Gã Do Thái phương Đông

Chương 8

Chương 8

Ngày ấy, cái ngày ấy cũng đến. Cái ngày mà người Pháp vô cùng hả hê, còn người Việt Nam thì vô cùng tò mò. Từ đường Taberd nơi khám lớn Sài Gòn, cánh báo chí đã đến từ rất rất sớm để có thể chụp hình cho những trang nhất của tờ nhật báo, nhưng cánh nhà báo không sao so bì được với sự hiếu kỳ của người ở miệt Gia Định. Hàng trăm người đổ ra dọc đường và kéo về gần khám lớn để được tận mắt chứng kiến tên đại tá Đức bị đem đi xét xử, trước giờ trong đời họ chưa bao giờ thấy một thằng Phát xít Đức mặt mũi ra sao, mặc dù cạnh bên những nẻo đường Sài Gòn vẫn luôn tràn ngập người Pháp. Phải đến hai chiếc xe jeep đi trước và hai chiếc đi sau mới có thể mở được đường đến tòa Thượng thẩm Nam Kỳ.

Cuối cùng thì mọi cuộc bàn thảo để đưa ra hướng giải quyết nên để tên Phát xít này về Âu châu hay xét xử ngay tại Đông Dương cũng có kết quả quá rõ ràng. Người ta nhất quyết phải vạch tội tên người Đức này ngay tại Sài Gòn, và nhóm hăng máu nhất, cũng là nhóm quyền lực nhất, là giới sĩ quan đội Pháp, áp lực vô hình của họ hiển nhiên là quá lớn để có thể tỏ ra khoan dung đối với Ludwig. Tòa án lớn nằm ngay trên đường Mac Mahon nay xôn xao lạ thường, khác với cái vẻ lầm lì, ngột ngạt thường ngày; cũng phải vì chẳng ai nói tòa án là nơi vui vẻ gì cho cam. Ludwig được giải thẳng vào tòa án, trước sự bất lực của người Mỹ và Anh, còn người Pháp và chắc là người Ba Lan, nếu họ biết tin này, thì hả hê vì có thể xử lý những kẻ đã làm nhục họ vào ngày 22-06-1940.

Đón hắn là một đội ngũ thẩm phán người Pháp và nhóm bồi thẩm đoàn, là một nhóm hỗn hợp Pháp Việt. Toàn hội trường trở nên im phăng phắc, phần lớn quần chúng thì bị hạn chế tham dự còn nhóm săn tin thì chỉ có thể nhìn thấy phiên tòa từ trên một lầu cao. Trên các dãy ghế, các tướng lĩnh Pháp, sĩ quan Việt Nam và một vài sĩ quan Mỹ được phép dự ngồi kín cả chỗ. Duy chỉ có đội bảo vệ trị an là những nhóm quân Nhật thiện chiến. Tham dự ngoài công tố viên người Pháp, luật sư Vương thì còn có cả một sĩ quan điều đình người Mỹ được phái đến sau cuộc thương lượng giữa hạm đội bảy và quân lực bộ binh Pháp tại Nam Kỳ.

- Entschuldigen Sie bitte. Sollen wir das Problem auf Deutsch beginnen?[Xin lỗi ngài. Chúng ta bắt đầu câu chuyện bằng tiếng Đức nhé?]
- Solltest du Vietnamesisch sprechen? Ich möchte Vietnamesisch sprechen.[Ông có biết nói tiếng Việt không? Tôi thích trò chuyện bằng tiếng Việt.]
- Oui.

Phiên xét xử, có thể chính xác hơn là cuộc đấu tố, gọi là đấu tố hay luận tội cũng được, khi người luận tội là vị công tố viên người Pháp, còn luật sư Vương và tay sĩ quan Mỹ là người ra sức bảo vệ cho Ludwig, nhưng mục đích của hai người dường như đều chung một mong muốn. Cả luật sư Vương và sĩ quan Mỹ đều muốn người Pháp giao hắn vào tay người Mỹ vì họ muốn hắn phải được xét xử tại tòa án Nürnberg, nơi vẫn đang xét xử và treo cổ những tên tội phạm chiến tranh nguy hiểm. Ít ra thì chết gần hay chết xa vẫn cùng một kết cục nhưng xem ra đem hắn về Đức nghe có vẻ hợp tình hợp lý hơn, theo người Mỹ nghĩ vậy. Đứng trong phiên tòa khô khốc tình người và sự cảm thông, hắn quay một lượt ra đằng sau nhìn rồi lại quay lên phía trên nhìn, chẳng thèm phát biểu quá hai lời, mọi chuyện đều phụ thuộc hoàn toàn vào luật sư Vương. Đằng sau hắn, những cặp mắt đằng đằng sát khí của các sĩ quan Pháp đang hướng vào tâm can hắn, hẳn họ có người thân đã mất trong cuộc thế chiến, hoặc chính người thân của họ bị sát hại, mà họ không thể quay về được trong khoảng thời gian dài. Trên lầu cao, cánh nhà báo cũng tẻ nhạt chẳng kém, đèn nháy cứ thế chụp nhưng họ thì im lặng dù cây viết chì trên tay cứ thế mà chạy thoăn thoắt trên tờ giấy. Hoàn toàn vô hồn, nhạt nhòa như những cỗ máy vô tri.

Và cũng như bao phiên xét xử khác, dù có thuộc dạng đại hình hay dân sự, cũng đều là những cảm xúc phũ phàng, buồn tẻ và thiếu sức sống. Cho đến khi bồi thẩm đoàn, gồm sáu người Pháp và sáu người Việt Nam khá đồng đều đã quyết định Ludwig có tội thì không khí hội trường mới có sự thay đổi. Và sự thay đổi mạnh mẽ ấy chính là tiếng xôn xao ủng hộ của đa số người dự khán phía trước. Riêng Ludwig vẫn đứng bất động, vô hồn và không bận tâm đến mọi chuyện đang diễn ra. Cho đến khi tiếng búa đập của vị thẩm phán và câu hỏi của ông ta mới giúp cho hắn thoát khỏi cõi vô định trong đầu óc.

- Ông Ludwig Paul Müller. Như ông vừa nghe thấy tất cả lời buộc tội, có chứng cứ về việc ông đã ra lệnh hành quyết, ngược đãi và tra tấn những người Do Thái trong thời gian đơn vị của ông đóng quân tại Ba Lan. Cùng với nhiều lời buộc tội khác về những hành động có liên quan. Ông có gì để bào chữa cho mình hay không?

Ludwig bước đến gần vành móng ngựa, ánh mắt mệt mỏi của hắn lia hết hình ảnh trước mặt ngày hôm nay, như một hành động để lưu trữ lại những hình ảnh cuối cùng trên dương gian. Kế bên là tay sĩ quan Mỹ vẫn đang căng mắt ra nhìn xem đại tá sẽ làm gì, từ nãy giờ gã đã phải rất mệt mỏi để có thể bào chữa cho mục đích đem hắn ra khỏi Sài Gòn. Hắn bắt đầu nói mặc dù chỉ duy nhất một từ, không quá dõng dạc, nhưng vẫn rõ ràng và cái khí chất quân nhân hầu như chưa bao giờ thoát ly khỏi con người hắn. Hắn nói bằng một giọng nói chắc chắn:

- Có tội.

Hội trường vốn đã ồn ào bởi quyết định của bồi thẩm đoàn nay còn ồn ào dữ dội hơn nữa vì những lời nói thốt ra từ miệng của gã người Đức. Riêng với luật sư Vương thì không, anh ta sốt ruột cướp lời của hắn:

- Thưa quý tòa! Tôi rất tôn trọng uy quyền và sự công minh của luật pháp nhưng xin ngài hãy coi lại quyết định của bồi thẩm đoàn, tôi bác bỏ mọi cáo buộc từ bồi thẩm đoàn và công tố viên. Như tôi đã công bố ngay từ đầu, thân chủ là ông Ludwig của tôi chỉ hành động trên tư cách là một quân nhân trung thành và tuân lệnh mà cấp trên đưa xuống. Ông ấy chỉ hoàn thành mọi mệnh lệnh được giao nên…….
- Luật sư Vương, anh đã hết quyền được lên tiếng rồi.

Tiếng búa của thẩm phán đập lên để yêu cầu luật sư Vương không được phép can thiệp vào quá trình biện hộ của đại tá. Như một người tận tụy với nghề, anh ta vẫn ráng gào lên thêm vài câu chữ: " …. xin được xem xét giao ông Ludwig cho người Mỹ để đem ông ta về châu Âu...", đến lần đập búa thứ hai anh ta vẫn còn nói: " ….để được xét xử đúng với luật pháp quốc tế" rồi sau đó mới im lặng hẳn đi. Vị thẩm phán vẫn đưa tay hướng về phía Ludwig và nói:

- Vâng, mời ông. Ông cứ tiếp tục
- Tôi có tội, tội của tôi là không làm tròn trách nhiệm một người quân nhân cho quốc gia. Còn mọi tuyên bố hay lập luận khác đều là vô căn cứ.

Cả hội trường im bặt trước câu nói đầy vô tình ấy của hắn, sắc mặt của luật sư Vương bỗng biến sắc vì màn quay ngoắt bất thường của Ludwig. Cả gã người Mỹ cũng sững sờ vì hành động quay ngoắt của hắn, y chắc mẩm cái mầm mống Phát xít này rất thèm được sống nên y đã hết sức kéo dài sự sống cho gã người Đức này ít nhất bằng một tuần di chuyển từ Á về Âu. Cuối cùng, xem ra Ludwig chưa phải là người Mohican cuối cùng thích bắt chước giống Quốc trưởng của hắn. Tay sĩ quan Mỹ chỉ biết ngồi một bên rồi lắc đầu khinh bỉ, gã mặc kệ mọi chuyện tiếp theo xảy ra bên trong phiên tòa. Hắn bắt đầu bào chữa, y chang như cái cách mà Quốc trưởng đã từng làm hơn mười năm về trước. Bằng một chất giọng chứng tỏ rằng hắn là một con người sắt đá, Ludwig bắt đầu nói tiếp:

- Như các người đã thấy. Tôi là một quân nhân Đức, tôi có đầy đủ quốc tịch và quyền lợi công dân và luôn cố gắng hoàn thành mọi trách nhiệm, nghĩa vụ của một người công dân. Nhiệm vụ của tôi trong quân ngũ chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, đó là tuân lệnh mọi mệnh lệnh của cấp trên và trung thành với quốc gia của tôi.

Công tố viên người Pháp cũng không phải tay vừa, ông ta bất chấp việc có được thẩm phán cho phép nói hay không và đứng sấn lên trước để bắt đầu biện luận tay ngang với Ludwig:

- Vâng, vậy thưa ông Ludwig. Ông lý giải ra sao về việc ông đã ra lệnh giết chết hàng ngàn người Do Thái tại thị trấn Chełmo? Đó cũng là một mệnh lệnh từ Quốc trưởng thuần về vấn đề quân sự của ông ta sao? Các ông đã vi phạm nhân quyền, ngược đãi tù binh. Đó là chưa kể đến việc các ông đã tàn sát người Do Thái, tôi dám nói chắc. Nếu không tôi có thể trích một vài nguyên tắc từ trong công ước Genève về vấn đề nhân quyền cho mọi người cùng nghe để xem việc làm của ông có hợp pháp hay không.

Cả hội trường rúng động khi nghe câu nói "tàn sát người Do Thái" của tay luật sư Pháp. Rõ ràng, đất Sài Gòn quá xa xôi để cho mọi giới từ quần chúng đến lãnh đạo có thể hiểu thấu hết mọi diễn biến, bản chất thật sự trong cuộc chiến. Chẳng ngạc nhiên, nhiều người bị sốc khi lần đầu nghe đến tội ác ghê rợn này. Nó là sự thật chứ không phải là lời đồn rằng người Do Thái bị đánh đập trong trại tập trung như mấy tờ nhật báo viết, mà là tàn sát, diệt chủng người Do Thái.

- Ông cũng như một kẻ chỉ biết chạy cun cút theo đám đông. Nói cho ông biết cái bản Công ước chết tiệt ấy sinh ra chỉ là cái cớ để đám người Pháp các công sỉ nhục bọn ta sau Đại chiến. Đế chế Đức không hề đồng ý với cái bản Công ước ấy vì đó là thứ được tạo ra nhằm đề cao lợi ích cho bọn Do Thái. Chúng là thứ đang sinh sôi và thao túng mọi mặt của địa cầu, loại bỏ chúng để mở ra một không gian sống cho người Đức là mệnh lệnh mà tôi nhận được.
Dù có bị xét xử ở đâu đi chăng nữa, tôi xin khẳng định nguyên tắc của tôi là tuyệt đối trung thành với cấp trên như một người quân nhân chuyên nghiệp, và những hành động ấy không hề được gọi là tội trạng.

- Những lời nói của ông chỉ là sự che đậy cho tội ác của đảng Quốc xã gây ra cho loài người mà thôi. Các ông là người châm ngòi cho nỗi đau và sự thù hận trên toàn cõi châu Âu. Tôi xin nhắc lại, việc giết dân thường là một hành động vô nhân đạo vì đó là diệt chủng. Hơn nữa, việc quân đội SS của ông không hề là quân Đức chính quy nên mọi biện hộ của ông không thể được chấp thuận.
- Vậy chắc ông công tố đây chưa bao giờ là một quân nhân sao? Ông không thể vu cáo cho chúng tôi như một đám lính ô hợp với việc chỉ dựa vào mấy dòng lý thuyết vô nghĩa trong cái công văn nào đó ở Thụy Sĩ được. Chúng tôi là người lính Đức, và chúng tôi chiến đấu và chết cho nước Đức.
- Thế sao ông không về Berlin hay München để cùng quân đội Đức bảo vệ quốc gia mà lại bỏ trốn về Sài Gòn như một tay đào ngũ vậy? Ông có thể cho chúng tôi biết được không?

Đến lúc này thì tay công tố viên kia đã làm cứng họng Ludwig khiến cho hắn bị nghẹn lời, đang hắng máu thì hắn bị một lời luận tội có cơ sở làm cho đứng hình. Trong lúc ấy còn chưa biết nên đối đáp ra sao thì tiếng đập búa cũng lại tiếp tục vang lên để ngắt lời của cả hai người. Sau đó cả hội trường lại tiếp tục im lặng như tờ khi cuộc họp của bồi thẩm đoàn bắt đầu. Trong những phút giây ấy là những căng thẳng làm xáo trộn cả khán phòng của phiên tòa, cánh nhà báo thì im lặng làm công việc của mình. Luật sư Vương thì vẫn cố sức thuyết phục viên sĩ quan Mỹ giữ bình tĩnh để anh ta có thể làm hết sức mà đưa Ludwig ra khỏi Đông Dương. Tay sĩ quan Mỹ thì hầu như không phải là loại người kiên nhẫn cho lắm, suốt buổi nói chuyện vầng trán của ông ta hầu như chỉ có nhăn và tỏ vẻ khó chịu với tính cách cao ngạo ngút trời của Ludwig và nhiêu đó thôi cũng khiến người Mỹ không còn khao khát muốn cứu lấy tên người Đức này. Riêng gã đại tá Đức vẫn trầm tĩnh như mọi ngày và phần cao ngạo có vẻ đã quay trở lại, gã vẫn giữ nguyên phong cách khắc kỷ nội tâm, thương hiệu của mình. Nét lạnh lùng của một sĩ quan quân đội ngày nào như dòng nước ào ạt tuôn trào trong huyết mạch của Ludwig và trong khán phòng chật chội ấy, không ai có thể toát lên được khí chất quân nhân, một khí chất mạnh mẽ và tàn nhẫn như hắn cả. Hắn ngồi im lặng, vân vê chiếc đồng hồ của mình như thể đang đếm ngược từng giờ thời khắc của mình mà không thèm quan tâm xung quanh ra sao.

Hơn cả nửa tiếng đồng hồ, bồi thẩm đoàn mới trở lại hàng ghế kế bên trái của khán phòng của mình. Cả vị công tố viên và thẩm phán đều được gặp người đại diện của bồi thẩm đoàn để hỏi thăm tình hình của từng người. Dường như vừa nghe kết quả xong, sắc mặt của của vị thẩm phán đanh lại một cách lạ thường. Ông ta xoa cái đầu hói của mình và đằng hắng giọng một lúc.

- Ông Ludwig Müller!
- Có tôi.
- Sau khi cuộc thảo luận lần thứ hai bồi thẩm đoàn, chúng tôi tuyên cáo khép ông vào ba tội danh, gồm: Giả mạo giấy tờ nhập cảnh, Gián điệp và tội Diệt chủng. Ông sẽ phải ngồi tù tại khám lớn Sài Gòn ba năm cho việc làm giả giấy tờ và mười năm cho tội Gián điệp. Riêng với tội trạng Diệt chủng, chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng để khởi tố ông lên tòa án quốc tế Nürnberg nhưng với tư cách là một nước Đồng minh. Chúng tôi có đầy đủ quyền và nhiệm vụ thi hành án xét theo tính quy tắc và chuẩn mực của công ước Gèneve. Tại Đông Dương và là một phần của liên hiệp Pháp tự do, chúng tôi tuyên án tử hình tội phạm Ludwig Müller. Ông sẽ bị tuyên án với hình thức xử bắn, tội phạm Ludwig không có quyền kháng án và văn bản thi hành sẽ được thực hiện ngay trong ngày hôm nay.
- Này, các ông làm ăn kiểu gì thế. Đây là phiên tòa có âm mưu, này, các ông trích lục từ đâu cái luật ấy thế. Đây là một sự dàn xếp, các ông đang dàn xếp với nhau.

Luật sư Vương gào lên trong tuyệt vọng, hẳn anh ta rất thất vọng với cách tuyên án của tòa thượng thẩm. Anh ta lao đến tính tóm cổ tay công tố viên và thẩm phán để chất vấn thì bị hàng vệ sĩ của tòa ngăn lại, tất cả những gã làm luật có mặt vào lúc ấy dường như không quan tâm đến sự có mặt và kêu gào của anh, họ thản nhiên bỏ vào phía bên trong và để anh ở ngoài một mình. Trong những giây phút cuối cùng, anh ta dùng hết sức bình sinh để cãi lại với quyết định vô lý của thẩm phán, dù gì nó liên quan rất nhiều đến danh dự và sự nghiệp hành nghề của Vương, nên anh bất chấp mà to tiếng trước tòa. Gã sĩ quan Mỹ thì vẫn bình thản từ nãy đến giờ, nhưng gã vẫn mang tức tối trong lòng vì người Pháp đã qua mặt mình, bọn họ đã làm đủ mọi cách có thể để kết thúc cuộc sống của tên trùm Phát xít ngay tại đất của mình. Hắn bực bội dậm đôi bốt da thật mạnh rồi bỏ đi ra khỏi tòa thượng thẩm, đến trước cổng cùng với bốn lính Mỹ khác, gã dông xe jeep đi thẳng về phía bến cảng Sài Gòn. Cũng từ sự việc này, lợi ích cũng như tiếng nói của quân Đồng minh tại Á châu có nhiều mối bất hòa sâu sắc vì hầu như ai cũng nghĩ đến cái lợi riêng cho mình.

Hội đồng xét xử hầu như không thèm đếm xỉa đến lời thỉnh cầu của luật sư Vương, ngay tức thì bốn người quân cảnh đã ập đến áp giải Ludwig đi. Về phần đại tá, hắn ngồi trên phần ghế của tội nhân, nghe rõ và hiểu vanh vách từng câu chữ của vị thẩm phán và vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, bắt tay và trao lời cảm ơn cho luật sư Vương. Anh ta hẳn đã rất thất vọng với những nỗ lực không thành của mình, Vương mệt mỏi và gục đầu vào thành ghế bất lực. Sau lưng anh, tiếng vỗ tay reo hò vang dội của các nhóm sĩ quan Pháp, đó là kết quả mà họ muốn đón nhận, rốt cuộc kẻ thù đã sỉ nhục thủ đô Paris yêu dấu cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng. Nhóm quân cảnh áp giải Ludwig đi cũng kéo theo nhiều người bỏ ra ngoài cổng tòa thượng thẩm thành từng nhóm.

Ở ngoài đường, người ta đã đứng từ rất lâu để nghe ngóng tin tức thì nay càng trở nên chộn rộn khi thấy Ludwig được đưa lên xe đi liền cùng một đội lính Pháp áp giải. Ngay gần Vương cung thánh đường Đức Maria, các đội lính Lê dương đã được huy động hết mức có thể để ngăn chặn mọi tình huống nguy cấp từ xa. Trên đại lộ Boulevard Charner lộng gió và cây xanh thường ngày nay tràn ngập người. Những thường dân hiếu kỳ, viên chức, công nhân tan sở và binh lính dự bị đã đứng xem đầy cả hai bên đường, trước mặt họ là những người lính Pháp trang bị súng ống đến tận răng lập thành một hàng rào người ngăn cản bất kỳ vị khách tò mò nào bén mảng quá nơi họ đứng. Chiếc xe giam tù binh vừa đến nơi thì tiếng xôn xao của dân chúng cũng bắt đầu rộ lên liên hồi, một đội lính bộ binh nhanh chóng nhảy xuống từ chiếc xe jeep theo sau, họ đứng thành hàng với quân trang chỉnh tề.

Ludwig được hai quân cảnh giải ra, hắn đã đứng ngay giữa đại lộ Boulevard Charner, đại lộ sầm uất và nổi tiếng nhất nhì Đông Nam Á. Hắn ngước lên trời nhìn ngắm cảnh vật lần cuối và bỏ ngoài tai mọi xôn xao từ đám đông xung quanh. Bầu trời Sài Gòn hôm nay không nắng, cũng không một gợn mây nào, thứ ánh sáng yếu ớt, hiu hắt không đủ để làm cho không khí bớt đi chút sự tẻ nhạt và ngột ngạt. Khung trời này chẳng làm hắn liên tưởng đến điều gì, chỉ có điều ánh sáng của những ngày chết chóc thường giống nhau, nhợt nhạt và nhẫn tâm. Người ta giải hắn đứng giữa con đường Boulevard Charner rộng lớn, gió thổi lồng lộng, mạnh đến nỗi nhóm lính phải chỉnh lại đầu ruồi đặng phòng khi bắn đạn không bay trật.

- Khỏi, tôi không thích bóng tối cho lắm.

Hắn hất tay một người lính khi anh sắp đeo cho hắn tấm khăn trắng. Thấy hành động từ chối từ tay người Đức thì anh lính cũng không nhỏ nhặt, anh lấy trong túi bao thuốc lá và mồi cho hắn một điếu. Tiểu đội hành hình đã bước vào sẵn vị trí của mình, đứng đối diện với Ludwig. Hắn nãy giờ vẫn ung dung đứng trước số phận đang được định đoạt, với điếu thuốc trên tay. Cuộc sống hiện tại của hắn đang ngắn đi dần, chỉ còn gói gọn trong bốn tiếng đếm của viên sĩ quan.

- Kiểm tra súng!

Điếu thuốc đã tàn từ rất lâu trên tay hắn, giống hệt cái nắng mỏng manh như sợi chỉ đã chết lịm trên bầu trời lúc nào rồi, Ludwig cũng vậy. Hắn thả điếu thuốc đang cháy tàn từ từ xuống dưới chân, dậm lên và ngọn lửa tắt ngóm. Đám đông hiếu kỳ đã im bặt đi để nhường chỗ cho sự hồi hộp và yên tĩnh, lặng yên đến mức Ludwig có thể nghe thấy được chính nhịp tim của mình đang đập. Dòng máu German đang chảy cuồn cuộn trong trái tim hắn, hắn có thể cảm nhận nó rõ từng dòng chảy tựa như những con suối nhỏ chảy qua từng cánh rừng u tối. Niềm tự hào dâng trào, giờ thì không còn là niềm tự hào mang nhiều tư tưởng vị chủng nữa, mà là một niềm tự hào của một lính chiến, cùng với nước Đức, cuối cùng cũng có thể hi sinh trong một cuộc chiến thần thánh chứ không phải là một cuộc sống chui rúc như một kẻ tù tội. Danh dự sĩ quan ít ra đã được gột rửa khỏi cái mác trốn chạy đầy dơ bẩn.

- Nâng súng!

Thời gian lúc này với hắn như chậm lại đi thấy rõ, dường như trong khoảnh khắc này sự hận thù và mọi điều phiền não của hắn không còn chì nặng tâm hồn. Hắn bỏ qua mọi lỗi lầm của Phương, đúng ra là hắn cũng không còn muốn nhớ đến nó cùng khuôn mặt của anh nữa rồi nhưng trong lòng hắn cũng không bao giờ quên đi những giây phút cùng trò chuyện với anh, phút giây mà cả hai cứ ngỡ như là tình bạn mặc dù tình bạn này toàn là hằn học và độc hại. Hắn cũng tự thầm cảm ơn các sĩ quan Đức dưới quyền đã trung thành và tận tụy với mình, họ cũng là người đã can ngăn Ludwig nên đến Tehran thay vì Sài Gòn. Cả luật sư Vương đã ra sức giúp hắn nữa, mặc dù anh ta đã thất bại, nhưng nó không làm thấp đi sự nhiệt huyết và tận tâm của anh với công việc của mình. 

- Ngắm!

Ngẫm đi ngẫm lại, hắn thấy lời buộc tội của tên công tố viên Pháp là hoàn toàn đúng, bẻ gãy hoàn toàn mọi lập luận cảm tính của Ludwig. Hắn thầm tâm phục lời nói của gã người Pháp ấy vì gã nói quá đúng, nếu Ludwig Müller là một quân nhân Đức chính quy, chuyên nghiệp và tận trung, vậy thì hành động tháo chạy khi nước Đức đang rơi vào khốn cùng của hắn khác nào là một cái tát vào chính câu nói mà mình đã từng tuyên thệ khi gia nhập quân đội. Một sĩ quan SS, lại bỏ trốn khi đế chế đang lâm nguy, một hành động hèn hạ, một sự phỉ nhổ vào hình ảnh một người lính Đức dũng cảm. Hắn cảm thấy tiếc nuối, vì có lẽ, tên tuổi mình đã có thể được lưu danh, trong những trận đánh oai hùng khi đang bảo vệ thủ đô Berlin ngàn năm trước mũi giày của kẻ thù Nga. Ngẫm nghĩ xong, hắn nhìn ngắm chiếc nhẫn SS, chiếc nhẫn đã đi theo hắn từ ngày nhậm chức sĩ quan chính thức trong quân đoàn SS cho đến lúc lên lon đại tá, hắn hôn vào chiếc nhẫn như một lời nhắn trân trọng và biệt ly. Cuối cùng, như được trút bỏ hết gánh nặng, Ludwig Müller đứng nghiêm chỉnh, cánh tay của hắn đưa lên một cách ngạo nghễ. Một tiếng hét, tiếng hét đầy uy lực và đáng sợ, hắn đứng thằng người, hùng dũng như một quân nhân Đức bất khuất.

- Ein Volk, Ein Reich, Ein Führer! Heil Hitler! 
- Bắn!