ như hai người lạ cùng xuyên suốt trên con đường chỉ để ngắm buổi chiều tà. Đột nhiên hắn hỏi " Lão sư à! có khi nào cô cảm thấy mình không nên sống tiếp không? " Khi nghe thấy câu này, bất chợi nàng dừng bước, đôi mắt xa xăm hướng về phía cảnh mặt trời đang dần lặng xuống " Từ có lúc ta tưởng không thể sống tiếp được nữa, nhưng có một người đã giúp ta, giúp ta tìm được ánh sáng, giúp ta tiếp tục sống ". " Cốc! " nàng lại cốc đầu Hao Nhiên " Trẻ con không nên hỏi chuyện này, ngươi lo mà học hành cho tốt đi " Đáp lại lời nàng hắn chỉ gật đầu cười nhàn nhạt sau đó đi tiếp
-" Lão sư, tối nay tôi đi làm thêm về muộn, phiền cô qua phòng nấu giúp tôi vài món đi nha " hắn nhìn nàng với vẻ mặt tội nghiệp
" Được rồi nể tình là hàng xóm, tối nay ta cũng dịp đi mua ít đồ ăn về muộn. Xem như là ta đãi ngươi lần này vậy. Nhưng mà sáng mai còn đi muộn thì không ai cứu ngươi nữa đâu "
" Vâng vâng tôi hứa mà, cảm ơn cô nhiều! khì khì "
Sau đó hắn chạy một mạch đến của hàng làm thêm của mình.
Nhìn hướng Hạo Nhiên dần biến mất nời cuối đường nàng lại thở dài cười nhẹ
" Ngốc như hắn mà cũng có lúc hỏi về chuyện sống chết, không tệ! "
" À Tối nay mình làm gì nhỉ. Chết rồi mình có khi nào nấu nướng đâu, Lăng Tuyết ơi là Lăng Tuyết hứa với hắn làm gi, ngươi ngốc thật "
Dù vậy nàng cũng phải ngậm ngùi đi về
Trong một góc tối ở Ngả tư một bóng người với ánh mắt sắc lẻm hướng về nàng, hai mắt hắn đỏ ngầu, khí tức tản ra khiến con người ta cảm thấy run sợ nếu một người có năng lực thấy được cảnh này cũng khó chắc có thề sống được
" Khà Khà, thì ra tin tức nàng trốn ở cái xó xỉn này là thật à! nơi nào không trốn lại trốn ở Thiên Tân này, Lăng Tuyết ơi là Lăng Tuyết xem ra nàng vẫn đẹp như nào... khạc khạc khạc " Hắn liếm mép và nở một nụ cười quỷ dị. Sau đó khí tức ấy biến mất.

- " Cá có rồi này, thịt này, rau này, nạc này. Ấy chết lại quên mất nước chấm, không biết ở nhà còn không nhỉ, mình nhờ hình như còn một ít. Mẹ nó tên tiểu tử làm phiền cô nãi nãi mình quá rồi, ngày mai hắn còn đi muộn mình sẽ không tha cho hắn " Bước từ siêu thị ra Lăng Tuyết vừa lẩm bẩm vừa nghiến răng
Bỗng " phóc! " " Xùy! " đột nhiên một đạo pháp tắc nhỏ bắn ra xuyên qua tán lá, bổng chóc mọi thứ im ắng

" Sâu kiến nơi nào, cứ núp núp như rùa, mau ra đây cho ta! "
" Khạc... Khạc, người đẹp đừng nóng giận chứ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi mà " Một tên áo đen từ bóng tối bước ra
" khạc... khạc, không tệ! làm xước một mảnh áo của ta. Đúng là cấp D có khác "
" Ngươi là ai?, cứ tỏ vẻ thần bí. Xem ra tổ chức lại để ý tới ta rồi " Lăng Tuyết cười nhẹ
" Ta là ai không qua trọng, quan trọng là đêm nay lão tử sẽ chơi đùa với ngươi! khạc khạc "

Bỗng nhiên ầm rung cả trời đất nhưng thật ra mọi vật xung quanh đều tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì, những cuộc chiến nổ ra giữa những người có năng lực đều đặt trong kết giới họ toàn quyền xử lí bên trong kết giới mà không ảnh hưởng gì bên ngoài. Chỉ những người có năng lực thuộc đẳng cấp cao thì mới cảm nhận được cuộc chiến.

" ấy cha! hôm nay khách đông, làm việc mệt thật. Đến lúc về xem lão thái bà đó làm gì rồi, khì khì " Hạo Nhiên uể oải vươn vai.
" Ông...ông..ông! " Bất giác hắn nhìn về phía công viên, sau đó hắn cười nhạt
" Xem ra bên đó rất vui nhỉ. Nhưng mà đói bụng quá. Thôi kệ dù sao cũng trên đường về nên xem một chút thú vị rồi! khì khì! "

" Bọn này suốt ngày đánh đấm, không biết đoàn kết giúp đỡ nhau gì cả, mất mặt quá! " Một thanh niên tóc trắng đang ngồi trên đỉnh của một chung cư, hắn vừa xếp bằng vừa lẩm bẩm. " Kì lạ! " Dứt lời bỗng dưng hắn biến mất.