Dị Thực

Nhân-Tiên

Nhân-Tiên

Thanh Dương trầm mặc, hắn đưa mắt nhìn sang Thiên Trung Kính khẽ thở dài. Trong lòng hắn không khỏi nổi lên chút cảm thông. Buồn vui của nhân loại là thứ có thể lây lan, khó mà không rung động trước tình cảnh như vậy được.

Khó có thể tưởng người thiếu niên phấn chấn, anh khí bừng bừng đó lại chính là vị tang thương đại thúc đang đứng trước mặt hắn đây. Nét vui tươi biến đi đâu mất chỉ còn lại nỗi buồn vô tận và sự tàn phá của tháng năm in hằn lên khuôn mặt hắn. Một người sống một mình suốt mấy trăm triệu năm, hắn không nghĩ bản thân mình có thể chịu đựng được điều đó, khó trách khi Thiên Trung Kính xuất hiện, hắn nhìn có chút điên loạn như vậy. Bị giam giữ suốt từng đó năm, không điên mới là lạ đó.

"Cái kia, vị đại ca này, mặc dù quá khứ của ngươi rất bi thảm nhưng ngươi rõ ràng là sống sót cơ mà, sao ngươi không trả thù a? Thần Ma cũng còn sống, tại sao thời gian dài như vậy con người cũng không biết đến sự tồn tại của chúng? Điều này thật khó giải thích nha", Thanh Dương rất thắc mắc, rõ ràng Thần Ma chưa chết, tại sao chúng không tiếp tục cai trị nhân loại mà lại biến đi trong dòng sông lịch sử, ít ra cũng nên tồn tại một chút gì đó dấu vết mới phải chứ.

Thiên Trung Kính lắc đầu, hắn hoàn toàn không muốn đề cập thêm đến lũ ác ma đó nhưng hắn vẫn có gắng hoàn thành nghĩa vụ dẫn dắt của mình. Hắn không muốn một lần nữa Thực Thần Thú đi lầm đường.

"Thần Ma ngu xuẩn làm sao mà lại chưa từng xuất hiện, trong lịch sử của các ngươi, chúng xuất hiện không chỉ một hay hai mà gần như là xuyên suốt".
Thiên Trung Kính tặc lưỡi nói tiếp:

"Thiên Nhân Tộc bị diệt, vũ trụ ban sơ cũng tan tành. Những mảnh vỡ nhỏ nhoi được Thiên Tổ tạo thành Thiên Lam Tinh, tất cả mọi thứ còn lại tan ra khắp nơi tự tạo thành các tinh hệ to nhỏ không sức sống, những nơi xa hơn thì chúng rải rác ra tạo thành dải ngân hà hay các vành đai tinh hệ. Thiên khí dần tiêu tan tán loạn, hấp thu phần nào thì ít đi phần đó. Không có thiên khí, Thần Ma không thể lộng hành, Thiên Lam Tinh lại quá nhỏ bé, Nhân Tộc lại không phải là Thiên Nhân, các ngươi không cung cấp được cái gì cho chúng cả, nhờ đó các ngươi mới được yên thân phát triển".

Hắn thoáng nhìn về xa xăm, tiếp tục kể lể:

"Thần Ma cùng sống ở thế giới của chúng, cứ cách một đoạn thời gian lại đem hình chiếu gọi đến thế gian, cố gắng ảnh hưởng nhân loại. Con người nhờ đó mà sáng tạo ra thần ma tiên phật, thế nhưng hình chiếu thì cũng chỉ là hư ảnh mà thôi, không có thứ nào là hoàn chỉnh. Thần Ma được con người đắp xây nên từ những mảnh vỡ mãi mãi cũng không phải chân chính thần, sự thờ phụng đó cũng không đem lại cho chúng bất cứ lợi lộc gì.

Thời gian qua càng lâu, con người càng phát triển. Các ngươi tin tưởng vào khoa học, dùng học thuật giải thích thiên nhiên, không ai còn tin tưởng vào Thần Ma nữa. Thế nên chúng cứ thế mà biến mất trong lịch sử, trở thành những hồn ma bóng quế để dụ dỗ hù dọa trẻ em trong lời ru của các bà mẹ".

Hóa ra là như vậy, Thanh Dương khẽ gật gù, bản thân hắn cũng không mấy tin tưởng chuyện ma quỷ, nếu không ai tin thì chúng không có cơ sở để tồn tại cũng là điều tất yếu.

"Thế nhưng ta vẫn có thắc mắc, Thực Thần Thú rõ ràng là đã chết. Vậy ta lại là cái quỷ gì rồi? Ta là ai? Là Thanh Dương hay là quái thú?"

"Không, Thực Thần Thú cũng chưa có chết", Kính Tiên khẽ lắc đầu.

"Sau khi tỉnh giấc, ta đã tìm được phần còn sót lại của hắn ở rìa Mặt Trời. Những tế bào quái vật của hắn vẫn còn tồn tại, nó là hỗn hợp của Tiên-Ma-Yêu-Thần và một phần sức mạnh của khởi nguyên Mặt Trời. Nó chính là chìa khóa mở ra khóa gen của nhân loại, chỉ cần nó thức tỉnh, thiên khí sẽ trở lại và Thần Ma một lần nữa sẽ họa loạn thế gian".

Thanh Dương thoáng giật mình, hắn len lén nhìn xuống cơ thể mình, hắn cũng không cảm thấy mình có gì khác biệt, hắn cũng không muốn trở thành một con quái vật mất đi lý trí.

"Nói vậy, ta là Thực Thần Thú... chuyển thế?"

Thiên Trung Kính bât cười:

"Thằng nhóc, xem phim ít thôi, còn ở đó mà chuyển thế, nếu điều đó mà được thì tộc ta đã chuyển sinh hết ráo, làm gì còn chỗ cho đám yếu đuối ngu si các ngươi".
Không đợi Thanh Dương phản bác, hắn nói thêm:

"Thực Thần Thú tế bào được ta dùng chính sức mạnh của bản thân nuôi dưỡng ở bên trong Kính Tượng Thế Giới, cứ cách một đoạn thời gian, ta sẽ thả nó ra cho nó lựa chọn ký chủ mới. Chỉ có người nào làm chủ được bản thân, không bị ý chí tà ác của nó thao túng thì mới có thể thức tỉnh tiềm năng của nhân loại. Đáng tiếc, qua ngần ấy năm, cũng không ai chống lại được, cứ mỗi lần nó xâm chiếm thành công túc chủ ta lại phải lê cái thân già này đi phong ấn nó về. Mãi cho đến khi gặp ngươi, tinh thần cầu sinh và ý chí của ngươi làm ta giật mình, ngươi thế mà có thể gạt đi Thực Thần Thú ý nghĩ mà làm chủ tự thân. Có thể hành vi cắn xé đồng loại của ngươi làm nó tán thành, nó bây giờ chính là một phần của ngươi. Ngươi là Thanh Dương, cũng là Thực Thần Thú. Ngươi chính là người ban cho nhân loại hi vọng và cũng là người đưa đến vô tận nguy cơ. Giây phút ngươi thức tỉnh, thiên khí trong thiên địa cũng bùng phát mà ra, cảm giác mạnh mẽ mà ngươi đang say mê chính là sức mạnh mà thiên khí mang lại".

"Ngươi cũng không nên nghi ngờ tại sao người đàn ông đó lại làm ngươi thèm muốn như vậy. Hắn chính là cái loại người mà ngươi ghét nhất. Người nắm được vận mệnh trong tay. Hắn đã khống chế được Thiên Nhân Tộc gen bằng chính Thiên Nhân Tộc máu thịt. Thứ Vaccine quỷ quái đó chính là làm từ cơ thể tộc nhân của ta. Thực Thần Thú thèm muốn máu thịt thiên nhân là điều tất nhiên rồi, có gì lạ đâu đúng không nào", Thiên Trung Kính lắc đầu tự diễu, tộc nhân đến chết vẫn không được yên thân làm hắn rất khó chấp nhận được.

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Dương, trịnh trọng nói.

"Ngươi hiện tại chính là thứ vũ khí mạnh nhất mà nhân loại sở hữu để chống lại chư thần, ngươi hãy đưa ra quyết định của mình. Là chúa cứu thế hay là quỷ diệt thiên đều nằm trong một suy nghĩ của ngươi. Ta chỉ có thế dẫn đường chứ không thể chọn giúp, mong ngươi đưa ra quyết định đúng đắn".

Lời vừa hết, không gian môt lần nữa lại xoay chuyển, Thanh Dương lại trở về phòng, mọi thứ vẫn vậy không gì đổi khác, chỉ có điều Kính Tiên đã không còn ở đó nữa, tấm gương trơ trọi như soi rọi thẳng vào tâm can hắn. Hắn nghĩ mình đã có lựa chọn cho bản thân.

"Hahahah, nhân cũng được, tiên cũng tốt, nhưng tất cả phải được xây dựng dựa trên thực lực. Thời đại mới sắp đến, ta việc gì phải để tâm nhiều như vậy, cứ tuân theo bản ngã là được. Đến một lúc nào đó, thuận tay cứu thế hay đưa chân diệt thiên không phải đều là trong một tích tắc hay sao? Đừng chọc ta là được, lũ ngu xuẩn Thần Ma và con người ngu muội".

Hắn đưa mắt nhìn về xa xăm, tâm tư sáng tỏ. Gió đã nổi, mưa đã rơi, cũng chiều rồi, ăn tối thôi.

Một âm thanh quen thuộc lại vang lên trong đầu hắn.

"Đúng vậy, ăn uống thôi, nhóc con. Kkekeke".

"Hãy làm mọi thứ thật hoành tránh nào, Ed".