Chương 5: Tham Lang Thôn Long
Nam Hoa Lão Tiên cho dù tự nhận là tiên nhân nhưng đứng trước sự thay đổi của thiên địa, ông ta cũng chỉ có thể trở nên vô lực cùng nhỏ yếu vô cùng, đừng nói là Nam Hoa Lão Tiên mà cho dù Tần Nô ở sau lưng, một nam nhân thân cao 1m90 vậy mà cũng trở nên tim đập chân run.
Trước sức mạnh của tự nhiên, con người trở nên nhỏ bé vô cùng.
Sau đó Nam Hoa Lão Tiên bờ môi run lên, khóe miệng run rẩy, ông ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Từ bụng của nữ nhân kia xuất hiện một đầu lang màu tím, con sói này mở cái miệng lớn của nó, dĩ nhiên ngoạm lấy mặt trời đồng thời mặt trời trong miệng nó cũng không phải vầng thái dương trên cao mà là long mạch của Trung Nguyên tạo thành, vô số long khí kết tinh thành vầng thái dương... vậy mà trực tiếp bị nó cắn nát, nuốt vào trong bụng.
Người phụ nữ mang bầu rốt cuộc cũng không thể đứng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện vẻ đau đớn, cả thân thể gục xuống, mặt trở nên trắng xám... nàng sắp sinh con rồi.
Ở trên núi lúc này Nam Hoa Lão Tiên.... nổi lên sát tâm hơn nữa sát tâm rất rất nặng.
Ông ta muốn khuấy lên phong vân, thuận theo ý trời mà trở thành tiên nhân.
Ý trời nói Hán vận đã hết, trời xanh đã chết.
Ý trời không trể trái, nhà Hán tất diệt vong.
Nam Hoa chỉ cần có thể trợ giúp thiên ý, đẩy nhà Hán sụp đổ liền sẽ thu được vô thượng công đức trở thành thần tiên chân chính.
Để trở thành tiên nhân, Nam Hoa sẵn sàng đẩy cả thiên hạ vào chiến hỏa bất quá điều kiện là Trung Nguyên vẫn thuộc về người Hán.
Nam Hoa có thể nhìn ra, chân long đang bị vây hãm, chân long đang bị thôn phệ, mặt trời bị ăn mất, trung nguyên tất loạn.
Trung nguyên loạn vô hình chung hợp với bản ý của ông ta nhưng mà cái đầu sói tím kia lại quá mức đáng sợ, nó vậy mà muốn nuốt chửng toàn bộ khí vận Trung Nguyên, muốn nuốt chưởng toàn bộ long mạch Trung Nguyên.
Nam Hoa Lão Tiên muốn hành động nhưng rồi ông ta đột nhiên sững người lại, ông ta cảm thấy con sói tím khổng lồ kia đang nhìn mình, tiếp theo nó há miệng lớn, một cắn.
Người ngoài đương nhiên không nhìn ra cái gì nhưng giây phút ánh mặt trời hoàn toàn bị che đi cũng là lúc đầu sói kia ngậm miệng lại, theo cái hình ảnh này... Nam Hoa Lão Tiên rõ ràng có thể nhìn thấy cái bóng của mình bị nuốt chửng.
Thân thể Nam Hoa Lão Tiên cứ như thế run lên, rốt cuộc phun ra một ngụm máu ầm ầm mà ngã xuống, ông ta... vỡ tim mà chết.
Tần Nô ở bên cạnh căn bản không thể hiểu bất cứ cái gì xảy ra, dĩ nhiên chủ thượng... chết rồi?.
Tần Nô lập tức ôm lấy thân thể Nam Hoa, khuôn mặt tràn đây giận dữ cùng bi thống, ánh mắt của hắn dần dần biến thành oán độc mà nhìn xuống bên dưới.
Tần Nô cũng theo chủ thượng tu tiên, hắn biết trên đời có một thứ gọi là khắc vận, theo Tần Nô nghĩ bản thân chủ thượng chính là bị khắc vận mà chết, nghịch vận có thể coi là đối thủ truyền kiếp, là kẻ nhất định phải bị bản thân mình tiêu diệt, kẻ đó không chết thì mình sẽ chết.
Lúc này hiện tượng nhật thực phủ xuống cứ như tận thế hàng lâm, nhật thực chính là thiên giáng vận rủi, trong lúc này gặp phải kẻ nghịch vận với bản thân hoàn toàn có thể chết rất thảm rất thảm.
Ánh mắt Tần Nô cũng không phải nhìn về nữ nhân mang bầu kia, mà là nhìn về phía Tôn Kiên.
Trong mắt Tần Nô chỉ có Tôn Kiên, chỉ có kẻ được gọi là Giang Đồng Mãnh Hổ mới có tư cách ám chết Nam Hoa Lão Tiên.
"Tôn Kiên, ngươi hại chết sư phụ ta, hại chết chủ thượng ta, thù này không báo ta thề không làm người".
Tần Nô nói xong liền mang di thể Nam Hoa Lão Tiên lên xe ngựa, chậm rãi... đi về hướng huyện Cự Lộc.
Tần Nô cực kỳ trung thành với Nam Hoa, cho dù Nam Hoa chết thì nguyện vọng của Nam Hoa hắn cũng sẽ thay chủ thượng thực hiện.
Hắn lần này dựa theo lời nói của Nam Hoa lão tiên lúc còn sống, đến huyện Cự Lộc, tìm gặp 3 anh em họ Trương.
.......
Tôn Kiên hoàn toàn không biết mình tự nhiên bị người khác gây hận, hơn nữa có biết thì ông ta cũng không quan tâm dù sao Tôn Kiên là Giang Đông Mãnh Hổ, trong mắt ông ta loại người như Nam Hoa cùng Tần Nô thủy chung chỉ là giang hồ thuật sĩ, loại người này có tư cách gì để Tôn Kiên quan tâm?, Tôn Kiên nếu gặp được một tên liền sẽ chém một tên.
Tôn Kiên quả thực đối mặt với nhật thực cũng cảm thấy sợ hãi nhưng hắn thân là võ tướng, phía sau toàn bộ đều là binh lính của hắn nhất định phải làm ra bình tĩnh.
Tôn Kiên tay ghìm chặt dây cương ngựa, giọng nói gầm vang khắp chốn núi rừng, giọng nói của ông ta như tiếng mãnh hổ rít gào, trong phút chốc làm cho mọi người trở nên yên tĩnh hơn không ít.
"Câm miệng cho ta ".
Tôn Kiên vốn không tin thần quỷ nhưng mà trước Nhật Thực là một hiện tượng vượt khỏi tầm giải thích của mình, Tôn Kiên căn bản không thể nào đưa ra nhận định chính xác, cũng chỉ đành dùng cái uy của mình ổn định toàn bộ binh lính xung quanh.
Tôn Kiên sau khi thấy đám thân binh xung quanh tạm thời bình tĩnh lại, ông ta liền thở ra một hơi, đám thân binh của Tôn Kiên có thể gọi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ hơn nữa lại theo ông ta chinh chiến không biết bao nhiêu trận, tố chất vẫn là rất mạnh.
Nhật thực đến bất ngờ nhưng nó đi cũng bất ngờ, cái gọi là nhật thực dù sao cũng chỉ là hiện tượng khoa học mà thôi bất quá nhật thực lần này thực sự có chút kéo dài, kéo dài đến mức khó tin nổi.
Tôn Kiên một đời chưa chắc nhìn thấy được hai lần nhật thực vì vậy Tôn Kiên cũng không phát hiện ra điểm này, cho dù toàn bộ thuộc hạ của ông ta cũng đều không phát hiện ra độ kéo dài bất ngờ của nhật thực lần này.
Tôn Kiên tuy không hiểu biết về nhật thực nhưng hiện nay trong lòng Tôn Kiên không hiểu sao xuất hiện một nỗi sợ không tên, cái nỗi sợ này mơ hồ không phải do nhật thực gây ra chỉ là chính Tôn Kiên cũng không thể giải thích nổi.
Tiếp theo Tôn Kiên liền nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng ồn ào làm ông ta có chút không thích.
"Mang đuốc đến đây, mang đuốc đến đây, mang thêm nước sạch, nước sạch, phu nhân hạ sinh, phu nhân hạ sinh".
Một loạt những âm thanh vang lên, Tôn Kiên lập tức nhíu mày.
Tự nhiên lại ‘phu nhân hạ sinh’?, đây là cái khỉ gì?, phu nhân của Tôn Kiên lúc này căn bản không có thai thì sao gọi là hạ sinh hơn nữa Tôn phu nhân căn bản cũng không đi cùng ông ta?.
Sau đó Tôn Kiên nhìn thấy nơi phương xa, ngay trong đội ngũ của mình vậy mà lại có giao tranh hơn nữa ánh mắt Tôn Kiên trong đêm tối vẫn tương đối tốt, ông ta mơ hồ thấy một tên hàng binh đang cùng binh sỹ của ông giao chiến.
Tôn Kiên ánh mắt lập tức lóe lên sát khí sau đó khẽ nghiêng đầu về phía người bên cạnh.
"Công Phúc, đi xem có chuyện gì, nếu không có chuyện gì to tát, giết người lập uy đi, đám nô lệ này nếu không an phận thì không ngại giết vài tên, lấy vài cái thủ cấp mang ra dọa bọn chúng một trận".
Cưỡi ngựa bên cạnh Tôn Kiên, Công Phúc lập tức gật đầu, khóe miệng cũng nhếch lên trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Công Phúc hai chân đạp vào thân ngựa, chậm rãi muốn tiền về hậu phương bất quá lúc này có một người đưa tay ra ngăn cản Công Phúc sau đó thúc ngựa chậm rãi lại gần Tôn Kiên.
"Tướng quân, kẻ này là người quen của mạt tướng, xin tướng quân để mạt tướng giải quyết, mạt tướng nhất định cho tướng quân một cái công đạo".
Với bản tính của Tôn Kiên, nếu có kẻ nào đột nhiên muốn trái ý ông ta kết cục sẽ rất thảm nhưng mà người này lại khác.
Tôn Kiên lúc này còn rất trẻ chỉ khoảng ngoài 30 tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi sung sức nhất của đời người, bản thân Tôn Kiên vì vậy được gọi là Giang Đông Mãnh Hổ bất quá rất ít người biết bên cạnh đầu mãnh hổ Tôn Kiên thì còn có hai đầu hổ khác, hai vị phó tướng của ông ta.
Tôn Kiên hiện nay danh tiếng chưa lộ, vì vậy người bên cạnh ông ta cũng hoàn toàn vô danh tuy nhiên chỉ có Tôn Kiên hiểu hai vị phó tướng của mình thân mang đại tài thậm chí bọn họ đối với Tôn Kiên không phải là thuộc hạ mà là huynh đệ.
Tả Phó Tướng – Hoàng Cái tự Công Phúc.
Hữu Phó Tướng – Trình Phổ tự Đức Mưu.
Người đứng lên ngăn cản Hoàng Cái tiến lên chính là Trình Phổ.
Tôn Kiên lúc này hơi hơi bất ngờ mà nhìn Trình Phổ có điều rất nhanh hào sảng gật đầu.
"Được, Đức Mưu làm việc ta liền không hỏi đến".
Trình Phổ nghe vậy liền cung kính cúi đầu sau đó hai tay đặt lên miệng thành hình cái loa, tiếng nói vang vọng.
"Chuẩn bị đuốc, chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị cả nước sôi, tất cả đều nghe theo lời hắn nói, tất cả đám người Bách Việt các ngươi đều lập tức quỳ xuống cho bản tướng, ai có kinh nghiệm đỡ đẻ thì đứng lên".
........
Trong bóng đêm rất nhanh xuất hiện ánh sáng của những ngọn đuốc, cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo kia giúp Tôn Kiên hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong đám nô lệ Bách Việt có một nữ nhân đang mang thai chuẩn bị sinh nở tất nhiên nữ nhân này cực kỳ tầm thường căn bản không đáng để Tôn Kiên hắn chú ý.
Kẻ làm Tôn Kiên chú ý là một tên nô lệ khác, thân cao khoảng 1m8, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cực kỳ có thần quan trọng hơn ngay cả khi hai tay hắn bị trói lại thì dưới mặt đất có đến 5-6 binh lính đang đau đớn nằm đó, căn bản không đứng dậy được.
Lần này Tôn Kiên liền lấy làm kỳ lạ mà quay ra nhìn Trình Phổ.
"Đức Mưu, kẻ kia là?".
Trình Phổ nghe vậy khẽ đáp lại Tôn Kiên.
"Bẩm tướng quân, kẻ này là hộ vệ bên người Nghiêm Minh".
Tôn Kiên vừa nghe đến cái tên Nghiêm Minh ánh mắt liền nhíu lại, cánh tay cầm dây cương thậm chí còn run lên.
Nghiêm Minh là người tộc Bách Việt hơn nữa còn là tộc trưởng tộc Lạc Việt, là một trong những nhân vật có quyền lực nhất trong cộng động người Bách Việt.
Đám nô lệ lần này Tôn Kiên dẫn về cũng chính là người tộc Lạc Việt, bản thân Tôn Kiên cực kỳ thị đám người Bách Việt này bởi bọn họ liên tục chống đối lại người Giang Đông, là khối u nhọt của Giang Đông tuy nhiên với nam nhân gọi là Nghiêm Minh thì khác.
Tôn Kiên từ khi được gọi là Giang Đông Mãnh Hổ căn bản chưa từng sợ ai, đấu tướng trên chiến trường chưa từng thua trận bất quá khi mang quân đánh tộc Lạc Việt bản thân Tôn Kiên không ngờ thua, thua trong tay nam nhân mang tên Nghiêm Minh kia.
Trận chiến đó phi thường nguy hiểm, nếu không phải có Hoàng Cái đến trợ chiến chỉ sợ Tôn Kiên ít nhất cũng bị Nghiêm Minh đánh trọng thương.
Nếu nói về quân đội, Nghiêm Minh căn bản không thể so sánh với Tôn Kiên, quân đội tộc Lạc Việt thua xa Tôn quân của hắn nhưng mà võ lực Nghiêm Minh mạnh đến rợn người, Nghiêm Minh rốt cuộc vẫn chết trong tay Tôn Kiên nhưng mà không phải do Nghiêm Minh yếu hơn, Nghiêm Minh thua bởi đây căn bản không phải một trận đấu tướng công bằng.
Tôn Kiên, Hoàng Cái cùng Chu Trị ba người phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể chém Nghiêm Minh ngã ngựa hơn nữa... Chu Trị hiện nay vẫn còn trọng thương, cho dù tính mạng không lo nhưng thực lực sau này chắc chắn đại giảm.
"Hộ vệ của Nghiêm Minh?, hắn gọi là gì hơn nữa Đức Mưu đối với hắn có suy tính gì?".
Trình Phổ liền mỉm cười, từ từ vì Tôn Kiên giải thích.
"Bẩm tướng quân, kẻ này gọi là Yết Kiêu, là gia thần dưới quyền Nghiêm Minh bất quá trong trận chiến kia hắn cũng không tham dự, vợ hắn mang thai, Nghiêm Minh cho phép hắn trở về thăm vợ lại vừa vặn đúng lúc chúng ta tấn công Lạc Việt".
"Nếu hôm đó Tộc Lạc Việt có kẻ này chỉ sợ muốn giết Nghiêm Minh cũng không dễ dàng".
Tôn Kiên nghe vậy hứng thú liền trở nên lớn hơn.
"Thực lực của hắn ra sao?".
Trình Phổ cũng không cần suy nghĩ gì, cực kỳ chân thật mà đáp.
"Sơ với Đức Mưu không hề thua kém".
Tôn Kiên nghe vậy quả thật giật cả mình, phải biết trong Tôn Gia Quân, lấy Tôn Kiên chiến lực mạnh nhất, theo sau đó liền là Hoàng Cái cùng Trình Phổ, kẻ tên Yết Kiêu kia rõ ràng không kém Trình Phổ vậy chẳng lẽ nam nhân mặc áo vải kia lại là một hổ tướng?.
Tôn Kiên cũng không phải là người thường, ông ta sau khi nghe Trình Phổ nâng lên Yết Kiêu rồi lại nhìn về phía phu nhân đang chuẩn bị sinh nở kia liền chậm rãi gật đầu.
Yết Kiêu là gia thần của Nghiêm Minh, trên lý thuyết nhất định phải trảm thảo trừ căn nhưng mà nếu có thể mang vợ con hắn làm con tìn thì sao?.
Tôn Kiên lúc này đang cố gắng lập uy tại đất Giang Đông, võ lực Tôn Kiên không thiếu nhưng ông ta hiện nay thiếu nhất là nhân tài, nếu có thể thu thêm một người không hề thua kém Trình Phổ vậy liền có thể là trợ lực cực lớn cho Tôn Gia Quân.
"Đức Mưu, ngươi sao lại tìm được hắn?, chẳng lẽ là... ".
Trình Phổ không đợi Tôn Kiên nói hết lời liền gật đầu.
"Vâng thưa tướng quân, là kẻ kia mật báo cho mạt tướng, võ nghệ của Yết Kiêu thực sự rất mạnh, nếu không phải mạt tướng mang theo quân đội lại thêm khống chế vợ hắn chỉ sợ cũng khó mà khống chế được kẻ này, dưới tay hổ tướng không thể có trư binh, Nghiêm Minh đáng sợ, Yết Kiêu cũng rất khá".
.........
Giữa nơi núi rừng, giữa màn đêm tăm tối của nhật thực, một tiếng trẻ con khóc vang lên, tiếng khóc phá tan bầu không khí u ám xung quanh, tiếng khóc như thổi sức sống vào cả thiên địa đầy tăm tối này, cùng với tiếng khóc kia, nhật thực tan đi.
Từng tia nắng mặt trời lại chiếu xuống đại địa.
Trên cáng, một nữ tử yếu đuối đưa tay lên, bàn tay run run ôm lấy tiểu hài tử, ánh mắt nàng nhòe hai hàng lệ, giọng nói lẩm bẩm đầy yết ớt.
"trời sáng rồi... trời sáng rồi... hài nhi của ta thật giỏi... hài nhi của ta sau này liền lấy tên Quang... hài nhi sau này liền gọi là Nghiêm Quang".
......
Nhân vật chính của chúng ta, rốt cuộc cũng có tên cho mình.
Hắn lúc này thật ra cũng không biết tên của mình là gì, lời mẫu thân nói hắn không hiểu, thứ tiếng này hắn không hiểu nhưng hắn vẫn mỉm cười.
Sau tiếng khóc đầu tiên khi chào đời hắn không khóc thêm một tiếng nào trái lại là tiếng cười như chuông ngân.
Không biết tại sao nhìn mẫu thân yếu ớt nằm đó, trong lòng hắn mềm nhũn, trong lòng hắn xuất hiện sự ấp áp thậm chí hắn còn có cảm giác an toàn, cảm giác dựa vào.
Đây chẳng nhẽ là tình mẫu tử?.
Ngoài việc này ra, Nghiêm Quang hắn còn nghe thấy một âm thanh khác, âm thanh quen thuộc hơn, âm thanh này khác với âm thanh của mẫu thân, hắn hiểu được.
"Đinh, chúc mừng ký chủ xuất sinh đến dị giới, hệ thống xin tặng ký chủ một lần ngẫu nhiên triệu hoán, triệu hoán lập tức bắt đầu, xin ký chủ đợi trong giây lát".
.....
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công, mời ký chủ kiểm tra bảng chỉ số danh tướng".
Nghiêm Quang không kiểm tra bảng chỉ số thì thôi, hắn vừa kiểm tra liền giật nảy cả mình, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên quá đỗi quen thuộc, vì cái tên này mà hắn không khỏi mỉm cười.
.....
Không ai biết tại sao hắn cười nhưng lúc này bất kể là người Lạc Việt hay quân Tôn Gia đều cảm thấy trong lòng mang theo một loại vui vẻ, một tia thanh thản.
Tiếng cười của đứa trẻ mới sinh ra vẫn luôn là âm thanh đẹp nhất trần đời.
......
P/S: Ai đoán được danh tướng thứ 2 không???? /cuoi