Thảm Khốc

Dị Thực

Thảm Khốc

Thảm Khốc

Thứ hai đầu tuần, trong cái không khi se lạnh của ngày cuối đông, học sinh theo thông lệ lại đến trường tham gia những bữa học cuối.

Cái đặc biệt của thứ hai chính là buổi lễ chào cờ, tất cả học sinh và giáo viên tập trung lại dưới sân cờ, họ trao nhau những lời thăm hỏi đầu tuần, điểm qua những sai lầm và thành tích của tuần trước. Họ cùng nhau nói cười, cùng hướng về một tuần học đầy hứa hẹn tiếp theo.

Ở trường Trần Hưng Đạo, tuy là cấp 1+2, lượng học sinh phải nói rằng là rất đông đúc, nhưng ở buổi chào cờ mọi thứ vẫn diễn ra rất xuôn sẻ, ngăn nắp.

Sân trường rộng kết hợp với kiểu thiết kế mái vòm tránh nắng mưa, trong khi học sinh cấp 1 xếp gọn phía trên thì đám cấp 2 lại tỏ ra có phần lộn xộn, có đứa giả ốm để trốn trong phòng học, có đứa thì lủi vào nhà vệ sinh để mong qua mắt giám thị, chúng không mấy mặn mà với những giờ làm lễ như thế này. Với chúng, được nằm trong lớp hoặc túm tụm nhau trong góc nào đó chém gió còn tốt hơn là ngồi phía ngoài kia nghe thầy cô giảng đạo.

Bởi vì là cuối năm nên không khí rất hồ hởi, đám học sinh kháo nhau về những kế hoạch trong kì nghỉ sắp đến. Những nụ cười luôn ở trên môi báo hiệu một tuần mới đầy sức sống.

Tùng...tùng...tùng

Tiếng trống đã vang lên, đã đến giờ rồi. Mọi người tiến dần về phía sân, xếp thành những hàng dài ngăn nắp. Giáo viên cũng đã xuất hiện, cô Hiệu Phó đưa tay làm hiệu.

"Đội nghi lễ vào vị trí. Chào cờ... Chào!".

Tiếng trống giục dã vang lên, tiếng trống thân quen khiến lòng người như rạo rực. Lá cờ dần được kéo lên và dần tung bay trong gió, theo ánh nhìn của lá cờ vài đứa học sinh bất giác nhìn về phía trên mái vòm. Một thứ kì lạ giống như tấm chăn phủ đang được treo lơ lửng phía trên đó, một sợi dây mỏng được nối liền với cột cờ, nó cứ thế căng ra mỗi khi cờ được kéo lên thêm một chút.

Mọi người kháo nhau về vật là quái dị phía trên đó, dần dần mọi người đều đánh ánh mắt về phía đó, chờ mong thứ gì đó bất ngờ. Mấy đứa nhóc phụ trách kéo cờ thì lo ngay ngáy, chúng cứ sợ thứ đó rơi xuống trúng vào mình, ai mà biết được ẩn sau lớp vải đen đó là cái gì đâu cơ chứ.

Cuối cùng, không để mọi người phải đợi lâu, khi ngọn cờ được kéo lên đỉnh điểm, sợi dây chợt đứt đoạn, vật đó lung lay dữ dội sau đó đổ ập xuống.

Aaa.a.a.....aaaaa.aaaa

Tiếng là thất thanh hòa trong tiếng khóc, tim mọi người như bỗng hẫng đi một nhịp.

Từ phía trên đó, một xác người rơi thẳng xuống, nó cứ thế đập mạnh xuống sàn xi măng, cái đầu lăn như trêu ngươi cứ lăn lông lốc trên sân. Cuối cùng nó dừng lại dưới chân đội nghi lễ, trống chiêng tung tóe, có đứa ngất xỉu ngã hẳn ra sân, đoàn người dẫn đạp lên nhau bỏ chạy. Hai đứa kéo cờ giờ đây mặt cắt không còn giọt máu, chúng cứ đứng đó chôn chân, toàn thân run rẩy, miệng cứ mếu máo cái gì đó không rõ. Tâm hồn non nớt không cho phép chúng chịu đựng cú sốc này.

Chay, mọi người trốn hết cả, giáo viên cũng không hề khá khẩm hơn, họ ôm chầm lấy nhau cố giữ bản thân bình tĩnh. Trong trường hợp này họ không được cho phép bản thân yếu mềm, hàng ngàn học sinh ngoài kia đang chờ họ trấn an, bảo bọc.

Vài người cố nén sự sợ hãi đang trào dâng, móc ra điện thoại gọi cho công an và bệnh viện. Người chết thì đã rồi, quan trọng là đám học sinh bị thương khi đang chen chúc, lớp thì xỉu lớp thì la. Nếu không sớm giải quyết, hậu quả sẽ là khôn lường.

10p sau, tiếng hú của còi xe bao vây lấy ngôi trường, hàng chục chiếc cứu thương được điều động, công an cũng ngay lập tức vào việc. Tiếng còi xe, tiếng chân chen nhau, tiếng khóc, tiếng bàn tán xôn xao của người dân xung quanh tạo nên một không khí ngày thứ hai cực kì náo động. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, trong lòng họ cũng biết đây là một vụ án lớn và có sức ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến an ninh quốc gia.

Sau một lúc chỉnh đốn, tình hình dần đi vào ổn định. Tất cả học sinh được đặc cách cho nghỉ một ngày, trường bị phỏng tỏa để điều tra.
Phan Ái My dõng dạc báo cao:

"Thưa sếp, qua quá trình điều tra nạn nhân đã được xác định là anh Phạm Đình Tuân, là bảo vệ của ngôi trường này. Tuy mang danh bảo vệ nhưng đi làm rất thất thường, ỷ là cháu của Hiệu trưởng, Tuân giữ chức bảo vệ chỉ mang tính chất danh nghĩa. Tuân thường đi loanh quanh và từng bị tố cáo quấy rồi giáo viên cùng học sinh trong trường. Hắn mặc dù không được lòng mọi người nhưng cũng không gây quá nhiều thù oán đến mức bị giết hại tàn nhẫn như vậy. Tôi nghĩ đây là một vụ giết người có chủ đích nhằm khủng bố hoặc một lý do nào đó khác".

Tiếp đó, My kéo xác nạn nhân, chỉ vào nay nơi ngực áo khẳng định.

"Sếp có thấy thứ này quen hay không, dấu tay máu này có kích thước gần giống với dấu tay phát hiện ở hiện trường vụ giết người đốt xác hôm qua. Đây có thể là một vj giết người hàng loạt", My vô cùng căm phẫn, vụ án kia đã dần đi vào bế tắc thì một vụ án nữa lại phát sinh. Điểm chung của chúng là dấu tay để lại và tính chất ác liệt của vụ án.

Lê Minh Huy hết sức đâu đầu, hắn vẫn chưa biết trả lời sao với cấp trên về vụ hỏa thi thì một vụ án còn ác liệt hơn đã lập tức xuất hiện. Ảnh hưởng của vụ này hết sức nghiêm trọng, những vết thương trong lúc chen chúc dẫm đạp là chuyện nhỏ nhưng vết thương tinh thần để lại trong lòng tụi nhỏ mới là thứ phải để tâm. Những tâm hồn non nớt đó phải chịu một đả kích quá lớn, có đứa đến tận bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Hắn thề sẽ đưa hung thủ ra ánh sáng, đưa cho người dân một câu trả lời thích đáng, đưa cho hắn một cái kết trọn vẹn, hắn không muốn mỗi đêm đều bừng tỉnh trong những giấc ngủ, hắn không muốn có lỗi với huy hiệu mà hắn mang trên vai.
"Mọi người, tiếp tục điều tra. Khuôn viên trường là rất rộng lớn, vụ này cũng được sắp xếp rất tinh vi, tôi không tin hắn không để lại chút sơ hở nào. Mọi dấu vết nhỏ nhất đều giúp chúng ta chỉ chứng ra hung thủ. Hành động đi mọi người, hãy trả lại sự yên bình vốn có cho người dân".................
Trong một căn phòng nhỏ, ánh đèn le lói từ TV chiếu ra, trên đài truyền hình trung ương quốc gia đang đưa tin về vụ thảm án ban sáng.

"Sáng ngày 28/12, chúng tôi ghi nhận được một vụ án có tính chất cực kì nghiêm trọng phát sinh trên địa bàn tỉnh Bình Dương. Người chết là bảo vệ của một trường học dân lập. Khác với những vụ án khác, hung thủ không tìm cách che dấu xác nạn nhân mà cố tính làm nó xuất hiện trước con mắt của hàng ngàn học sinh của ngôi trường này. Hệ quả nó mang lại vô cùng khủng khiếp, vụ dẫm đạp ngoài ý muốn đã xảy ra, nhiều em vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Trường đã tạm thời bị phong tỏa để điều tra, chúng tối sẽ cập nhập đến các bạn những thông tin sớm nhất. Hẹn gặp lại các bạn".

Thanh Dương đưa tay ngắt đi nguồn điện, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Hắn tận hưởng cảm giác mạnh mẽ mà sự sỡ hãi mang lại, nguồn năng lượng kì bí chảy vào thân thể làm hắn say mê.

"Tất cả chỉ là bắt đầu mà thôi, đừng quá hoảng hốt đến thế, ahhaha".