Dị Thực

Kế Hoạch

Kế Hoạch

Thanh Dương là một người khá giản dị và có chút sợ xã hội. Trước đây, vì gia đình nghèo mặc cảm tự ti, hắn không dám kết bạn, không đi đâu chơi, chỉ biết đi học và về nhà. Thỉnh thoảng thì chơi game và chém gió với vài người bạn hiếm hoi.

Sau khi mẹ mất, hắn càng lúc càng lầm lì ít nói, đỉnh cao là khi hắn phát hiện bản thân mình cũng không còn bao nhiêu thời gian, hắn liền cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, phong bế bản thân trong bốn bức tường và chờ đợi cái chết ghé thăm. Thế nhưng sâu trong thâm tâm hắn vẫn còn đó khát khao được sống, ước muốn chứng minh mình và có được một tình yêu đẹp như bao người.

Thanh Dương vốn không nổi trội, tình cảm thân sơ cũng nhạt như nước ốc, sự biến mất của hắn chỉ gây xôn xao chút ít, lâu dần người ta cũng quen và lãng quên đi hắn. Ai cũng phải có cho mình một cuộc sống riêng, không ai lại vì chuyện của một người nào đó mà suy nghĩ quá lâu, dù nói gì đi nữa, sau tất cả, bản thân mới là điều họ quan tâm nhất, ai cũng vậy mà thôi.

Bây giờ Thanh Dương cảm thấy mọi thứ rất tuyệt, hắn đã có một cuộc sống mới, người bạn mới và mục tiêu mới.

Ed chính là Thực Thần Thú thú hồn, nó giống như một dạng Stand đặc biệt. Nó và Thanh Dương là nhất thể, không thể sống thiếu nhau được. Trong giây phút Thiên Trung Kính cho hắn thấy khởi nguyên, Ed cũng đã thức tỉnh. Nó ngạo mạn và hung hăng nhưng lại cho hắn cảm giác được người tán thành. Cả hai rất nhanh đạt được tiếng nói chung và trở thành bạn bè. Ed không có hình dạng nhất định, nó có thể biến chuyển thành nhiều hình thái, từ một bóng đen kì dị đến một quái thú không gian, nó còn thường biến thành hình dáng của hắn để làm trò trêu chọc. Sức mạnh của nó đã gần như tiêu biến, vụ nổ Mặt Trời đã thôi bay tất cả, nó giờ đây chỉ còn lại sức mạnh vốn có của yêu thú và năng lực thôn phệ thần ma. Điều đáng tiếc hơn là năng lực thôn phệ cũng đã bị suy yếu và giới hạn lại bởi chính Thanh Dương. Nói gì đi nữa Thanh Dương cũng chỉ là con người mà thôi, tố chất thân thể yếu kém không cho phép hắn vô hạn thôn phệ như một Thực Thần Thú đích thực được. Thực Thần Thú ban sơ thân thể là kêt tinh của Thần-Ma-Yêu-Tiên thể chất, sau quá trình phát triển nó thậm chí sống sót được sau vụ nổ diệt thế. Thanh Dương hiện tại quá yếu đuối, hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.

"Thằng nhóc, thiên khí đã một lần nữa ngập tràn thiên địa, khác với lũ đần Ma Thần và đám yếu đuối Thiên Nhân, chúng ta có thể hấp thu được tất cả khí trong thiên địa. Ngươi có thể gây nên vô tận tai ương và nếm vị ngon Thiên Ma Khí cũng như làm Thánh Mẫu cứu người để nhận được Thiên Thần Khí bao quanh. Tất cả đều được cả, nếu không muốn, ngươi chỉ cần lẳng lặng cẩu tại một chỗ tiêu hóa Thiên Nhân Khí cũng có thể từ từ mạnh lên. Đường đang rộng mở, đi như thế nào là tùy ngươi quyết định".

Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại nói thêm:

"Nhưng mà ta vẫn đề nghị đi săn Thiên Nhân di chủng, vừa ngon lại vừa bổ. Không ăn phí cả đời".

Thanh Dương: Không, tao sợ nghiện lắm...
Ed: (;  ̄Д ̄)

Nói là vậy thôi nhưng Thanh Dương vẫn cảm thấy điều đó rất tốt. Vừa có thể ăn ngon vừa tạo nên kinh khủng tràng cảnh. Càng nhiều người sợ hãi, hắn sẽ càng mạnh lên. Hắn cảm thấy nên lấy tất cả những thứ tốt nhất trước khi thức tỉnh triều dâng buông xuống, khóa gen đã được hắn khai mở, chẳng bao lâu nữa thôi những người đầu tiên cảm thụ được sự đặc biệt mà thiên khí mang lại sẽ xuất hiện. Hắn cần chuẩn bị chu toàn cho mọi tình huống và theo hắn thấy, chỉ cần sức mạnh đủ lớn mới là tốt nhất, khi đối mặt sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu mô quỷ quái đều là uổng công.

Thu thập mọi thứ trong nhà xong xuôi, Thanh Dương bất đầu lên kế hoạch cho cuộc đi săn kế tiếp. Hắn muốn nó thật hoàn hảo và không một ai có thể phát hiện ra được manh mối nào hữu dụng để phá án.

Mẹ hắn là một người thợ may, hắn cũng học hỏi được phần nào trong những năm tháng quan sát từ đằng sau ấy. Khi thấy những giọt mồ hôi và đôi tay run của mẹ, hắn đã muốn đến bên làm gì đó giúp mẹ đỡ cực nhọc. Giờ đây khi hắn đã có thể làm được một cái gì đó thì mẹ hắn cũng đã không còn.

Nhẹ nhàng quét tước bạn thờ và lau đi bụi bặm bám trên di ảnh, hắn giờ đã khác xưa, chỉ có tình thương dành cho mẹ là mãi còn. Tình cảm đó làm trái tim hắn ấm áp trong những đêm đông và giúp hắn tỉnh táo được trước sự bùng nổ cực đoan mà Ed mang lại, hắn vẫn là một con người, chỉ là chọn lựa bản ngã của quỷ ma mà thôi.

"Kid, chúng ta đi chứ, ta đói lắm rồi đấy", Ed lên tiếng thúc dục, lần dụng hợp trước của hắn là với một tên người nước ngoài, dù thất bại nhưng hắn lại học được một thân ngoại ngữ. Tuy tiếng được tiếng mất nhưng hắn cảm thấy thích khi sử dụng nó, giống như sự thượng đẳng của bọn sính ngoại, nó cảm thấy nói được thêm một thứ tiếng khiến nó có vẻ dân chơi hơn.

"Tốt thôi, cũng nên đi rồi", Thanh Dương gật đầu, phủ lên mình 2 lớp áo khoác, chiếc mũ lưỡi trai cùng khẩu trang che kín mặt mũi, đôi găng tay thì nhét vào túi và con dao bấm thì được yên vị sau lưng quần. Hắn khép hờ hai mắt, cố gắng dùng mũi để đánh hơi thấy người nhiễm bệnh gần nhất, tốt hơn cả là đám nhà giàu có tiền mua Vaccine, những kẻ đó là những món hời khó bỏ.

5h30 chiều, trời đã dần ngã bóng, những cơn gió cuối Đông thổi qua làm người ta run rẩy. Thanh Dương bước lên chuyến xe bus, đây là giờ học sinh tan trường nên trên xe đầy những người. Hắn cứ thế ẩn vào đám đôg và chờ mong tới bến, hắn đã xác định được mục tiêu cho chuyến này.

Hắn xuống xe khi mặt trời đã chìm hẳn, bóng đêm dần bao trùm không gian, những chiếc đèn đường trong các con ngõ nhỏ đã bắt đầu bật sáng.

Hắn đã đến, Trường Dân Lập Cấp 1.2 Trần Hưng Đạo. Đây là một ngôi trường khá nổi tiếng, khuồn viên trường rộng rãi, dạy cho cả cấp 1 lẫn cấp 2. Đội ngũ giáo viên có tiếng trong ngành và truyền thống cũng rất tốt đẹp. Vì là trường cấp 1+2, lượng học sinh và giáo viên của nó phải gọi là khổng lồ, đó cũng chính là thứ làm hắn để tâm.

Hắn lựa chọn trường học là có lý do của mình. Trường học là nơi tập trung nhiều người một cách hợp pháp trong thời dịch, đa phần người là nhỏ tuổi và trường Dân Lập là nơi hội tụ của những kẻ có tiền.

Một vụ thảm án được phát hiện trong trường vào lúc chào cờ đầu tuần chẳng hạn. Điều gì sẽ xảy ra nào? Hỗn loạn, kinh hoàng, la hét,... mọi thứ đều có thể xảy ra. Những linh hồn non nớt sợ hãi đó sẽ cung cấp cho hắn một lượng năng lượng khổng lồ và dồi dào không dứt. Chúng sẽ mơ đến cảnh đó mỗi đêm và mãi mãi lo âu khi trời sáng. Sự sợ hãi, nỗi đớn đau cũng chúng chính là khởi nguyên cho sự quật khởi của hắn.

Một vấn đề duy nhất còn lại chính là hắn sẽ làm như thế nào mà thôi. Ngày hôm nay là thứ 7, hắn còn còn một ngày để thưc hiện. Sáng thứ hai, khi học sinh trở lại trường, hắn muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.

"Hãy để cơn ác mộng này kéo ra thời đại màn che, đúng không Ed".

"Hahah, hãy làm thật hoành tráng nào".