Gã Do Thái phương Đông

Chương 5

Chương 5

Ba giờ sáng, bầu trời vẫn còn tối đen như mực. Mọi tiếng động trong trại tập trung dường như đã tắt ngúm để nhường chỗ cho những cơn gió lạnh rít qua các khe cửa sổ. Không gian im ắng chỉ còn một chút ít tiếng dế kêu rít cả không gian và một vài tiếng tru tréo đói mồi của đám sói xám từ phía xa nơi mấy cánh rừng. Từ khu trại lao tác của người Do Thái, từng bước chân thoát ly ra ngoài cứ thế thoăn thoắt chạy đi trong màn đêm sương khói. Phải có ít nhất bốn người, từ khu thợ kim hoàn, nhiều bóng đen di chuyển rất nhanh bỗng bất ngờ ập vào xưởng giày nơi có đội của Phương đang ngủ. Bằng vài động tác đơn giản, những cái bóng đói rách, đen đúa dơ bẩn nhanh lẹ len lỏi vào khu nhà bằng cửa sau và cửa sổ, bỏ qua mọi ánh đèn pha của bọn lính Đức đang đứng cao chót vót trên các chòi canh.

- Anh Phương, anh Phương! Dậy!
- Cái gì vậy Avram?

Tiếng gọi có phần hốt hoảng của thằng Avram khiến cho Phương giật mình, anh quơ quào tỉnh dậy với cái búa đóng giày cầm sẵn trong vô thức và cũng xém gây ra tiếng động lớn. Kể từ lúc bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc nổi dậy, anh lúc nào cũng cảm thấy hồi hộp trong người, nên thường phải gác cây búa đóng giày đầu giường để tự trấn an mình.

- Yazskow tới rồi.

Câu "Yazskow tới rồi" làm Phương choàng tỉnh, chính cái khoảnh khắc tờ mờ hôm nay là thời khắc quyết định để đám người Do Thái bàn thảo việc nổi dậy vào sáng ngày ấy. Tất cả hầu như đều có đầy đủ, có đến mười bốn người gồm bốn người đội kim hoàn, năm người đội thợ giày của Phương và năm người khác làm trong xưởng may mặc. Tất cả đều có mặt đầy đủ tại xưởng và cũng là cái ổ ngủ của đội làm giày, mặt mũi ai nấy đều bơ phờ vì phải ăn ngủ trái giờ giấc hôm nay. Chưa đợi mọi người ngồi xuống, Phương đã lẹ làng nói với Alyna:

- Alyna! Em pha cà phê cho mọi người nhanh lên nhé!
- Nhà anh đợi một xíu đi. Đính hôn có cái nhẫn bạc mà sai người ta dữ quá vậy, sai nữa tui nghỉ làm vợ anh bây giờ. 

Câu nói vọng lại từ phía trong bếp của cô nàng khiến mọi người bật cười khiến cho Phương phải lủi vô bếp phụ cô nàng một tay và tất nhiên là phải trị cái tội nói leo của cô bằng một cái mi trên má. Trong những giờ phút căng thẳng như vầy, Alyna là một đóa hoa mang lại nhiều sức sống cho nhóm người nổi dậy nhất. Và thêm nữa cô cũng đang là người mang lại sức sống bằng mấy ly cà phê mà mọi người đợi từ nãy đến giờ, họ đón lấy ly cà phê còn nóng bỏng môi của cô mà uống để còn cảm nhận được cái vị thơm béo của sự sống. Sau cùng, ly cà phê cũng đến được tay mọi người, sau quá nhiều năm chẳng còn biết hương vị của trần gian là gì, ly cà phê thơm khiến tất cả tỉnh người. Cà phê là do Avram lén đổi được từ hai cô gái điếm hay tới lui doanh trại mỗi hai lần một tuần, còn đám than đỏ phải xin một ít ở lò thiêu, dù gì giờ cũng không còn quá nhiều người bị bắn chết vô lý nên số than củi được cấp thành ra cũng dư chút đỉnh. Khác với mọi người vẫn còn mệt mỏi, Fivel đã đợi ngày này lâu lắm rồi nên ông già đã thức dậy từ rất sớm. Ông già ăn bận chỉnh tề, gọn gàng như một quân nhân Ba Lan chuyên nghiệp, mặc dù bộ đồ của lão là cái bộ giống pyjama với cái băng sao sáu cánh chứ không phải là bộ quân phục cao quý. Vẫn giữ nguyên khí chất hừng hực, Fivel tiến đến chỗ Yazskow, nói nhỏ.

- Đống đồ chơi sắt tụi tôi nhờ mấy bạn sao rồi?
- Chuyện nhỏ! Đợi tôi một chút. Zev, mang nó ra đây.

Tay Do Thái tên Zev khệ nệ bê ra một cái bao được bọc rất kỹ càng, hắn từ từ lấy ra những con dao được làm từ chính những thứ dụng cụ nhà bếp mà hàng ngày Phương với Avram lấy khi lởn vởn gần khu bếp. Từng con dao sắc nhọn được lấy ra và trao cho từng người. Fivel cầm lấy con dao, vừa nhìn ngắm vừa gật đầu hài lòng. Lưỡi dao rất bén cả hai đầu lưỡi, phía chính giữa là những vết răng cưa, mặt dao tuy không sáng bóng nhưng dòng chữ "Wolność dla Polski"[Tự do cho Ba Lan] được khắc chìm vô cùng tinh xảo. Xem qua một loạt thành phẩm "cây nhà lá vườn", Fivel nhìn Yazskow và đống đồ hàng của đội kim hoàn một cách tâm đắc:

- Đẹp quá bạn à! Các bạn có gặp khó khăn gì khi làm nó không? Mà sao chính giữa lưỡi dao lại có răng cưa, Yaz?

Lão già tên Yaz, nhìn có vẻ không già lắm nhưng gã cũng có tuổi trạc ông già Fivel, nở một nụ cười tinh quái với Fivel:

- Có răng cưa tiện lợi lắm. Khi đâm vào cổ lũ Đức, ông chỉ cần xoáy con dao rồi dứt ra, nó sẽ chết bất đắc kỳ tử vì trái khế rớt khỏi cuống họng rồi.

Cả nhóm người đứng cười và lắc đầu trước ý tưởng có phần man rợ từ Yaz. Tán gẫu một hồi xong, Fivel mới bắt đầu lấy tờ giấy mà lão ta đã ghi chép gần cả một năm trời ra, đó chính là tờ giấy ghi chép lại mọi thói quen sinh hoạt của bọn lính, vị trí trại tập trung, thời tiết và cả kho vũ khí Đức, chẳng biết tại sao nó vẫn còn sờ sờ được đến giờ mà bọn lính không phát hiện ra. Một nửa cuốn sổ đằng sau là những hình vẽ, chỉ toàn là hình vẽ không đồng nhất, Fivel khệ nệ xé một nửa phần giấy ra khỏi sổ và xếp lại thành một tấm bản đồ lớn rồi nhìn vào một nửa cuốn sổ còn lại, vừa nói tay cừa thoăn thoắt chỉ trỏ:

- Các anh nghe cho rõ đây. Trước mắt chúng ta thì lò thiêu và phòng hơi ngạt là hai nơi nằm cố thủ tại phía Bắc của trại, không thể đâm đầu vào đấy được vì chắc chắn chết. Tôi có một cách để chúng ta chiến đấu mà ít gặp thương vong nhất, chúng ta sẽ phải giết hết lũ hạ sĩ quan và đồng thời cướp kho vũ khí. Khi có súng rồi chúng ta mới có thể nổi dậy được.
- Cũng được đấy, nhưng trước hết là phải thủ tiêu bọn hạ sĩ quan và đám tai mắt đi. Anh ý kiến gì về vụ ta nên giết tụi hạ sĩ quan như thế nào? Anh muốn giết đứa nào đầu tiên? Nên nhớ nhé, mấy thằng sĩ quan mới là chìa khóa để anh đi cướp vũ khí.- Yaz vừa hỏi vừa nhăn mặt vuốt bộ râu vón cục của mình.

Avram chen ngang:

- Làm sao chúng ta có thể đi qua khu doanh trại của bọn SS được? Dễ dầu gì mà lọt khỏi trại lao tác mà không bị bắn cho được.
- Khỏi lo, đám người chở xác với bê thức ăn là người của chúng ta. Không phải lo việc ấy đâu, tôi đã mối mãi hết rồi, họ theo ta cả. - Yazskow nói.

Tới lúc này thì Fivel bắt đầu suy nghĩ, mỗi đứa trong khu tập trung đều có một nhiệm vụ riêng biệt nhau, cho nên suy nghĩ giết đứa nào đầu tiên thì cũng là một vấn đề. Ngay lúc ấy, không cần Fivel phải lên tiếng, Phương đã cất lời để nói lên suy nghĩ của mình trước:

- Thằng Julian và thằng Bastian rất mê giày Tây, và hai thằng đó cũng rất kình nhau. Tôi nghĩ chúng ta sẽ dụ dỗ bọn nó tới tận xưởng giày này để giết hai thằng đó.
- Vậy chứ ai sẽ là người giết nó?
- Dĩ nhiên là Phương tôi sẽ ra tay cắt cổ hai thằng đó rồi. Giết thằng Julian trước vì nó là đứa kiểm kê số tù vào lúc mười hai giờ, cho nên ngoài nó ra thì chẳng còn đứa nào cả. Hai giờ chiều là giờ ở không của thằng Bastian, sẽ có một người đích thân đến dụ nó, tôi chỉ việc núp sau đống đồ và giết nó thôi. Khi giết chúng xong thì cứ lột hết đồ, và đẩy chúng vào lò thiêu phía Bắc. Tôi có quen Wladek và Shaul là hai người làm công việc thiêu xác ở đó.
- Nghe thì được lắm, mà cậu giải thích cho tôi nghe sao chúng ta lại phải giết hai thằng đó trước vậy?
- Giải thích cái gì nữa ông già. Hai thằng này là tai mắt chính tại khu mình mà, hai thằng ôn con này nó quản lý trực tiếp khu mình, phải khử hai thằng này thì mình làm việc mới gọn gàng được.
- Và không hề có tư thù cá nhân?

Fivel nhướn mày hỏi Phương khiến anh bật cười vì ông già đoán trúng được tim đen của mình, giết hai thằng chó săn này không đến lượt anh phải ra tay. Nhưng ông già biết tỏng anh rất muốn bóp chết hai thằng Đức kia, vì cái mối thù mà anh chất chứa trong lòng sau quãng thời gian quá dài bị bọn này làm tình làm tội. Nên thôi, ông cũng chẳng chấp nhất cái nhiệt huyết của tuổi trẻ, vì ông tin tưởng anh nhất trong đội vì anh không những là một người thạo việc, Phương gần như là tay trong duy nhất mà đám người Do Thái này có thể lọt được dễ dàng vô khu sĩ quan mà không bị gì cả.

- Xong, hai thằng. Vậy còn thằng Elke? Lukas? Hoffmann? Và… Cả thằng đại tá Ludwig nữa? 

Nghe tới đây thì Fivel mỉm cười, rõ ràng thì Phương mang mối hận thù rất sâu đậm với hai thằng Julian và Bastian. Nhưng dù sao thì cuối cùng vẫn phải giết hết bọn này nên Fivel cũng chấp nhận luôn kế hoạch của anh. Ông vò vò nắm giấy rồi chỉ Avram:

- Av, mày sẽ là thằng ra tay giết thằng Lukas.
- Tôi hả? Giết nó? Bằng cách nào?
- Thằng Lukas cứ giấc mười giờ sáng là lúc nó vào phòng riêng nghe radio ở Đức, chắc là banh bóng đặng cá độ đó mà. Mày kiếm mọi cách để vào phòng riêng của nó, con dao tao đưa mày không nên đâm vào lưng nhé. Chọt thật mạnh vào cổ họng nó rồi cứa ngang một đường.

Cách Fivel diễn tả cảnh giết người làm người khác cảm thấy rợn người như lời nói của ông ta, tuy đang nói đến chuyện đâm chém nhưng dường như sắc mặt của Fivel không hề thay đổi. Có lẽ vì gắn liền với cuộc đời binh nghiệp nên chuyện chém giết đã quá quen với ông.

- Rồi, rồi, tôi biết rồi. - Avram vừa nói vừa nổi da gà, dù gì nó vẫn còn quá nhỏ để làm mấy việc chém giết.
- Đâm thật mạnh để nó chết hẳn luôn một lần, nó khỏe hơn mày nhiều, nó chết rồi. Thả con dao tại chỗ, lục chìa khóa kho vũ khí rồi ra gặp tao, thằng chết tiệt đó nó nắm mấy chìa khóa để mở kho đựng súng đấy. Lúc ấy tao và mày sẽ lấy vũ khí về cho cả nhóm, yên tâm đi nhóc con, có tao đi theo mày thì sợ gì.

Sau ki nghe từ vũ khí, Yazskow lúc này mới lấy trong túi ra một ống kim loại dài. Một cái ống giảm thanh, Yaz thều thào nói với Fivel: "Anh thay tôi lấy vũ khí, vậy thì nên cầm cái này. Không sao, chỉ để an toàn hơn thôi". Fivel cất cái nòng giảm thanh từ ông bạn già, lão gật đầu rồi tiếp tục nói:

- Hoffmann là thằng thích vàng, cứ kiếm đại một cái đồng hồ mạ vàng dụ nó rồi chặt rụng tay nó ngay tại đó. Sau đó, theo mọi việc cứ tống tiễn xác thằng Hoff về phía Bắc. Còn thằng Kus, mày có nhiệm vụ liên hệ với mấy ông già ở xưởng may kiếm cho thằng Elke chiếc áo da, nó là thằng rất rành về thời trang. Nhưng mày không được xài dao với nó, nó là đứa có võ thuật chứ không phải hạng ruồi. Cứ lấy cây rìu chặt mộc của mày mà liệng vào đầu nó là được rồi.
- Vậy còn thằng Ludwig Müller thì sao? Hình như Smuel là người duy nhất gần thằng Ludwig nhất đúng không?

Yaz lần này vẫn tiếp tục vuốt râu và thắc mắc, lần này thì lão nhìn sang Phương như để chờ đợi một câu trả lời. Ludwig là kẻ mà Yazskow muốn khử nhất, chẳng phải vì hận thù cá nhân gì, vì đơn giản thằng người Đức này là thằng đầu sỏ tại đây, chỉ có giết nó mới là cách nhanh nhất để kết thúc sức kháng cự của bọn Phát xít. Cho nên mà từ nãy đến giờ, chỉ có một mình Yazskow là người nói ra đúng trọng tâm, phải cắt đầu con rắn trước khi nó kịp bỏ chạy hoặc quay lại phản công. Còn việc cuộc nổi dậy có chiến thắng hay không có vẻ lão không để ý cho lắm, chỉ cần giết thằng đứng đầu, cuộc nổi dậy sẽ may ra được kéo dài, đó là "châm ngôn chém giết" duy nhất của lão.

- Đừng giết nó - Phương nói. - Cứ để nó sống đi, nó vẫn còn một chuyến hành trình trước khi chết.
- Hành trình? Hành trình nào?
- Tui đã nói rồi, đừng nên giết nó ở đây. Sẽ có người khác giết nó, nhưng họ sẽ giết nó công khai, trước bàn dân thiên hạ và cái chết của nó sẽ là nhân chứng cho tội ác mà lũ Phát xít bọn nó đã gây ra cho chúng ta. Người Nga hay người Mỹ sẽ không quan tâm đến ra đâu, việc họ quan tâm chỉ là thuần về câu chuyện quân sự mà thôi. Còn mấy thứ khác nữa thì sẽ là bí mật nha ông già. Không tiết lộ được đâu!

Phương nheo mắt nói nhỏ và vỗ vai Yazskow, nhưng vì dù gì nếu cướp được kho vũ khí thì việc quân nổi dậy có bắn chết thằng Ludwig hay không Phương cũng sẽ không thể can thiệp được trong giờ phút ấy. Mất thêm gần một tiếng đồng hồ để bàn thảo thì rốt cuộc tất cả những chiếc bóng cũng từ từ vụt mất, vẫn băng qua mấy chòi canh, cả tuần này cả trại Do Thái lẫn doanh trại Đức không hề thắp đèn để tránh bị pháo kích và đánh bất ngờ ban đêm, ngoài cái đèn ra thì cuộc sống vẫn vậy. Rồi từ từ, tất cả cũng biến mất vào trong bóng đêm, để lại niềm phấn khởi còn nóng hổi.

Tất cả ra về, chỉ còn Fivel và Phương ngồi nhìn ra bên ngoài cửa trại, Alyna cũng chưa muốn về, cả ba vẫn ngồi tại trại và nhìn ra ngoài một lúc lâu. Nhìn cái cảnh trời đầy tuyết ở bên ngoài, Fivel rùng mình vì lạnh, lão dụi điếu thuốc xuống nền nhà và bắt đầu ho, cơn ho có vẻ không được hòa hợp lắm với sức khỏe của một người sắp bước vào độ tuổi "già làng" như lão. Lão chầm chậm hít từng luồng không khí để mà thở vì cơn ho đã khiến lão mệt mỏi, dường như Fivel đã có vấn đề về phổi từ lâu rồi, từng hơi thở lạnh như băng, có cả khói thổi ra từ mũi. Cuối cùng, lão vươn vai để với thêm mấy tấm áo rách choàng vào người, ngồi đó nói chuyện với Phương và Alyna vẫn còn ngồi đó, thằng nhóc loi choi Avram và mấy anh em khác thì đã đi ngủ êm ấm từ lâu.

- Phương! Cậu có lo không?

Anh ngạc nhiên trước câu hỏi của Fivel, từ nãy đến giờ lão là người tỏ ra khí phách anh hùng nhất trong cả nhóm nổi dậy, cái khí chất điềm tĩnh nhưng dứt khoát ấy là điều mà anh nể phục lão già này nhất, rất đàn ông và cũng rất đời. Nhóm của anh, và bản thân anh, đều là những lão làng trong cái trại bắt bớ này, anh đến trại chỉ sau khi nó vừa lập còn nhóm của lão thì toàn là tản mác đến sau đó một năm và hầu như không sức mẻ ai. Người giữ lửa cho cả bọn lại là chính lão già ốm đói ấy, lão là bờ vai vững chắc cho mọi kế hoạch và mọi trách nhiệm mà anh em có thể dựa vào, một con người đáng tin cậy. Nay tự dưng lão lại nói một câu thoái chí anh hùng, với riêng Phương vào lúc này. Cho nên cũng không khó hiểu khi anh sẽ trả lời lão già bằng cảm xúc thật của mình để còn có thể tìm hiểu tiếp được tại sao ông già này lại hỏi cái câu ngang phé như vậy.

- Dĩ nhiên là tui sợ chứ, tui còn sợ nhất nhóm nữa là đằng khác. Bởi vì….

Anh hơi ngập ngừng, rồi sau đó giọng nói cũng nhỏ nhẹ lại, dường như mắc cỡ hơn là đang cố che giấu một điều bí mật.

- Bởi vì tui với Alyna vừa đính hôn với nhau, tôi rất sợ chúng tôi sẽ không được bên nhau. Ông thông cảm nhé, ông cũng hiểu tâm tư của những người sắp lập gia đình mà. 
- Ta hiểu cảm giác của những cặp đôi sắp lấy nhau như hai người, không muốn rời xa nhau một chút nào. Hai người làm ta nhớ đến Valisa của ta, cô ta lúc nào cũng lo lắng cho ta cả và lúc nào cũng muốn hai người bên nhau. Nhưng mà cũng tiếc là cô ta đã đi trước ta, bởi bọn Đức.
- Còn ông? Ông có lo không?
- Dĩ nhiên. Ta lo chúng ta không làm được, và rồi chúng sẽ lại bắn chết chúng ta trước khi chúng ta kịp làm gì chúng. Mẹ kiếp, chết trước khi còn có thể chiến đấu như một con người thì thật là nhục nhã.
- Vậy thì ông chẳng cần phải lo đâu. Tui hứa ông sẽ có cơ hội trả thù cho bà Valisa rồi đấy ông già.
- Đúng rồi đó.

Cả ba người lại nhìn bâng quơ ra ngoài cửa, tiếng gió lạnh ùa vào rất mạnh, mạnh đến nỗi đủ rít qua và làm rét buốt cả tâm can người ngồi bên trong mặc dù đã cố chèn thêm vài miếng giả rách ở những khe cửa mục nát. Khiếp thật! Bốn năm, bốn năm trời dài đằng đẵng, cánh cửa và cái ổ tại đây chứng kiến bao nhiêu kiếp người đến rồi đi, không từ biệt. Nay nó đã thành ra như một tấm khiên bị thủng lỗ chỗ bởi những vết đạn bắn, nó cũng tả tơi như số phận của đám người tù ở đây. Chẳng biết cánh cửa này có phải là thứ mục nát sau cùng hay không, hay nó lại tiếp tục đón chờ những cái xác mục nát khác đến.

Phương lại hỏi bâng quơ:

- Vậy ông có sợ chết không?
- Tới hiện tại thì ta nghĩ là không. Ta chẳng còn gì để mất nữa, ta đã mất gần mười năm tồn tại từ trại tập trung này đến trại khác, nhưng bọn chó Đức kia đã cướp cô ấy khỏi ta từ cách đây bảy năm rồi. Trong gần bảy năm không có cô ấy, ta như một thằng già bơ vơ vậy, cứ cố mạng xác để sống, cũng chỉ đợi đến cái ngày như hôm nay, để gặp những con người thật phù hợp cho toan tính của chúng ta. Vì vậy mai nếu có chết, ít ra ta cũng không hổ thẹn với vợ ta vì chúng ta vẫn còn nhiệt huyết để cố gắng thay đổi cái hoàn cảnh chó chết hiện tại.

Hình như ông già đã thấm mệt rồi, hai đôi mắt sâu hoắm như hai hố đen đã gật gù như muốn ngủ. Một cái rùng mình mệt mỏi, lão ta tặc lưỡi với Phương:

- Mong rằng trận chiến ngày mai chúng ta sẽ thành công.
- Tôi cũng vậy. Mong tự do sẽ đến sớm.
- Trước khi bọn người Nga đến.
- Phải, trước khi bọn người Nga đến.

Fivel ngồi ca thán một trường đoạn thật dài, rồi sau đó ông cũng tự động choàng cái áo rách vô rồi vỗ vai Phương đi ngủ. Lão già rồi, già hơn tuổi vì những hận thù và áp bức đến kiệt lực mà lão phải lãnh nhận trong một thập niên. Từ Đức quốc, Áo quốc rồi đến Ba Lan, lão già người Đức gốc Slav này đã đi quá nhiều và đau khổ quá nhiều. Bấy nhiêu phút giây lúc nãy là những lời than thở, lần đầu tiên, sau gần chục năm chúng mới bật lên cảm xúc mãnh liệt đến vậy và cũng sớm dịu đi cho một ngày căng thẳng sắp tới. Còn mỗi đôi nam nữ lẻ loi Phương và Alyna, cả hai người, hiện tại thì đã là vợ chồng dưới sự làm chứng của linh mục Walther Ascheberg, một người Đức chính hiệu nếu như không bị mấy thằng ngu suốt ngày lải nhải về "thuyết ưu sinh kiểu Đức" đấu tố và vin vô cho ông là người gốc Do Thái. Cái hành động vỗ vai của Fivel cũng làm cho anh cảm thấy khó hiểu, hôm nay ông già lạ lẫm một cách lạ kỳ, khác xa với cái vẻ lầm lì, cặm cụi thường ngày của lão. Nhưng thôi, anh cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều vì trong đầu anh đã nhiều thứ cần phải lo lắm rồi, nên anh ngó vô trong, áng chừng thấy ông già đã êm giấc ngủ, chắc chắn là không phải giấc ngủ ngàn thu, thì anh yên tâm là ông già đã ổn rồi. Đến lúc này thì cả Phương và Alyna mới có được một chút không gian riêng tư cho riêng mình, cô nàng mới tựa đầu vào vai anh và vuốt ve gò má hốc hác của Phương.

- Thôi anh đừng lo lắng nữa, Fivel dù gì cũng gần đến cái tuổi già rồi. Người già như Fivel thường mang nhiều câu chuyện trong lòng và thường hay khó hiểu. Rồi ông ta cũng sẽ sớm vượt qua cái giai đoạn ấy thôi anh.
- Anh cũng mong là như vậy, nay tự dưng thấy lão cứ lo lắng làm anh thấy ngạc nhiên. Bình thường ổng là người làm nhiều hơn nói, ít khi thấy lão lo lắng lắm. Mà hôm nay lạ quá.
- Thì em đã nói rồi, người già mà, lúc nào mà chẳng mang ưu tư. Huống hồ đang ở trong cái chỗ như cái chuồng như vậy thì đầu óc còn rối rắm gấp đôi.
- Vậy em có lo không?
- Lo như Fivel hả? Chắc chắn là không rồi, em chỉ sợ mất anh thôi. Đúng hơn là em rất sợ, anh thấy rồi, em đã mất đi chị Veronika và thằng Floran. Anh là người thân duy nhất em còn, và anh là chồng em nữa, em không biết sẽ sống ra sao nếu như em mất anh.
- Em đừng lo, chúng ta sẽ an toàn rời khỏi đây, anh đã chuẩn bị được nhiều thứ cho cuộc sống sau này của chúng ta rồi.

Chưa đợi Alyna hỏi lại, Phương đã nhanh nhảu lấy ra những thứ được bác sĩ Gustav đưa cho anh. Tất cả những thứ được bác sĩ đưa đều được anh giấu rất kỹ, dưới một cái hộc tủ nhỏ xíu được đào tuốt phía dưới ngay khúc gần chân giường chỗ Phương nằm, vì vậy rất khó để phát hiện ra, chấp cả bọn chó săn của đám Đức đánh hơi ra được chỗ cất giấu. Mất gần mười phút anh mới lôi ra được vài thứ quan trọng mà bác sĩ đã đưa cho anh, cùng một số thứ lặt vặt khác anh kiếm được. Một cái hòm gỗ nhỏ, có cái bộ cứu thương cá nhân, một cuốn từ điển tiếng Đức- Anh rách, tiền đô la Mỹ và quan trọng nhất là tờ giấy chứng nhận kết hôn với một tấm thẻ căn cước Đức trước năm 1935 được làm giả. Phương hí hửng khoe vợ mình:

- Đây, đây là tất cả những thứ mà anh đã chuẩn bị cho hai đứa mình.
Alyna cầm từng thứ mà chồng mình đã chuẩn bị, vừa xem vừa bất ngờ vì không ngờ anh lại có thể kiếm được những đồ vật này ở cái ổ chuột này. Cô nàng ngạc nhiên hỏi chồng mình:
- Sao anh lại kiếm ra được mấy món này hay vậy? Anh kiếm ra mà lại không nói cho em biết.
- Mấy thứ này do bác sĩ Gustav đưa cho anh, ông ấy là một người rất tốt. Ông ấy còn dạy anh cả tiếng Anh nữa. Sở dĩ anh không nói với em vì anh không muốn em bị liên lụy đến thôi, anh rất sợ bọn Đức biết chúng ta là vợ chồng thì khi ấy coi như chúng sẽ lấy em ra để khống chế anh. Anh sẽ không bao giờ để em mạo hiểm như vậy.

Cô nàng cầm tờ giấy xác nhận hôn nhân lên xem, có cả dấu mộc của cộng hòa Weimar, là thứ có thể xác tín cho cả hai một quốc tịch Đức và hai người sẽ sống hạnh phúc với một cái tên mới, một thân phận mới hoàn toàn.

- Sao anh kiếm được tờ đăng ký hôn nhân được vậy?
- À đó là lời hứa giúp đỡ giữa anh với bác sĩ Gustav.
- Lời hứa giúp đỡ?
- Đúng rồi em, anh hứa rằng nếu chúng ta có thể sống sót sau khi ra khỏi đây. Anh sẽ dùng tờ giấy này như là xác nhận đăng ký hôn nhân giả với vợ của bác sĩ, vì bác sĩ muốn anh cứu vợ con ông ta khỏi người Nga. Em đừng lo, chỉ là kết hôn giả thôi, chỉ cần để cho mẹ con họ vào tay quân Đồng minh thì coi như chúng ta không còn liên hệ với họ. Anh có tấm thẻ căn cước giả rồi, quốc tịch Đức, chúng ta sẽ tự xây dựng một cuộc sống riêng cho chúng ta mà không còn lo lắng mọi chuyện trên đời. Sau đấy anh sẽ đón mẹ anh ở Lille, bà ấy sẽ rất vui khi thấy em.
- Vậy ngày mai em sẽ làm gì để giúp anh trong cuộc nổi dậy đây?
- Ngày mai anh chỉ cần em báo hiệu cho anh kết thúc buổi dạy cho thằng đại tá là được rồi. Còn lại thì em chỉ việc nhớ cái nơi anh cất đống đồ này, anh đã gói hết trong một cái bao vải rồi. Chỉ cần cánh cổng trại vừa sập anh sẽ gọi em, lúc ấy em chỉ cần bê cái giỏ và chúng ta sẽ cùng nhau bỏ chạy.
- Chỉ có nhiêu đó thôi hả?
- Chỉ có nhiêu đó.
- Chán anh quá, anh lúc nào cũng muốn vợ anh phải nằm ngoài chuyện của cánh đàn ông mấy anh hết trơn. Giờ thì anh muốn tui làm gì để cho anh niềm tin cho ngày mai đây.
- Một nụ hôn thì sao? À không, nhiều lần "một nụ hôn" nhé!

Alyna mỉm cười, cô ghé sát người anh để "cho anh nhiều niềm tin cho ngày mai", một nụ hôn rất sâu và nồng nhiệt của tuổi trẻ. Phương chỉ đợi có thế để kéo cô nàng nằm vào lòng mình, dòng máu của tuổi trẻ lại được chảy hừng hực trong người anh cứ ngỡ như nó đã tắt lịm đi từ rất lâu rồi. Da thịt mềm mại của Alyna chạm vào người anh khiến cho toàn bộ giác quan và xúc cảm của anh trở nên rụt rè, nhạy cảm. Anh ôm cô nàng của đời mình và rúc đầu vào mái tóc bồng bềnh của nàng để cảm nhận được hương vị của tình ái, anh chưa có ý định tiến xa hơn một nụ hôn với nàng vì dù gì đây cũng không phải là một kỳ nghỉ để cả hai có thể nếm trải, nhưng anh cũng không để nàng thoát ra khỏi niềm khao khát mãnh liệt hiện tại. Kề má của mình vào má của Alyna, anh nói với nàng một cách nhẹ nhàng:

- Hôm nay em ở lại với anh nhé. Đừng đi đâu nữa, chỉ còn ngày mai thôi là chúng ta sẽ không còn phải xa nhau nữa đâu, anh hứa. 

Alyna vuốt ve gò má của chồng mình, râu đã mọc dài mà anh cũng không màng cắt cho gọn gàng, cả mái tóc dài của anh nữa, có vài vết sẹo trên khuôn mặt, nhưng cũng sẽ không làm cô ít yêu anh lại. Suốt đêm, cô cứ thế vuốt khuôn mặt chồng và mái tóc của anh, nhìn ngắm anh rồi mỉm cười may mắn vì mình cuối cùng cũng đã ở bên một người đàn ông yêu mình hết lòng, và luôn tìm cách lo lắng cho cuộc sống của cả hai. Đặc biệt anh còn luôn là người thắp ngọn lửa tình yêu của cả hai, luôn luôn ấp ủ nó cho hạnh phúc lứa đôi của hai người, cô cứ thế vừa ngắm chồng mình vừa canh giấc ngủ cho anh suốt đêm. Riêng Phương, anh đã ngủ đi từ lâu rồi, cái ôm của anh cũng không còn chặt nữa nhưng bàn tay trái anh vẫn nhét vào túi của Alyna như níu giữ vì sợ nàng lại đi đâu mất. Tuy chỉ còn tiếng rưỡi nữa là sẽ phải dậy nhưng anh ngủ rất ngon, đã mấy năm rồi đây là lần mà Phương ngủ ngon nhất, có lẽ vì ý nghĩ tự do đang nhen nhóm trong đầu của anh, và vì tình yêu đang sưởi ấm tâm hồn khô cằn khát vọng sống của anh. Ngoài trời, gió rét cứ thế thổi rít, nhưng người Do Thái đã không còn cảm thấy lạnh nữa, vì ý định giành lại tự do đang làm nóng con tim của họ.