Dị Thực

Loser

Loser

Almecado, phòng tổng thống.

"Thưa ngài, liệu có là quá sớm khi cho người dân tiếp xúc với những thông tin như này hay không? Tuy chỉ mới vài ngày nhưng nó đã có những hệ quả nhất định. Nhiều người không màng đến việc đi làm, chỉ chăm chăm ngồi nhà "tu luyện". Tôi không nghĩ đó là một tín hiệu khả quan".

Tổng thống John trầm ngâm một lúc nhưng cũng mở miệng.

"Việc này lộ ra là sớm hay muộn, chỉ là chưa ai muốn làm kẻ đi đầu chọc thủng cái lớp màng bình yên giả tạo bao trùm toàn thế giới mà thôi. Ta không thích ED Dương, việc hắn làm khiến mọi kế hoạch chuẩn bị của ta bị đổ bể. Nhưng ta phải cảm ơn hắn, giờ mọi mũi dùi đều chĩa vào hắn, ta chỉ cần ngồi bên cạnh quan sát là xong".

"Nhưng mà việc đó...", thư ký Chris thoáng chút chần chừ, dù nó là việc tốt cho người dân nhưng lại rất không ổn với kinh tế thế giới, nếu việc này mở rộng có thể gây đến những thiệt hại không tiên đoán được. Nàng là một cái thư ký, cũng là một cái quản gia, nàng rất không thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
John khoát tay, bình thản nói:

"Đừng cố chấp thế Chris. Thời đại thay đổi rồi, những kẻ không bắt kịp sẽ bị thời đại bỏ lại phía sau và đào thải. Cái chúng ta cần là cam đoan vị thế của Almecado trong thời đại mới, chính ngươi cũng hãy nếm thử "tu luyện" xem, việc ngươi tiếp tục kiểm soát mọi thứ sẽ là bất khả thi nếu việc đó là thật".

"Hãy cùng nhau bước vào New Age. Đừng mãi đắ chìm trong quá khứ, ta cho phép ngươi nghỉ phép một tuần, hãy về nhà suy nghĩ cho thật kĩ".

Chris khẽ hừ mũi, lắc mình bước ra căn phòng, nàng thật không hiểu nổi tổng thống đang suy tính điều gì.

Căn phòng ngay lập tức quay về với vẻ yên tĩnh mọi khi. Tổng thống John khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc, vẻ cợt nhả biến đi đâu mất, trầm giọng nói:

"Richard, báo cáo kết quả đi. ED Dương thực ra là ai? Cách thức tu luyện hắn đưa ra có khả thi hay không? Quân đội huấn luyện theo kiểu mới như thế nào rồi?"
Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước bàn tổng thống, hắn quỳ một chân theo nghi lễ xa xưa, quanh thân hắn như được phủ lên một sắc thái kì lạ.

Rất rõ ràng, một cường quốc như Almecado cũng không có như mặt ngoài bị động và không biết điều gì xảy ra như vậy. Tên quân nhân này chính là một trong những quân bài tủ, chiến lực cấp cao của một đất nước – một trong những người thức tỉnh đầu tiên.......
Trịnh Viết Chí là một tên Loser chính hiệu, hắn vốn không đẹp trai, gia đình cũng không hề khá giả, tính cách lại có chút dở hơi lập dị. Các bạn nữ không ai thích hắn và hắn cũng không mấy quan tâm đến điều đó.

Suốt ngày hắn chỉ biết ngồi nhà xem anime và chơi game. Mắt thì cứ đờ đẫn và lòng bàn tay trở nên trơn hơn sau mỗi lần tự thẩm.

Cũng như mọi ngày, cứ đến 12h đếm hắn lại tự thưởng cho bản thân một lần thăng hoa trong cảm xúc. Trong căn phòng vệ sinh chật chội nhiều muỗi cắn, hắn cứ thế bỏ mặc sự đời mà chuyên công tịnh tiến, những động tác tay thuần thục đến không nỡ nhìn, 22 năm độc thân quả thật không uổng phí.

Hắn cứ thế vì nghĩa quên mình, tay cầm 2 tấc kiếm ngắn không ngại nắng mưa ruồi muỗi, vì chiến công vĩ đại hủy hoại ngàn tỉ sinh linh mà không ngừng phấn đấu.
Cuối cùng thiên nhân thời khắc cùng đến, mắt hắn nhắm hờ cảm nhận sự thư thái xâm chiếm não bộ, bất giác hắn thất thần nhận ra xung quanh như trở nên khác lạ. Những vì sao ngoài cửa sổ như sáng hẳn lên, vờn quanh hắn là những khí thể nhiều màu, chúng cứ thế lưu động không ngừng, hắn bất ngờ nhớ đến một đoạn văn mà mình đọc ban sáng. Đúng vậy, chính là thiên khí, là Silurian, những điều đó đều là thật, hắn vui mừng nhận ra mình thực sự có cái tố chất mà tác giả nói đến, hắn thế mà có thể nhìn được thiên khí. Trong một phút xuất thần, hắn vươn tay lên chạm vào đám mây màu xám, một luôn khí mạnh mẽ ngay lập tức chảy vào trong tay hắn, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, xung động nó mang lại làm đầu hắn choáng váng.

Một lúc sau Chí tỉnh lại, một cảm giác kì quái chảy qua thân thể hắn, cuối cùng tụ lại nơi bàn tay. Một con muỗi thoáng chốc vút qua mặt hắn, theo quán tính hắn đưa tay đập theo.

Ầmmmm...

Âm thanh phát ra phá tan màn đêm tĩnh mịch, bố mẹ hắn lập tức tỉnh giấc và chạy xuống nhà. Cả ba như chết lặng khi thấy bức tường bên cạnh hắn như đổ sụp, dù nó chỉ làm từ gạch cũ và xây cất tạm bợ nhưng nó vẫn là bức tường nha, hắn thế nhưng mà lại đánh vỡ cả tường.

Kinh hoàng hơn nữa khi cả nhà nhận ra hắn thế mà vẫn còn chưa kéo quần lên, tiểu huynh đệ khẽ đung đưa như thay lời muốn nói ( ̄ ▽  ̄)ノ, sự hiện hữu của nó và đám sinh thể trắng đục dưới nền nhà là bằng chứng không thể chối cãi, qwerty thế mà lại ban cho ta siêu phàm sức mạnh nha.

"Bố, cái đó...", Trịnh Viết Chí đầu óc trống rỗng, quá nhiều chuyện xảy ra làm cho hắn bỗng có xúc động muốn tại chỗ qua đời. 20 năm sau lại là một trang hảo hán, hắn không muốn cả quãng đời còn lại phải đắm chìm trong nỗi xấu hổ này.

"Chẳng ra cái thể thống gì nữa cả, đi ngủ ngay cho tao. Không làm được cái tích sự gì, chỉ ăn với phá là giỏi", bố hắn lắc đầu ngao ngán, quay đầu cùng mẹ hắn quay về với giấc ngủ. Trong phút giây đó bố hắn thậm chí đã nghĩ liệu có sai không khi hồi trước thay vì phóng hắn lên tường lại cho hắn xuất sinh để giờ hắn báo đời như thế này. Nếu cho lại một lần cơ hội lựa chọn, ắt hẳn... là lên tường a, để cơ hội cho cá thể khác ưu tú hơn.

Có lẻ bố hắn chỉ nghĩ trong cơn phê pha quá độ hắn bất chỉ vô tình đập trúng vị trí nhạy cảm trên bức tường nứt mới khiến nó sụp xuống. Thế nhưng là người trong cuộc, hắn có thể dõng dạc khẳng định rằng cũng không phải bức tường có vấn đề mà hắn thực sự đã mạnh lên. Vô hình khí thể đó thực sự ban cho người ta sức mạnh không ngờ tới, ngoài vài phút đầu có chút xấu hổ thì giờ đây cảm giác hân hoan đã hoàn toàn chiếm lấy hắn.

"Hahahaha, thời của ta tới rồi, cmn ai bảo Wibu là vô dụng. Đừng bao giờ xem thường người khác, hahahah"

"Mày có câm ngay cái mồm mày lại cho người ta ngủ không hả? Thứ quỷ sứ âm binh trôi sông lạc chợ".

Giọng bà Năm vang lên làm hắn như bừng tỉnh, hắn bức xúc quay qua định phản bác, bà ta là ai mà dám quát mắng hắn, có tin hắn một đấm tại chỗ tiễn bà đi tham quan âm phủ hay không?

Nhưng tất cả những cảm xúc đó lại một lần nữa chìm xuống, thay vào đó là một cảm giác xấu hổ muốn độn thổ. Đứng ở phía hàng rào đang nhìn sang nhà hắn không chỉ có bà Năm mà còn có cả chồng và hai con gái của bà ấy.

Tiểu huynh đệ lại một lần nữa rung lên như đón chào ( ̄ ▽  ̄)ノ "Ohaio". Bằng tốc độ nhanh nhất, Trịnh Viết Chí quay phắt người lại, khẽ kéo quần lên lầm lũi bước vào nhà, để lại sau lưng là cả một vùng trời nhục nhã và gương mặt sửng sốt của hai đứa con gái của bà Năm.
Không biết thân phân thức tỉnh giả sau này sẽ mang lại được gì cho hắn, nhưng hắn biết ngay lúc này, nó chỉ đem lại cho hắn vô tận nhuc nhã mà thôi. Đây chẳng lẻ chính là sức mạnh càng lớn cái giá càng nhiều hay sao? Nếu vậy thì cái giá này cũng có vẻ quá đắt rồi đó.