Dị Thực

Đàm Phán

Đàm Phán

Một cuộc họp kín giữa lãnh đạo các nước được tổ chức ngay trong đêm. Mọi người đều im lặng nhìn thứ mà Thanh Dương đăng tải, họ cứu trầm ngâm suy tính thiệt hơn, không ai muốn bị bỏ lại phía sau nhưng cũng không ai muốn đi đầu trong công việc vô nhân đạo như vậy.

Lãnh đạo Long Tiên Quốc bất ngờ lên tiếng, hắn không thể chấp nhận được việc làm man rợ ấy, hơn nữa bằng chứng của việc săn giết lại được lấy trên chính Long Tiên, hắn không muốn bị chĩa mũi dùi vào.

"Việc này là hết sức vô đạo, trước kia không hay biết gì thì có thể ngắm mắt cho qua việc nghiên cứu cổ nhân. Hiện nay khi đã biết được sự vĩ đại mà họ đã làm, họ là tổ tiên của chúng ta, tôi hết sức lên án và chắc chắn sẽ không thỏa hiệp cho việc tiếp tục dùng di thể họ cho việc nâng cao cái gọi là thực lực. Tất cả Thiên Nhân di thể ở nước tôi đều đã được an táng theo nghi lễ cao nhất, mọi hành vi xâm phạm đều sẽ được xem là phản nhân loại, Long Tiên sẵn sàng giáng đòn trực phạt lên bất cứ quốc gia nào".

Những nước nhỏ phụ thuộc thì gật gù lên tiếng đồng ý, phần vì sợ phần cũng là đồng quan điểm. Lãnh đạo Ngưu Quốc khịt mũi coi thường, ID19 là do chính bọn họ nghiên cứu và phát tán. Thiên Nhân da thịt có thể làm Vaccine cũng là do họ làm ra, thế có vấn đề gì lớn nếu họ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa. Đối với bọn họ, điều duy nhất ngăn cản là di thể đã không còn mà thôi, sự điên rồi trong nghiên cứu làm chúng tận dụng đến từng mẩu xương cổ nhân từ lâu rồi, làm gì còn sót lại chút nào mà tăng cao thực lực.

"Được, chúng tôi đồng ý. Là một nước lớn, chúng tôi lấy danh dự bản thân ra đánh cược, hãy đưa tất cả Thiên Nhân di thể còn lại cho chúng tôi. Chúng tôi cam kết sẽ không đụng chạm đến và cho họ một nơi an nghỉ. Sẽ không còn ai có thể lợi dụng họ vì bất cứ mục đích gì nữa", chủ tịch Ngưu Quốc lên tiếng, sự giả dối đến đáng ghê tởm được ẩn giấu tỉ mỉ sau gương mặt mỉm cười thiện chí ấy. Chỉ cần nhận được tất cả di thể, hắn tin chắc sức mạnh quốc gia sẽ tăng lên chóng mặt, thôn tính toàn cầu là không còn xa nữa. Đến lúc đó ai mà còn quan tâm cái gọi danh dự bản thân nữa, khi hắn làm chủ cả Thiên Lam Tinh, chỉ hắn mới được quyền phán xét người ta mà thôi.

"Tôi không đồng ý, không có ý xúc phạm nhưng sau tất cả những điều vừa qua, danh dự của ngài là không còn đáng một đồng. Ngài hiểu tôi nói gì mà đúng không? Bình chủ tịch", Tổng thống John gay gắt phản ứng, có lẻ cũng chỉ có vài người ở đây dám chửi thẳng không kiêng dè gì mà thôi. Đáng tiếc cho Bình chủ tịch, John nằm trong đám đó, hắn không e ngại chút nào cái gọi là sức mạnh tỷ dân của Ngưu Quốc.

Các cuộc tranh cãi cứ thế nổ ra không dứt, không ai chịu ai, nhưng về cơ bản có thể thấy mọi người chia ra làm 2 phe: nghiên cứu và an táng.

Cuộc họp dần đi vào bế tắc vì không thể đạt được tiếng nói chung.

Bỗng từ phía trên, ánh sáng chiếu rọi, một thân ảnh từ từ hiển hiện. Hắn đưa mắt nhìn về phía mọi người, sự khinh bỉ không chút che dấu, trong mắt hắn là một lũ tham lam đốn mạt không biết cảm ân. Hắn cảm thấy tiếc cho những người đã từng ngã xuống, hóa ra dù Thần Ma biến mất thì nhân loại cũng chưa bao giờ ngưng bị cai trị, chỉ là thay vì bị thực thể siêu nhiên thì họ bị chính đồng loại của mình đè nén mà thôi.

"Ta hết sức thất vọng", âm thanh vang vọng vào tai tất cả mọi người, nó tuy nhỏ nhưng đảm bảo ai cũng có thể nghe thấy.

"Bọn ta hi sinh không phải vì một tương lai như thế này, nhân loại các ngươi thật ngu si. Bị sự tham lam che đi đôi mắt, khát vọng xa vời làm lu mờ con tim. Các ngươi thế mà muốn ăn thịt tổ tiên, muốn xẻ thịt phanh thây những người cứu sống mình để nghiên cứu ư?"

"Lũ đốn mạt đáng nguyền rủa, ta thấy thẹn với những người đã ngã xuống, ta ước gì mình có thể giết hết tất cả các ngươi ngay lúc này".

Sự giận dữ dần bao trùm Thiên Trung Kính, hắn đã quá thất vọng, hắn gần như muốn buông tay cho Thần Ma diệt đi chủng tộc này. Nhưng hắn không thể vì đâu đó trong đám người kia vẫn có những con người phản đối lại đám đông tham lam cuồng loạn. Dù là trong đám bùn tanh hôi nhất thì vẫn có thể mọc ra nở ra những đóa sen tươi đẹp. Hắn nghĩ, sâu trong những con người này vẫn còn sự thiện lương, chỉ là bị lòng tham phủ mờ mà thôi.


"Kẻ nào vậy, bảo vệ đâu, ai cho hắn vào đây".

"Tấn công, ta bảo là tấn công"

"....."

Hỗn loạn tưng bừng nổ ra, tiếng súng, tiếng la hòa ra một giai điệu đẹp – một bài ca về sự khốn nạn vô ơn, những con người vô tri đang ra sức tấn công người vẫn luôn ra sức bảo vệ họ.

"Đủ rồi, dừng lại hết", một vị lãnh tụ như nhận ra điều gì đó, run rẩy cất lời.

"Ngài...ngài là thần tiên hay sao? Là Thiên Nhân Tộc? Thực sự có thể bất tử bất diệt được hay sao?"

Sự bất ngờ, niềm tôn kính và hơn tất cả là lòng tham. Từ sự xuất hiện của Thiên Trung Kính, họ nhận ra tu luyện thật có thể làm người ta vĩnh sinh bất tử. Vị này rõ ràng là tổ tiên và đã sống suốt mấy tỷ năm.

Như nhận ra sự tham lam trong ánh mắt của hắn, Thiên Trung Kính phất tay, tên kia lập tức hôi phi yên diệt, tất cả còn lại chỉ là một đám tro bụi bay trong gió. Hắn muốn giết một người răn mọi người, hắn có thể là muốn bảo toàn nhân loại nhưng cũng không ngại giết chết một ít.

Quả nhiên hành động đó mang lại tác dụng rất tốt. Trước vĩ lực của bậc Tiên Nhân, mọi người dân an tĩnh lại, đôi chân run rẩy, khuôn mặt cố nặn ra nhưng nét cười gượng gạo, họ biết rằng nếu làm người đối diện phật ý thì tro bụi chính là chốn về duy nhất của bản thân.

Như đã quá mệt mỏi, Thiên Trung Kính cất lời.

"Các ngươi không cần phải bàn tính nữa, di thể ta đều đã lấy đi, thứ các ngươi còn lại chỉ là những sản phẩm nghiên cứu được trước đó mà thôi. Ta vốn định hủy diệt tất cả nhưng mọi chuyện cũng đã rồi, ta sẽ không tính toán".

Ngừng một chút, hắn liếc qua tất cả mọi người, giọng đanh thép.

"Các ngươi thích nghiên cứu lắm hả? Vậy cứ tự do mà nghiên cứu những gì sót lại. Ah thêm một chút nhắc nhở, không những ta mà toàn thể Thần Ma đều vẫn còn sống. Muộn nhất cũng chỉ hơn trăm năm, chúng sẽ quay lại và thôn tính hành tinh này. Các ngươi muốn nghiên cứu? Được, đến lúc đó tự đi giết Thần Ma mà nghiên cứu xác thịt bọn chúng, ta rất hoan nghênh. Còn bây giờ thì tạm biệt, lũ tiểu quỷ tham lam dơ bẩn".

Dứt lời hắn liền biến mất trong ánh sáng chói lòa, chỉ để lại căn phòng tịch mịch. Mọi người cứ thế ngơ ngác nhìn nhau, luồng thông tin vừa rồi khiến họ bị chấn trụ, tất cả đều sợ hãi trước vĩ lực Thần Ma và kinh hoàng hơn nữa với thời gian còn lại của họ.

"100 năm".

100 năm là quá ngắn, người sống thọ cũng có thể đạt 100 tuổi, chưa kể đối với người tu luyện, 100 năm đã có là gì đâu. Cái giá phải trả cho sự tham lam là quá lớn, giờ đây ngay cả người bảo hộ cũng đã quay lưng lại với họ, họ phải tự mình đối mặt với tất cả bão táp sắp tới. Nhưng sự xuất hiện của Thiên Trung Kính đã vững chắc hơn vấn đề tu luyện, con người thực sự có thể sánh vai tiên thần. Thời đại tu tiên chính thức bắt đầu.