Gã Do Thái phương Đông

Chương 7

Chương 7

Nắng, màu nắng vừa vàng vừa ấm áp của đất miền Nam tại liên bang Đông Dương từ từ xuất hiện. Bắt đầu bằng những tia sáng le lói và rồi sau ấy là ngập tràn cả khắp miệt thành Sài Gòn- Gia Định. Ánh nắng nồng ấm là thứ gia vị đón chào những đoàn khách phương xa đến mảnh đất nhỏ bé ở Đông Nam Á này. Từ trên chiếc phi cơ đang lượn lờ trên bầu trời hơn cả trăm mét, chỉ có thể ngắm được mảnh đất Gia Định rộng lớn khi có thể thổi dạt hết được những tầng mây còn vương vấn những nhánh sông Sài Gòn đang chảy mềm mại như để chuẩn bị đổ hết thứ tâm tưởng của thời đại về hướng biển. Thoát khỏi những hàng mây dài đằng đẵng, máy bay bỗng rung lắc dữ dội ở tầng trung lưu và nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho những hành khách ngoại quốc một phen giật mình khi chiếc máy bay vừa khệnh khạng giữ thăng bằng trên không. Một giọng nữ tiếp viên vang lên đều đều, tiếng Pháp, ngọt ngào nhưng rõ ràng.

"L'avion se prépare à entrer dans l'aéroport de Tan son Nhat, veuillez stabiliser votre siège et attendre la prochaine annonce"[Máy bay đang chuẩn bị cập bến phi trường Tân Sơn Nhất, quý khách vui lòng ổn định chỗ ngồi và chờ thông báo tiếp theo]

Trên máy bay, trong hạng thương gia đầy sự tiện nghi, Ludwig vừa tỉnh dậy sau một đêm dài và mệt mỏi vì phải đợi đến bốn tiếng đợi mòn mỏi để đổi máy bay tại phi trường ở Ấn Độ. Hắn vươn vai và cảm thấy thoải mái sau cú duỗi người, là một sĩ quan phong cách nhà binh, hắn không quen ngồi một chỗ cố định. Bởi vậy mà sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Ludwig lôi ra từ trong túi cuốn sổ nhỏ mà hắn luôn đem theo, vừa say sưa ghi chép vừa lầm bầm học nhẩm lại những từ vựng trong ngày hôm nay nhằm giết thời gian. Cây viết chì thoăn thoắt trên đôi tay của hắn, dần dần những từ vựng ngắn ngủn hợp từ từ lại thành những câu giao tiếp có ý nghĩa. Hắn tự lẩm nhẩm trong miệng một mình, đến mức phát ra tiếng động xung quanh, rồi sau đó vừa tấm tắc khen ngợi bản thân có thể hiểu hết được thứ ngôn ngữ phức tạp này. Cặp vợ chồng người Pháp ngồi kế bên Ludwig thì nhìn hắn bằng một cặp mắt khó hiểu nhưng cũng mau chóng quăng cục lơ với gã người Đức vì họ cũng chẳng muốn phí thời giờ để hiểu những chuyện không phải của mình.

- Quelle nourriture voulez-vous déguster? Monsieur?[Thưa ngài! Ngài muốn thưởng thức món gì?]

Một giọng nói và nụ cười dễ thương đón tiếp Ludwig trong sự niềm nở. Mất đi sự cặm cụi từ nãy giờ, Ludwig ngước lên, một cô nữ tiếp viên đon đả hỏi thăm khẩu vị của hắn, một cách rất nhiệt tình và dễ mến. Ludwig nở một nụ cười hiền và bắt đầu trò chuyện với cô, bằng tiếng Việt như mọi lần hắn nói với Phương, tuy hơi có chút rụt rè.

- Phiền cô lấy cho ta một phần bánh mì trắng và xúc xích nhé. Thưa cô.
- Chà, ông nói tiếng Việt sõi quá.
- Đó là việc ta phải làm khi đến quốc gia của các bạn mà. Vả lại ta cũng muốn ở lại đây lâu. Phiền cô đem giúp ta cùng với một ly trà nóng kiểu Anh nhé.
- Vâng thưa ông, phiền ông đợi một chút nhé. Sẽ có ngay.

Xào đi xào lại chán chê đống từ ngữ, nhắm chừng đã có thể nhuần nhuyễn hết những câu ngữ pháp đối đáp cho việc làm giấy tờ thì cuối cùng đại tá cũng cảm thấy chán. Ludwig hí hửng gập cuốn sổ lại và điềm nhiên dùng bữa sáng của mình một cách vui vẻ, những câu giao tiếp ngày hôm nay mà hắn học đã quá đủ cho cuộc hội thoại làm thủ tục nhập cảnh rồi. Máy bay ngày càng hạ thấp độ cao của nó và từ từ rung lắc dữ dội, trải qua thêm một lần giật thót tim nữa, chiếc máy bay của hãng Air Vietnam đã chễm chệ trên phi trường Tân Sơn Nhứt, một chiếc xe buýt hiện đại đã đợi sẵn để đón họ từ sân bay vào bên trong. Hành khách từ lâu đã bắt đầu ồn ào cầm nắm đồ xách tay của mình mặc dù không gian của chiếc vé hạng thương gia cũng không khiến họ bớt đi sự ngột ngạt và luống cuống. Chỉ có Ludwig là điềm tĩnh ngồi thưởng thức hết tách trà Anh quốc của mình rồi tay không bước xuống xe buýt, hành lý gồm tài sản và giấy tờ của hắn đã được đem đi ký gửi.

- Bonjour. Monsieur, combien de jours resterez-vous à Sai Gon?[Xin chào ngài! Ngài dự định lưu lại Sài Gòn bao nhiêu ngày?]

Tay soát vé vừa cặm cụi viết vừa hỏi để cấp cho khách giấy lưu trú, dường như anh ta bận đến nỗi không có đủ thời gian để nhận biết khách có phải ngoại quốc hay không, cho nên anh ta cứ một tràng bằng tiếng Pháp đang phổ biến nhất tại xứ này cho gọn lẹ.

- Tôi đến đây lưu trú dài hạn thưa anh?

Cái giọng hơi lơ lớ tiếng Việt khiến cho tay hải quan chú ý, anh ta khá bất ngờ khi thấy một người da trắng nói tiếng Việt, tuy phát âm không quá rõ nhưng lời lẽ gọn gàng, có câu cú. Anh ta hỏi lại trong ngạc nhiên ít nhiều:

- Ngài nói tiếng Việt được hả?
- Dĩ nhiên rồi.
- Vậy thì chúng ta dễ dàng nói chuyện rồi. Ngài có thể cho tôi biết ngài tên gì và đến đây làm gì? Tôi cần một chút thông tin cụ thể để gia hạn lưu trú cho ngài.
- Tôi là một 'thằng diệt chủng người Đức'. Tôi đến đây để 'diệt chủng'. Tôi muốn làm giấy lưu trú sáu tháng.
- Cái gì, người Đức đến diệt chủng? Quốc tịch của ngài là gì thưa ngài?
- Tôi là ‘người Đức'.

Sợ gã làm thủ tục không nghe, Ludwig lặp đi lặp lại chữ "người Đức" đến mấy lần. Gã tiếp viên cảm thấy hơi chột dạ vì mấy lời khai của vị khách nước ngoài hoàn toàn có vấn đề, nhưng tay hải quan vẫn nói với Ludwig bằng giọng nói niềm nở như không có gì xảy ra.

- Ngài là người Đức?
- Phải rồi, anh không nghe rõ à. Van Bommel là họ 'người Đức' cơ mà.
- Thưa ngài, tôi tưởng là họ của người Hà Lan?

Nét mặt của đại tá tái mét đi, không lẽ hắn bị tên nhân viên phát có vấn đề hay sao vì hắn đã ôn kỹ càng những câu giao tiếp như vậy rồi. Hay, chính hắn đã để cho tay nhân viên hiện ra thân phận của mình? Chắc chắn là như thế rồi, vì tay tiếp viên đã bấm liên hồi chiếc chuông cảnh báo của sân bay và lùi lại một cách sợ hãi. Chết tiệt! Đó là câu nói mà Phương đã dạy cho hắn, cũng chính câu ấy khiến cho Ludwig nổi trận điên với Phương. Và cũng chính hắn đã tin tưởng vào sự thuyết phục của anh nên bây giờ Ludwig đang phải trả giá cho niềm tin tuyệt đối của mình với tên con lai.

Không để cho khuôn mặt hắn trở nên bình tĩnh lại một phút giây nào, tay nhân viên hét lớn với đội trưởng quân cảnh.

- Anh Chánh! Có một thằng Phát xít Đức. Bắt nó lại.

Tay tiếp viên vừa dứt lời thì quân cảnh Quốc gia Việt Nam ập vào vây bắt Ludwig. Một quân cảnh nhảy xổ đến để còng tay Ludwig thì bị hắn nắm lấy tay và vật ra đằng sau, đại tá giật lấy tờ giấy lưu trú rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi khu kiểm soát công dân. Sự xuất hiện của một tên Phát xít khiến cho cả phi trường trở nên hỗn loạn, mức độ phòng thủ của sân bay được đẩy cảnh báo lên mức độ cao nhất và khu sân bay quốc tế bị cô lập hoàn toàn. Du khách quốc tế, đặc biệt là người Pháp khi nghe tin có một tên Phát xít Đức lọt được tại cái xứ Đông Nam Á này thì họ trở nên lộn xộn, và cũng chính họ tạo nên một khung cảnh mất trật tự khi mạnh người nào người nấy chen lấn tìm chỗ trốn, nhiều người đã bất chấp vượt khỏi hàng kiểm tra của hải quan làm cho các nhân viên hải quan bị hành một ngày vất vả.

Lực lượng bảo vệ phi trường và đội quân cảnh đã ập vào kịp thời và đứng vây mọi lối ra vào của đại tá. Một quân cảnh đứng từ xa dè chừng, hét lớn về phía Ludwig:

- Anh kia! Chúng tôi đề nghị anh nằm xuống đất và để hai tay sau gáy, chấp hành đúng chúng tôi sẽ không phương hại đến anh. Anh không được phép làm loạn sân bay.
- Câm miệng, tao là người Hà Lan. Tại sao lại đòi bắt tao? Chúng mày bị điên à, tại sao bắt tao?

Ludwig điên tiết hét lên, danh dự của hắn lại một lần nữa bị sỉ nhục vì thằng con lai đã gạt hắn, chính thằng con lai tên Phương đã khiến hắn lâm vào con đường chết. Và hắn trút hết cơn giận vào những lời văng tục với quân cảnh. Tình cảnh của hắn thật là thảm hại, hắn dường như không còn đường lùi, cánh cửa của sân bay đã đóng lại cùng với hàng chục quân cảnh bao vây. Loáng thoáng từ phía xa là sự điên cuồng, giận dữ của những khách người Pháp, họ ném hết những sự tức giận qua tiếng chửi rủa cho thằng Quốc xã đang bỏ trốn.

- Thằng ma cô Phát xít. Mày có nằm xuống không? Tao không còn bình tĩnh với mày đâu?
- Đồ con lừa. Tao là người Hà Lan, gọi luật sư và đại sứ Hà Lan bước ra đây mà nói chuyện với tao.
- Đéo có oong đơ gì ở đây hết, cái nhẫn quân nhân trên tay mày là gì. Thằng Đức này, mày không ngoan ngoãn thì đừng trách tao.

Tiếng người quân cảnh giận dữ hét lên rồi hùng hổ lao đến chỗ Ludwig với cây gậy ba toong trên tay. Đại tá sau khi nghe xong thì càng hoang mang dữ dội, hắn đã phạm một sai lầm vô cùng lớn, chiếc nhẫn còn khắc hình đầu lâu rõ mồn một đang nằm yên vị trên tay hắn. Trong một giây phút ngạo mạn nào đó, hắn cứ đinh ninh rằng hải quan Việt Nam không hề biết được thân phận thật của mình nên Ludwig cũng thấy không cần thiết gỡ chiếc nhẫn ấy ra. Hắn bị sốc, toàn thân hắn trở nên run rẩy, hắn đã mất ý chí và sức kháng cự. Nhưng đối với người quân cảnh ban nãy thì không, một cơn mưa dùi cui đáp xuống xối xả trên đầu của Ludwig khiến cho hắn bất tỉnh nhân sự.

Gã người Đức xấu số được đưa về khám lớn Sài Gòn, một nhà tù này là một "địa điểm thân quen" dành cho tội phạm nguy hiểm tại miệt thành Sài Gòn. Tài sản của Ludwig bị niêm phong, bản thân của hắn cũng bị biệt giam suốt một tuần, đến cả cuốn sổ tay của mình cũng bị cảnh sát quốc gia lấy đi. Nằm trong song sắt, hắn cảm thấy chán nản cho số phận hiện tại của chính mình. Một hai ngày đầu bị biệt giam, thật là ngột ngạt, hắn giận dữ tột độ, danh dự của một sĩ quan cao quý như hắn đã bị một thằng con lai qua mặt trắng trợn. Suốt mấy tiếng liền, hắn hết la hét rồi lại đập phá trong căn phòng rồi lại chửi rủa Phương bằng đủ thứ ngôn từ tồi tệ, bằng bất kỳ ngôn ngữ nào mà hắn có thể biết được. Ngày thứ hai, hắn điên tiết với đám người Việt đang giam giữ hắn sau khi hắn biết họ đã thu sạch sẽ tư trang cá nhân của hắn, ngay cả cuốn sổ tay học tiếng Việt của hắn cũng bị "đua" đi, hắn bực bội văng tục bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình suốt một tiếng chẳng khác nào thằng đại ca Áo của hắn lúc đứng phát biểu trước quốc hội Đức. Cứ sau mỗi lần lồng lộn ấy là tiếng dùi cui đập ầm ầm vào cửa phòng giam khiến cho tiếng động bên trong im bặt. Sau đó là một tràng tiếng chửi thề nóng nảy của quản ngục vì anh này có vẻ cũng không hề thích việc phải quản lý mấy thằng Tây.

Sau hai ngày liền tự kỷ trong điên cuồng, tên người Đức dần dần trấn tĩnh lại và tính người của hắn cũng quay lại với thể xác của mình để bắt đầu nghĩ cách giết thời gian. Nằm trong khám chẳng có việc gì làm, hắn tiếp tục tự học tiếp tiếng Việt, soạn đi soạn lại những câu chữ trong đầu để phòng đối phó với cục điều tra của chính phủ liên bang. Lặt lìa lặt lọi trong trại giam với một chút hy vọng ít ỏi, hắn mong rằng đại sứ quán và có thể là quốc vụ khanh Hà Lan sẽ ra tay can thiệp cho hắn và hắn sẽ lại được tự do. Hoặc ít ra, nếu như sự việc bị bại lộ thì hắn cũng rất mong chờ người Đức sẽ giải cứu hắn vì đế chế mà hắn phụng sự không bao giờ chối bỏ đi những người Aryan thuần chủng và vô cùng dũng cảm như hắn. Ngồi im lặng trong căn phòng, Ludwig hối hận vì một nước cờ mà hắn đã đi sai hoàn toàn, thay vì đến Tehran hay Argentina để trốn, hắn lại chọn Việt Nam, nơi mà hắn xem là một quốc gia ngây thơ, kém phát triển và chẳng ai có thể bận tâm đến thân phận thật sự của hắn.

Cái mộng tưởng đó cũng chính là điều khiến cho Ludwig lầm to, phi trường Tân Sơn Nhứt đã từng vây bắt được một tên Phát xít Ý từ năm ngoái khi người ta đang truy nã hắn trên toàn thế giới. Gianluca Cavalcanti, người Naples nhưng vô cùng thân thiết với Mussolini, đang gom góp hành lý chạy trốn đến Mỹ sau khi thỏa hiệp thành công với các nhóm mafia Ý trên Mỹ quốc thì bị cục điều tra tội phạm của Sài Gòn bắt giữ ngay trên máy bay khi họ nhận được lệnh truy nã từ phía CIA. Ở ngoài Hà Nội cũng đã bắt sống được một tên người Serbia, Sergej Milinkovic, một tên chỉ điểm cho Đức tại Đông Âu. Cũng bởi vậy mà các cửa khẩu Đông Nam Á này như một nơi đi dễ khó về vì không chỉ lính Pháp mà liên quân Anh- Mỹ vẫn đóng quân đông lúc nhúc tại đây. Và những kẻ cứng đầu vẫn luôn muốn chui đầu vào chỗ nguy hiểm để tìm kiếm sự an toàn tuyệt đối thường không hề có một kết cục tốt đẹp. Hắn tặc lưỡi đến lần thứ chín mươi chín để làm dịu đi sự hối hận và tiếc rẻ của bản thân, giá như Ludwig chịu nghe mấy lời khuyên can từ cấp dưới thì hắn đã có thể nằm trên bờ biển Istanbul và mê mệt với ly cà phê cát rồi.

Cánh cửa nhỏ ở cái ô trước cửa giam mở ra, một cái hộp và phần thức ăn được đưa vào bên trong cho phạm nhân. Liền sau đó là tiếng quản ngục nói vọng vào với cái giọng khó chịu:

- Chiều nay có hai người muốn đến gặp ông nên phiền ông nhanh lên dùm cho.

Dứt lời, cái ô cửa phía dưới đẩy vào một cái hộp nâu sẫm, Ludwig ngạc nhiên khi trong hộp là một bộ đồ tây được giặt ủi khá sạch sẽ, tươm tất chứ không phải là một khẩu súng lục cùng viên đạn đã lên nòng sẵn. Bữa ăn hôm nay của hắn cũng đã tốt lên khá nhiều bởi vậy cũng trong khoảng một tuần ở trong phòng giam, hắn có nhiều thời gian để tìm hiểu ít nhiều về văn hóa ở miệt thành này, một cách gián tiếp qua mùi vị món ăn hàng ngày. Hủ tiếu khô, cái món ăn vô cùng lạ lẫm ngày hôm nay nhưng nó đã khiến hắn trở nên ám ảnh vì sáu ngày vừa qua toàn là những món ăn đầy ắp bột đường khiến cho hắn cảm thấy đầy bụng. Nhưng cái vị của bò kho của ngày hôm sau chưa bao giờ thôi khiến hắn thèm thuồng, mùi vị đậm đà cùng thứ gia vị nhiệt đới cay nóng được chế biến từ bàn tay chuyên nghiệp của các đầu bếp người Việt khiến cho Ludwig trở nên đê mê thứ món ăn mới mẻ. Đôi lúc, hắn cố gắng bắt chuyện với quản ngục bằng cách hỏi tên món ăn và các gia vị để nấu nó, nhưng quản ngục chỉ trả lời cho qua chuyện chứ cũng chẳng muốn dây dưa với tù nhân. Cũng cứ mỗi dịp ấy, hắn lại cố nhớ từng từ ngữ của món ăn, rồi lấy miếng gạch bể trong phòng để khắc lên tường từng con chữ, ít ra thì nó cũng vô cùng hữu ích để giết thời gian vào lúc này.

Sau khi được đưa đi tắm rửa sạch sẽ, Ludwig vận bộ áo thật tươm tất vào người để chuẩn bị đối mặt với biến cố đầu tiên trong một chuỗi hành động có thể tiên liệu trước được kết quả của nó. Sau khi được khóa lại hai tay, quản ngục bắt đầu dẫn hắn đi đến văn phòng của khám lớn. Trên đường đi qua dãy hành lang nơi giam giữ đầy những tội phạm sừng sỏ của thành phố Sài Gòn từ thượng vàng hạ cám, từ những tên giết người không chớp mắt, bọn du đãng bảo kê, tụi chăn dắt gái điếm hay có cả những ông trùm già khú đế vì bị bán đứng nên bị tống vào đây. Ai nấy đều nhìn hắn với một vẻ kỳ thị và ghê tởm, những kẻ tội phạm đang dương con mắt quỷ dữ nhìn về phía con quỷ đầu đàn. Mùi tội phạm, cái thứ mùi hôi hám ấy bốc lên và xộc thẳng vô mũi Ludwig khiến hắn choáng váng cả đầu, không quá lâu để hắn có thể quên được cái mùi của sự bí bách này. Trước đây ở Chełmno, hắn cũng đã từng cảm nhận cái mùi giông-giống-tội-phạm này lởn vởn xung quanh khu trại của tụi người Do Thái, và cái mùi máu người từ các cuộc tàn sát của người Đức quyện lại với cái mùi của đám bị-coi-là-hạ-đẳng này luôn biến Chełmno thành một cái chuồng gia súc.

Để đến tới văn phòng của khám lớn, họ phải đi qua một hành lang mở dưới sân trại nên vì vậy mà không lạ gì khi cánh báo chí Sài Gòn đã đợi từ sáng sớm để săn tin. Ánh sáng chớp nháy từ chiếc máy ảnh, cánh săn tin thì lăm lăm vừa hỏi vừa tay cầm viết chuẩn bị ghi thoăn thoắt những thông tin cần thiết, bấy nhiêu đó là đủ để tạo ra một khung cảnh hỗn loạn khi phải đến hơn mười người quân cảnh mới có thể ngăn lại được làn sóng của cánh nhà báo. Sau khi Ludwig đã bước an toàn vào văn phòng nhà tù, cảnh sát được điều động đến rất đông để bảo vệ tòa nhà và ngăn lại những tay cứ cố rướn người lên để chụp cho được tấm ảnh của tên Phát xít, vài người thậm chí còn phỏng vấn luôn cảnh sát hòng kiếm cho được một xíu thông tin mà viết báo lá cải.
Văn phòng khám lớn Sài Gòn không quá lớn mà cũng chẳng quá nhỏ, khu nhà nằm gần như tách biệt với hệ thống nhà tù của nó. Bên trong được trang trí tương đối đơn giản bởi một cái bàn cùng đống giấy tờ chất như núi, một hàng ghế dài ngồi đợi, một cái tủ sách nhỏ toàn những sách về luật pháp và luật quốc tế với đầy đủ ngôn ngữ từ Pháp đến Anh. Giám đốc của nhà tù đang ngồi sẵn để đón Ludwig, khi vừa thấy hắn bước vào ông ta pha cho hắn một ly cà phê. Sau khi đại tá có thể ngồi yên vị trên vị trí của mình với hai anh cảnh vệ đang đứng sừng sững ngay sau lưng, ai nấy khuôn mặt đều dữ dằn thuộc hàng cọp beo.

Tay giám đốc ngồi đối diện đại tá, ông ta mở lời trước:

- Bonjour. Pouvez-vous parler français?[Xin chào, ông có thể nói được tiếng Pháp không?]
- Je peux parler le vietnamien couramment[Tôi có thể nói tiếng Việt, một cách trôi chảy.]
- Quá tốt rồi, tôi thích chúng ta trao đổi bằng tiếng Việt. Như vầy chúng ta sẽ dễ hiểu nhau. Xin lỗi, cho tôi xin phép giới thiệu. Tôi là Nguyễn Hồng Châu, giám đốc của khám lớn Sài Gòn. Hôm nay có hai người muốn gặp ông.
- Họ là ai?
- Một người là luật sư bào chữa cho ông còn người kia là điều tra viên từ bộ tổng tham mưu Sài Gòn của chính phủ liên bang. Ông muốn gặp người nào trước?
- Tôi muốn gặp người thứ hai.
- Ông đợi tôi một chút.

Dứt lời, ông Châu đưa tay ra hiệu cho anh quân cảnh mở cánh cửa văn phòng để mời tay điều tra viên. Một gã nhỏ thó bước vào, dáng người khắc khổ như khuôn mặt của hắn, bộ quân phục có vẻ như hơi rộng với gã vì cầu vai hơi trễ một chút. Khác với vẻ ngoài không mấy nổi bật và có phần luộm thuộm, Ludwig nhanh chóng bị thu hút bởi ánh mắt của tay điều tra viên. Đôi mắt của gã khá giống với đại tá, điềm tĩnh, phớt đời và có đôi chút sự tàn nhẫn. Đúng với thủ tục của các sĩ quan cấp cao, điều tra viên trịnh trọng đứng chào theo kiểu quân ngũ đối với đại tá và được đáp lại bằng một câu khẩu hiệu "Heil Hitler!", đầy nội lực và dõng dạc. Với dáng vẻ mệt mỏi, tay điều tra viên ngồi phịch xuống cái ghế mà giám đốc Châu đã sắp sẵn và bắt đầu giới thiệu về mình.

- Chào ông! Tôi là Lâm Tường Minh, tôi làm việc tại cục điều tra Liên bang Đông Dương. Với cấp bậc là đại tá lực lượng cảnh sát Quốc gia Việt Nam, không biết với quân hàm như vậy có đủ để ông tiếp chuyện hay không?
- Không thành vấn đề.
- Vâng, thôi tôi vào luôn vấn đề chính nhé. Ông ngồi đi.

Đợi đến khi cả hai cùng ngồi ngay ngắn, đại tá Minh mới bắt đầu nói, một giọng nói trầm và nội lực.

- Hiện tại thì chúng tôi cũng điều tra được rất nhiều thông tin về lai lịch, xuất thân cũng như lịch trình của ông khi từ Hà Lan đến Sài Gòn. Nên tôi mong ông có thể cung cấp thêm thông tin cho chúng tôi một cách quang minh chính đại. Được chứ? Dù gì cũng chỉ là vấn đề thủ tục.
- Suy cho cùng thì tôi cũng ở đây rồi, nên các ông muốn sao cũng được.
- Tốt, trước tiên tôi muốn hỏi về họ tên của ông, cấp bậc hiện tại của ông và ông đang phục vụ quân ngũ cho quốc gia nào?
- Thưa ông Minh, tôi tên đầy đủ là Ludwig Paul Müller, tôi là đại tá thuộc lực lượng SS đóng quân tại Ba Lan. Tôi phục vụ cho Đế chế Đức và Quốc trưởng Adolf Hitler.
- Vậy trong giấy tờ hồ sơ của ông dùng lấy để đáp chuyến bay từ sân bay Amsterdam đến sân bay Tân Sơn Nhứt. Toàn bộ hồ sơ lý lịch với cái tên Sven van Bommel đều là giả. Phải không?
- Phải!

Ludwig nghiêng mình gật đầu, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đại tá Minh cũng gật đầu và tiếp tục nói, đúng là gã đàn ông này chỉ hỏi và hỏi chứ chẳng cần quan tâm đến thái độ của đối phương.

- Vâng, tôi cảm ơn ông. Nhiêu đó là đủ rồi. Giờ thì chúng ta sẽ nói đến phương diện luật pháp quốc tế nhé. Như ông đã biết thì quân đội Đức, Ý, Romania, Tiệp Khắc và Áo đang là các lực lượng thuộc phe đối lập với quân đội Đồng Minh. Vì thế, với tư cách là một quốc gia độc lập trong liên hiệp Pháp, chúng tôi không thể xét duyệt yêu cầu nhập cảnh và lưu trú của ông được. Đặc biệt là trong thời chiến, đối với một sĩ quan quân đội thì ông sẽ có thể bị ghép vào tội nhập cư bất hợp pháp hoặc nặng hơn là gián điệp hoặc xâm lược. Đó là điều thứ nhất, vấn đề thứ hai nằm ở lực lượng ông phục vụ, ông là một sĩ quan SS. Đúng chứ?

Ludwig vừa nghe vừa cảm thấy choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đóng vai là một tội phạm và đang bị điều tra cũng chính từ một sĩ quan quân đội. Một cảm giác thật nhục nhã cho danh dự của một người lính Đức cao quý, anh dũng như hắn, hắn thấm thía cái cảm giác tủi nhục của người Do Thái vì trước đây hắn từng bắt tội trước mặt không biết bao nhiêu kẻ tạp chủng nhưng cuối cùng số phận của những kẻ trót mang dòng máu Do Thái là bị thẩm vấn và cái chết. Còn hắn, hắn chẳng biết số phận của mình sẽ ra sao, lời nói của hắn phát ra, tuy vẫn còn khí chất cao ngạo nhưng nó bị át đi nhiều vì không còn cái chất thị uy bên trong.

- Đúng, tôi là một sĩ quan mặt trận làm việc trong quân đội Đức.
- Vâng, đối với quân đội Đồng minh của chúng tôi. Thì ngoài quân đội Đức và quân đội Ý cũng như các quốc gia như trên thì họ được nhìn theo một cách hợp pháp hóa là quân đội của một quốc gia. Riêng với lực lượng quân sự SS là một tổ chức quân sự của riêng đảng Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei. Vì vậy, việc các ông chiến đấu và hoạt động quân sự không hề hợp pháp và không được coi là một phần thuộc quân đội Đức.
- Các ông nói cái gì thế? Các ông bị cái gì vậy? Tôi là một người Đức, tôi phục vụ trong quân đội bao nhiêu năm nay và ông nói quân SS bọn tôi là một lũ bất hợp pháp à, chúng tao là đám ô hợp hay sao mà chúng mày ăn nói như vậy? Thằng khốn.

Ludwig gầm lên trong đau đớn, vẫn là lần đầu tiên, hắn nghe những lời kết tội đầy khó chịu. Thứ gia vị cay đắng ấy đánh thẳng vào lòng tự tôn của hắn và khiến cho đại tá sôi máu, đặc biệt nó còn phát ra từ miệng của một sĩ quan liên hiệp Pháp, một tên nhãi ranh Á Đông. Hai người cảnh vệ phải ôm chặt để dằn cho tên người Đức đang mất bình tĩnh không vùng lên làm bậy.

- Ông cứ bình tĩnh đi. Chẳng có gì phải lồng lộn lên như vậy, tôi chỉ đang cắt nghĩa cho ông hiểu hơn thôi. Để tôi nói tiếp
- Được lắm thằng Việt Nam, để tao nói cho mày nghe. Cứ liệu mà ăn nói cho cẩn thận, đế chế Đức không bao giờ bỏ rơi những sĩ quan trung thành như tao. Họ chắc chắn sẽ cứu cũng sẽ cứu tao ra khỏi đây và lúc đấy thì chúng mày biết kết quả của chúng mày đi.

Ludwig gằn trầm giọng của mình và hăm dọa Minh bằng một lời nói đầy sự hận thù. Đại tá Minh cũng khá bình thản và không chấp nhất gì lời nói của Ludwig, cuộc đời ông có lẽ cũng đã gặp khá nhiều hạng người như thế này trong cuộc đời điều tra của mình. Đặc biệt dưới tư cách là một sĩ quan cảnh sát, ông ta hẳn càng có kinh nghiệm trong chuyện xử lý những tên tội phạm chính trị và đám tù nhân cộm cán như thế này. Tiếng của đại tá Minh vẫn tiếp tục vang lên đều đều, mặc kệ lời hăm dọa của Ludwig.

- Tôi nói tiếp nhé, quân đội SS là tổ chức quân ngũ lập ra nhằm bảo vệ và duy trì lợi ích của chính đảng mà Quốc trưởng các ông đang nắm. Việc nó được gọi là bất hợp pháp là hoàn toàn có cơ sở, ông có toàn quyền tranh luận chuyện này với công tố viên của chúng tôi tại tòa Thượng thẩm Nam Kỳ. Thêm nữa, mọi cáo buộc về tội danh diệt chủng người Do Thái, tàn sát người Đông Âu, Di gan và Cộng sản Nga là những thông tin được quân Đồng minh cung cấp cho chúng tôi. Theo luật pháp quốc tế được tạo ra bởi Hội quốc liên và căn cứ theo cơ sở luật bảo vệ nhân quyền của Công ước Genève, các ông có thể bị khép vào tội xâm lược và diệt chủng nhân loại. Tôi muốn biết, trong thời chiến, ông đóng quân tại đâu và nhiệm vụ của quân đội SS các ông vào thời điểm đó.
- Tôi là một sĩ quan thuộc sư đoàn mặt trận phía Đông chỉ huy các lực lượng SS đóng quân tại thị trấn Chełmo, phía Bắc Ba Lan.
- Nhiệm vụ của các ông là gì ở đó?
- Xem nào, chúng tôi có thể gọi là gì nhỉ "tinh gọn dân số".
- Tinh gọn dân số? Nếu tôi không nhầm thì đó là từ lóng của các sĩ quan Đức, còn nói đúng ra thì sẽ là "völkermor". Trong tiếng Đức?
- Đó là số phận mà bọn Do Thái phải chịu, chúng suy cho cùng thì cũng chỉ là một lũ mọi rợ, sống thành bầy, ăn bám và làm lũng đoạn cuộc sống của nhiều quốc gia. Chúng đã phá nát đi văn hóa và sức mạnh của đế chế Đức mấy trăm năm nay nên việc số mạng chúng ra sao thì đó có lẽ là do ý Chúa của chúng muốn bọn chúng phải như thế. Bọn người Nga cũng vậy, chúng chẳng có gì tốt đẹp hơn là tống tất cả mọi người vào cái chuồng heo liên bang và biến họ thành một bầy gia súc trên đồng cỏ cả. Hai thứ dơ bẩn ấy cần phải được dọn dẹp, chúng phải bị xóa sổ khỏi địa cầu, mãi mãi. Thế thôi.
- Cũng được, đó là suy nghĩ của ông. Hiện tại thì nói chung chúng tôi vẫn còn đang điều tra tất cả về ông nên phiền ông hãy chờ đợi thêm. Vì đây là những xung đột giữa Đức và quân đội Đồng minh, bên phía chúng tôi không liên can nên chúng tôi sẽ chuyển hoàn toàn hồ sơ điều tra cho bên phía chính phủ toàn quyền Đông Dương. Cảm ơn ông đã hợp tác với tôi.

Đại tá Minh vừa nói vừa lúi húi với lấy cái nón sĩ quan của mình, ông đưa tay chào nhưng Ludwig không bắt. Sau một vài giây phút trầm ngâm, đại tá uống hết ly trà đá và bắt tay giám đốc Châu, sau đó gã ta ra về. Mười lăm phút sau, một gã người to lớn như một con gấu, tạng người cao lớn như Ludwig bước vào. Cái áo muốn đứt cả chỉ dường như quá chật khiến cho mỗi động tác của gã này trở nên chậm chạp, gã tên Vương, chính là luật sư bào chữa cho hắn nếu như có một phiên tòa xét xử diễn ra tại Sài Gòn. Vừa ngồi xuống, không kịp chào hỏi, Vương liệng ngay tờ Gia Định nhật báo cho Ludwig. Gã người Đức chộp lấy tờ báo và bắt đầu điềm tĩnh đọc, nhưng càng đọc về đến giữa trang thì dường như cái sự điềm tĩnh của một sĩ quan Đức bấy lâu nay không còn giữ được cho hắn vẻ ngoài uy quyền nữa, từng dòng chữ trong tờ báo khiến cho hắn trở nên lo lắng.

Trên tờ Gia Định báo tràn ngập những tin tức về hắn, có cả những tấm hình hắn bị áp giải từ phi trường Tân Sơn Nhứt, những bằng chứng về lai lịch của Ludwig. Bấy nhiêu đó là chưa đủ vì điều đáng sợ nhất mà Ludwig đang đợi chờ lại là tin tức được in thành một phần lớn nhất tại cuối trang. Có vài dòng giật tít rằng chính phủ Đế chế Đức đã bị sụp đổ, Adolf Hitler quốc trưởng của hắn đã tự sát và thủ đô Berlin đã tràn ngập quân đội Đồng minh. Chưa hết, CIA Mỹ và MI5 Anh đang truy nã tàn dư Phát xít trên toàn thế giới trong mớ danh sách dài đằng đẵng đó chắc chắn có Ludwig. Do tin tức Ludwig bỏ trốn đến Sài Gòn đã đến tai của CIA, Hạm đội bảy của quân Mỹ đóng tại châu Á- Thái Bình Dương đã sẵn sàng biệt phái quân Mỹ đến Sài Gòn và mang Ludwig đi.

Nhưng người Pháp tại Việt Nam thì không nghĩ thế, họ muốn bắt giữ Ludwig và xét xử hắn như một tội phạm chiến tranh, và liên bang Đông Dương là một phần lãnh thổ tự trị của liên hiệp Pháp nên hành động kết tội Ludwig của người Pháp tại đây có phần nào hợp lý. Nói cho đúng hơn thì các tướng lĩnh Pháp gốc Ba Lan và Tiệp đóng quân ở đây đã gây áp lực rất mạnh lên toàn quyền, đòi toàn quyền phải xét xử hắn ta ngay tại Sài Gòn. Hệ quả là hai tàu chiến Pháp được rút gấp từ Hà Nội và neo đậu tại gần bờ biển ở cửa cảng Sài Gòn, một tiểu đoàn lính bộ binh Pháp cùng hai tiểu đoàn lính Lê dương Việt Nam được bố trí đóng quân khép chặt các cửa nẻo Sài Gòn- Chợ Lớn hòng ngăn quân Mỹ tràn vào miền Nam cướp người. Khắp nơi ở Nam Kỳ lục tỉnh được ban bố tình trạng phòng bị vũ trang nếu như lính Mỹ có ý định xâm nhập vào đất Nam Kỳ.

Vương vừa hút thuốc vừa ngồi đợi Ludwig đọc. Khoảng hơn mười lăm phút, đủ để Ludwig có thể hiểu hết được tất cả các câu cú trong bài báo, hắn trầm ngâm gấp tờ báo lại và nói với Vương bằng một giọng điệu mệt mỏi:

- Ta vừa đọc xong tờ báo rồi. Có vài tin tức khá quan trọng về ta, bây giờ chúng ta sẽ nói về chuyện gì đây.
Luật sư Vương nghe Ludwig nói xong thì sửa lại tư thế ngồi, anh ta vội dụi điếu thuốc đã hút dở vào cái gạt tàn rồi nói với Ludwig bằng một giọng nói trầm, hơi khó nghe.
- Thì ông cũng thấy rồi đó, tình cảnh của ông hiện tại tôi thấy chẳng có một chút tươi sáng gì. Chắc người điều tra viên khi nãy đã nói với ông rồi, tội trạng của ông có thể bao gồm "diệt chủng" và "gián điệp". Cách an toàn nhất cho ông chỉ có thể là gây áp lực cho tòa Thượng thẩm để họ có thể giao ông cho quân Đồng Minh. Vì bên châu Âu đã có một chính phủ mới nên có lẽ lực lượng Đồng minh sẽ áp giải ông về bên tòa án Nürnberg, Đức.

Hắn nhún vai hỏi:

- Vậy nếu ta bị xét xử tại đây và ở Đức thì cũng đâu có gì khác nhau? Anh có thể nói rõ hơn cái vấn đề tại sao người Mỹ muốn ta trở về Đức hay không?
- Khác nhiều, ông ở càng lâu thì giới chính trị Pháp càng muốn giết ông. Lúc đấy thì có một ngàn luật sư cũng không thể cứu ông nổi. Bên Đức sẽ là tòa án quân sự, nơi ông có thể được xét xử với tư cách là một sĩ quan trong quân đội thua trận. Còn ở đây thì ông vẫn mang tội gián điệp mà thôi, mà tội gián điệp ở xứ này xử rất nặng.
- Người Nhật không thể giúp chúng ta sao?
- Người Nhật đã bại trận từ lâu rồi, lực lượng thường trú tại Nhật bây giờ chỉ là quân rối thôi. Sớm muộn họ cũng rời khỏi đây và hình như đại sứ quán Nhật tại Sài Gòn cũng chưa hoạt động trở lại. Việc nhờ họ can thiệp là vô vọng.

Sự lo lắng của Ludwig đã kéo dài cuộc trò chuyện thêm hai tiếng đồng hồ mà đáng lý nó nên được kết thúc sớm hơn. Giây phút khi biết được thông tin quân Pháp nhất quyết đòi xử đẹp Ludwig tại Sài Gòn bất chấp áp lực từ Đồng minh thì đại tá đã để cho phần tính cách mất bình tĩnh của mình lấn át vẻ nghiêm nghị, khô cứng sắc đá thường thấy. Hắn liên tục hỏi luật sư Vương về những điều luật hiện tại của Pháp, những dự luật quốc tế mới sau chiến tranh. Cây viết do giám đốc khám lớn đưa được viết thoăn thoắt trên đôi bàn tay khá thành thạo chữ nghĩa Việt Nam của mình. Nghe hơi cái chết nó đang lởn vởn quanh mình, dù có cứng cỏi tới đâu vẫn run cầm cập như cầy sấy nếu như nạn nhân còn biết được cách thức được chết của mình. Cho nên suốt hai tiếng, cũng vẫn là những giây phút tra khảo quen thuộc mà Ludwig đã từng làm hơn nửa cuộc đời của hắn và nạn nhân lần này là luật sư Vương. Đến khi biết được cái kết cụ tồi tệ đang treo lơ lửng trên đầu, hắn mới bắt đầu khẩn nài đến sự giúp đỡ của luật sư, dạng người mà hắn đã từng nghĩ chẳng có thể đem lại cho hắn một lợi lộc gì trong đời, nhưng hiện tại thì việc hắn có được giải giáp về châu Âu hay không phụ thuộc vào tài năng của tay luật sự lạ hoắc.

- Thời gian tiếp theo sẽ như thế nào?
- Có lẽ, trước mắt chỉ chờ đợi xem bên cục điều tra của chính phủ liên bang có muốn mở phiên tòa luận tội hay không? Và điều này cũng một phần trôn chờ vào đàm phán phía người Mỹ nữa ông Ludwig!
- Ta hiểu rồi.

Cả hai nói chuyện rất lâu, cuộc trò chuyện diễn gần đến mức căng thẳng vì hắn còn muốn biết thêm nữa thì Vương ra về vì đã quá giờ gặp mặt quy định.
Luật sư Vương đứng lên, tiễn Ludwig một đoạn đến trại giam. Gần đến cửa trại, hai người đứng nhìn nhau một hồi khá lâu, Vương bắt đầu mở lời:

- Công ty luật sư nơi tôi làm việc có một hợp đồng với đại sứ quán Nhật bản tại Đông Dương để giúp đỡ những quốc gia Đồng minh với họ. Hiện tại thì sự liên kết của chúng tôi vẫn còn nên đó là lý do vì sao tôi đến gặp ông. Ông có thể tĩnh tâm để theo dõi tin tức tiếp theo, tôi sẽ cố gắng xin phép nhà tù được chuyển tờ nhật báo cho ông.

Ludwig nghe thế cũng chỉ biết gật đầu và bắt tay với luật sư Vương, nhưng hắn chưa muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Trong cổ họng vẫn còn điều đó ngập ngừng, hắn tìm cách trì hoãn một một hồi lâu rồi mới nói với luật sư.

- Anh có thể cho ta hỏi một câu được không?
- Tất nhiên thưa ông.
- Smuel Phương Pilecki, đó là một cái tên Pháp Việt chứ?

Vương nhăn mặt và nhìn Ludwig với vẻ mặt khó hiểu, khó hiểu vì sao gã người Đức lại hỏi câu hỏi khó hiểu này và cái tên này có liên quan gì đến công chuyện giữa Ludwig và anh ta. Nhưng đó cũng chẳng phải là công chuyện của tay luật sư béo tốt này, vì hẳn anh ta cũng quá đói sau hai tiếng chật vật với thêm một tên ngoại quốc. Luật sư Vương lấy trong túi một chiếc khăn mùi soa, sau khi lau đi vệt mồ hôi trên trán, anh mới bắt đầu trả lời câu hỏi không-liên-quan-lắm của đại tá với một vẻ mệt mỏi.

- Chắc chắn là không hẳn rồi thưa ông?
- Tại sao?
- Smuel, cái tên tôi chưa bao giờ nghe. Và đó cũng chẳng phải là một cái tên quá Pháp. Nếu lật ngược lại thì sẽ là Leums. Phải Leums Phuong Pilecki.
- Leums? Một cái tên Do Thái!
- Đúng rồi đó, ông Ludwig. Một cái tên Do Thái.

Nghe đến cái tên "Một cái tên Do Thái" khiến cho hắn cảm thấy danh dự mình bị chết đi một nửa. Cái tên tóc sẫm nâu, mắt đen láy ấy là một tên Do Thái? Phương là một tên Do Thái, một tên Do Thái rặt nhưng vẫn chối, lấp liếm? Và hắn đã được một tên Do Thái dạy dỗ? Thật là sỉ nhục cho một sĩ quan cả đời luôn tận hiến cho nước Đức và trung thành với chính sách "bài Do Thái" cực đoan theo tư tưởng của Quốc trưởng Adolf Hitler, đã được và phải nhờ sự "chỉ dạy". Bởi một thằng Do Thái, và cũng chính thằng Do Thái này đã lừa hắn và đẩy hắn vào tình cảnh như thế này, thật là đáng xấu hổ! Nhưng xem ra việc phải trải qua quá nhiều cú sốc, từ việc bị sỉ nhục, bị tống tù, bị điều tra khiến cho con người của hắn đã bị trơ đi, lòng kiêu hãnh ngút trời của hắn bị giày xéo đến nỗi nó không còn đủ sức để dành chỗ cho một sự phẫn nộ. Phương đã lừa hắn. Rõ ràng nếu không nói đến gốc gác Việt Nam, thì Phương vẫn có dòng máu Do Thái, dòng máu của một dân tộc lưu lạc nhưng đầy kiên cường, luôn chảy mạnh mẽ trong cơ thể anh. Dòng máu khiến cho anh sống quật cường, dù có bị đập đến gãy răng, dập mắt, Phương vẫn cào cấu bám víu lấy sự sống đến cùng. Ngay cả khi chứng kiến những người anh em đã bên anh trong cuộc nổi dậy, Yazskow, Kus,... hay Avram, lão già Fivel, lần lượt ngã xuống hay mẹ con Veronika và cô người yêu tội nghiệp Alyna, người mà anh yêu thương nhất ra đi. Phương vẫn luôn lê từng chút hơi tàn để cố gắng sống, sống không chỉ cho anh mà còn cho tất cả những người bọn họ, và anh nguyện chết cũng vì sự tự do của tất cả bọn họ, ít nhất là về phần anh dự.

Trong một tuần tiếp theo ngồi trong trại giam, thân tâm của Ludwig bị nỗi hận thù của Phương cào cấu. Rõ ràng cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được, tại sao Phương lại cố tình giải thích câu "Tôi là một thằng diệt chủng người Đức. Tôi đến đây để diệt chủng" một cách liều lĩnh bất chấp anh đang bị đe dọa tính mạng. Hắn cũng hiểu vì sao ở lúc "buổi học cuối cùng" ấy, Phương ăn bận khác thường và buổi học lại bị kéo rất dài. Ludwig cũng hiểu vì sao anh lại cố chấp ôm túi lựu đạn chạy ra ngoài, một dấu hiệu dũng cảm khác xa vẻ ngoài sợ sệt, cả nể thường ngày và hắn cũng hiểu tại sao, trong chính khoảnh khắc khi hai người ngồi đối diện nhau sau cuộc nổi dậy, sắc mặt của anh không hề thay đổi và anh cũng chẳng làm gì ngoài nói chuyện, điểu vốn bất thường khi trước đó một tiếng anh là người chỉ huy vô cùng dũng cảm và chống trả lính Đức đến cùng. Vậy là quá rõ ràng rồi, Phương muốn để hắn tự vấp phải cái bẫy, và anh để chính cho bàn tay của những người Việt Nam, những người đồng hương khác nữa, thay anh, để rửa mối hận của người Ba Lan dành cho đám quân Đức xâm lược.

Thật là nhục nhã khi Ludwig sẽ chết, có thể không y chang như cái cách mà hắn đã treo những người Do Thái toòng teng trên những cành cây xứ Ba Lan hay lấp đầy xác họ vào trong những khu rừng u tối. Hắn sẽ chết trước mặt những người đồng hương của Phương. Và hắn sẽ ngủm cù đèo trước sự hả hê của người Pháp mà người Đức, người Nhật hay thậm chí là kẻ thù Mỹ cũng chẳng làm gì để cứu hắn ra khỏi cái bể trầm kha này. Điều ấy khiến cho Ludwig suy nghĩ về Phương thật nhiều. Rốt cuộc anh là ai? Một người Việt Nam? Một người Do Thái? Một người Ba Lan hay một người Pháp? Hắn cũng chẳng cần quan tâm làm gì mấy cái điều đó nữa, vì hắn nhủ nếu có thể gặp lại Phương thì chắc hẳn kết cục dành cho thằng Việt Nam này không còn đơn giản là bị trói ngoài sân tuyết phủ như lần trước nữa.

Chương mới hơn