Chương 13: Ai Là Bá Vương? (2)
Bất kể là Nghiêm Quang hay Nguyễn Hiền đều rất ít được ra ngoài chơi, rất ít được thăm thú cảnh sắc Hạ Bì.
Nguyễn Hiền lúc trước ở trong phủ học tập lại thêm hắn là người tộc Bách Việt dẫn đến cũng không quá thích thú gì với việc ra ngoài, chỉ có càng lớn lên Nguyễn Hiền mới lại càng tò mò với thế giới bên ngoài, với thành Hạ Bì nhưng mà với sự nghiêm khắc của Chu lão, Nguyễn Hiền vẫn rất ít dám mở miệng xin ra ngoài chơi.
Nghiêm Quang thì lại là trường hợp đặc biệt, bản thân Nghiêm Quang cho dù muốn ra ngoài cũng sẽ bị Chu lão hạn chế.
Tộc Bách Việt như thế nào thì Nghiêm Quang không rõ nhưng theo lời kể của mẹ hắn tộc Lạc Việt mỗi khi ra chiến trường đều bôi chiến văn lên mặt, chiến văn này cũng không mang tác dụng cường hóa gì gì đó, đơn thuần là một loại phong tục, một loại thủ đoạn tăng sĩ khí cho binh lính Lạc Việt Tộc, phụ thân hắn Nghiêm Minh mỗi khi ra trận cũng là sử dụng chiến văn.
Dung mạo của Nghiêm Quang không quá giống phụ thân, hắn không rõ phụ thân của hắn trông thế nào nhưng từ khi sinh ra đến giờ ai cũng nói hắn giống mẹ, với cái dung mạo này lại thêm việc phụ thân hắn mỗi lần ra chiến trường đều dùng chiến văn thì cũng không sợ bị đám người Tôn Kiên nhận ra có điều gì không đúng nhưng nhất vạn không bằng vạn nhất.
Chu lão cùng Mị cơ lo lắng là lo Nghiêm Quang bị chính người tộc Lạc Việt nhận ra, dù sao hắn kể cả giống mẹ thì vẫn phải mang chút gen của bố đi?, nếu mà bị chính người trong tộc nhận ra thì hậu quả không ai chịu được dù sao ở Hạ Bì không thiếu người trong tộc bị bắt đến đây.
.......
Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền sau khi trốn ra được bên ngoài, hai đứa trẻ quả thực cực kỳ háo hức với xung quanh hơn nữa sau một hồi bàn bạc với nhau, cả hai quyết định đi vào nội thành.
Ngoại thành Hạ Bì, nơi này chủ yếu là người nghèo cùng lực lượng nô lệ sinh sống, hiện nay vẫn là buổi sáng, lực lượng nô lệ chắc chắn phải vào trong nội thành làm việc, nếu muốn tìm Nguyễn Chế Nghĩa cũng chỉ có thể đi vào nội thành.
Về phía Nguyễn Hiền hắn lần này đi ra ngoài thuần túy là đi chơi, nếu đã đi chơi đường nhiên phải chọn nơi nhộn nhịp nhất, phồn hoa nhất, nội thành phồn hoa gấp trăm lần ngoại thành, dĩ nhiên Nguyễn Hiền sẽ hướng đến.
Muốn nhập thành Hạ Bì yêu cầu phải đóng phí vào cửa nhưng từ ngoại thành đi vào nội thành thì cũng không tính phí, dù sao nếu ai cũng tính phí thì chỉ riêng lực lượng nô lệ đi đi về về mỗi ngày cũng làm rất nhiều quý tộc cảm thấy đau thận.
Nói về nô lệ một chút, nô lệ ở đây cũng chia thành vài loại, đầu tiên là nông nô, thứ hai là nô binh, cuối cùng là nô đãi.
Nông nô ở đây là nô lệ sống bên ngoài, những nô lệ này chưa hẳn đã có sức khỏe nhưng lại có chút biết thân biết phận, có chút chăm chỉ chịu khó sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm gieo trồng cấy cầy, chăm sóc ruộng đất cho quý tộc, thường thường mỗi cuối tháng sẽ vào trong thành lĩnh ‘phí sinh hoạt’.
Nô binh thì thường là tráng đinh có sức lực, bọn họ trong thời binh thì mỗi buổi sáng đều sẽ vào thành nhận việc từ đám quý tộc sau đó tối muộn mới rời khỏi nội thành mà về nhà nghỉ ngơi, nếu vào thời chiến đương nhiên sẽ tiến vào quân doanh trở thành pháo hôi.
Cuối cùng là nô đãi, bọn họ là nô lệ trực tiếp hầu hạ giới quý tộc, bọn họ đặc điểm chủ yếu là khéo léo một chút, dung mạo tốt một chút.
Chung quy lại thân phận nô lệ thì tuyệt không tốt đẹp gì.
Trong cái thời kỳ phong kiến này, nô lệ là một dạng lực lượng lao động, là nguồn năng lượng vận động của thế giới, cho dù là người đến từ tương lai như Nghiêm Quang cũng không có cách nào bỏ đi cái chế độ nô lệ này, đây không phải là việc một sớm một chiều.
Điều làm Nghiêm Quang hắn cảm thấy tức giận nhất là.. nô lệ của Hạ Bì một phần lớn chính là người Bách Việt, đặc biệt là người tộc Lạc Việt.
Trên đường Hạ Bì đúng là rất phồn hoa, cũng rất tấp nập nhưng đập vào mắt hai đứa trẻ là không ít hình ảnh người đồng tộc chân đeo xích sắc, nửa người trên để trần, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời mà làm việc quần quật.
Nguyễn Hiền như cũng cảm nhận được suy nghĩ của Nghiêm Quang, hai đứa trẻ khi tiến vào nội thành liền trở nên trầm mặc rất nhiều, đối mặt với đồng bào của mình chịu kiếp nô lệ, mấy ai có thể vui vẻ?.
Thành Hạ Bì phồn hoa như vậy, trong 4 năm qua thành Hạ Bì phát triển vượt bậc nhưng mà sự vượt bậc này đến từ xương máu, đến từ mồ hôi những người mà Nghiêm Quang gọi là đồng bào.
"Tiểu Quang, ngươi đang nghĩ gì?".
Nguyễn Hiền đối với nội thành Hạ Bì tấp nập, đối với xung quanh người đi lại như mắc cửi, hắn không hề cười trái lại sắc mặt trở nên bình tĩnh lạ thường.
Nghiêm Quang cũng không nhìn Nguyễn Hiền, hắn chỉ đơn giản lắc đầu.
"Có chút không quen cũng có chút bất lực".
Nguyễn Hiền nghe vậy, ánh mắt hơi hơi mở ra, một tay nhẹ vỗ vào lưng Nghiêm Quang.
"Tương lai những người này liền phụ thuộc vào ngươi rồi, cố lên".
Nguyễn Hiền hơi hơi mỉm cười lên tiếng, trong ánh mắt xuất hiện từng luồng tinh quang.
Nguyễn Hiền là viên gạch đầu tiên của thế hệ Nghiêm Quang, là viên gạch đầu tiên là Chu lão để lại cho hắn.
Chu lão có nguyện vọng... Nguyễn Hiền có thể phò tá Nghiêm Quang, vì hắn xây dựng đại nghiệp.
Chu lão không cầu Nghiêm Quang có thể trả thù cho phụ thân, có thể đánh bại Tôn Kiên, có thể thống nhất một dải Trường Giang nhưng ít nhất Chu lão mong muốn Nghiêm Quang có thể trở về trong tộc, có thể... giết Nghiêm Đề.
Nguyễn Hiền 2 năm trước, cũng vừa vặn biết thân phận của Nghiêm Quang chỉ là Nguyễn HIền cho dù chơi cực thân với vị ‘đệ đệ’ này thì cũng sẽ không nói quá nhiều với Nghiêm Quang, sẽ không nói thân phận thật sự của Nghiêm Quang cho hắn.
Ngày hôm nay Nguyễn Hiền chỉ là trong một lần cảm khái mà lên tiếng, cảm khái cho thân phận... kẻ thua cuộc.
Nghiêm Quang nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hiền, lại nhìn toàn bộ cảnh vật xung quanh, ánh mắt hắn dần dần cũng trở nên bình tĩnh.
Hắn không rõ lời nói của Nguyễn Hiền có ẩn tình gì nhưng mà trong lòng Nghiêm Quang lại có một cỗ tức giận vô danh, một loại tức giận khó nói nên lời.
Hắn lúc này... nhận ra rất nhiều.
Với hệ thống trong tay, hắn thống nhất Bách Việt là việc trong tầm tay, căn bản không có tính khiêu chiến.
Nếu đã nói đến thiên hạ, liền phải mang ánh mắt nhìn rộng ra một chút.
Hắn lúc này nhìn từng người nô lệ Lạc Việt Tộc trên đường phố Hạ Bì, hắn liền muốn thống nhất toàn bộ Trung Nguyên.
Lấy Bách Việt Tộc làm gốc, mở đường xâm chiếm toàn bộ Giang Đông, mượn Giang Đông làm bàn đạp, một đường nhập Trung Nguyên.
Nắm tay nhỏ của Nghiêm Quang nắm chặt lại, sau đó cố gắng bình ổn bản tâm.
"Hiền ca, chúng ta đi tiếp thôi, ta thật sự muốn nhìn Hạ Bì phồn hoa".
Nguyễn Hiền hơi hơi kinh ngạc mà nhìn Nghiêm Quang có điều rất nhanh liền khẽ lắc đầu, đối với hắn Nghiêm Quang mới chỉ 4 tuổi.
Một đứa bé như Nghiêm Quang có thể nhìn thấy người đồng tộc trong thân phận nô lệ mà xuất hiện sự không vui... đây đã là khó được.
Nguyễn Hiền cũng không hy vọng có thể nhìn thấy hành động càng kinh diễm hơn của Nghiêm Quang.
Công tâm mà nói Nguyễn Hiền hắn thật sự muốn nhập nội thành Hạ Bì sao?, hắn đúng là thích sự phồn hoa náo nhiệt của nội thành nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn đến nội thành.
Hai năm trước, hắn 12 tuổi, từng có cơ hội đến nội thành bất quá vừa đến cửa thành Nguyễn Hiền liền quay đầu rời đi sau đó một lòng đọc sách, hắn có ra ngoài cũng chỉ dừng lại ở ngoại thành, cùng những đứa bé bần hàn xung quanh cười cười nói nói.
Hạ Bì có đẹp hơn nữa, hắn cũng không thích bởi hắn cũng không nhịn được cái quang cảnh kia.
Hôm nay là lần đầu tiên Nghiêm Quang đi vào nội thành, Nguyễn Hiền liền quyết định bồi đứa đệ đệ này, muốn Nghiêm Quang nhìn một chút... sự phồn hoa của Hạ Bì.
Với một đứa trẻ 4 tuổi, Nghiêm Quang thể hiện ít nhất làm Nguyễn Hiền hài lòng.
Nguyễn Hiền cũng không biết là... nếu không phải Nghiêm Quang muốn đi tìm Nguyễn Chế Nghĩa, hắn cũng sớm xoay người trở về.
Thế nào là nô lệ?, nô lệ căn bản không được coi là người, chết không ai quản, bị đánh chửi không ai quan tâm, bọn họ là tài sản cá nhân của giới quý tộc.
Trên đường Hạ Bì thật sự chỉ có những người nô lệ đang vất vả chuyển hàng giữa trời nắng chang chang sao?, còn có rất nhiều cảnh hắn không muốn nhìn.
Ngày hôm nay, thật sự đã thay đổi rất nhiều nhận thức của Nghiêm Quang.
.........
Thành Hạ Bì phồn hoa, có thể coi là đi mãi không hết, Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền cứ như vậy dạo chơi trong thành Hạ Bì đến tận buổi chiều.
Hai người cũng không có tiền vì vậy cũng không thể mua cái gì, đi từ sáng đến chiều cả hai đều đã thấm mệt, Nguyễn Hiền liền muốn mang Nghiêm Quang hắn về nhà.
Nghiêm Quang ngồi trên một cái bục gồ lên, hai bàn tay nhỏ đấm đấm bắp chân của mình, trải qua nửa ngày tìm kiếm hắn cũng không nhận ra ai là Nguyễn Chế Nghĩa.
Giữa một biển ngươi đi tìm một người thực sự quá khó, hắn cũng chẳng có bất cứ thông tin nào về Nguyễn Chế Nghĩa, vị danh tướng này cứ như hòa vào xung quanh vậy, căn bản không thể nhìn ra bất cứ điểm nào.
Nghiêm Quang vào thành Hạ Bì cũng chỉ muốn xem vận khí, giả dụ như nhìn thấy người nào thân hình đặc biệt cao lớn, khí thế bất phàm lại là người Lạc Việt Tộc nhưng mà nguyên nửa ngày bọn họ cũng không thấy.
"Tiểu Quang, nhìn chán chưa, mặt trời sắp xuống núi cũng mau mau về thôi, nếu không lão sư đánh gãy chân ta mất".
Nghiêm Quang nhìn Nguyễn Hiền cũng mạnh mẽ gật đầu.
"Được, chúng ta về nhà".
Ngay lúc Nguyễn Hiền giúp Nghiêm Quang đứng lên, hai anh em muốn trở về nhà thì lại có thứ đặc biệt làm Nghiêm Quang chú ý.
Có... một cô bé đang chạy về phía bọn họ.
Nghiêm Quang ánh mắt rất tốt, có thể nhìn ra đây là một cô bé, tuổi tác có lẽ tương đương với hắn, trên người mặc quần áo bằng vải thô, rách rưới vô cùng cũng có chút bẩn thỉu, trong tay cầm một cái bánh bao nhỏ, cứ như vậy cắm đầu chạy, vừa chạy vừa khóc.
Nhìn cô bé này Nghiêm Quang đầu tiên nghĩ đến chính là hai từ ‘ăn trộm’.
Ở thời nay ăn trộm cũng có thể coi là trọng tội đương nhiên tội nặng tội nhẹ cũng phải nhìn xem trộm cái gì.
Cô bé chân đất một mạch chạy về hướng Nghiêm Quang, cả Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền cũng không có ý tứ muốn ngăn cản dù sao nhìn đứa bé như vậy đi ăn trộm ai cũng có thể đoán ra là nàng bị dồn đến đường cùng...
Phía sau cô bé, có một kẻ béo mập đang đuổi theo nhưng trọng lượng của hắn quá lớn, đúng là vô pháp đuổi theo kẻ trộm bánh bao kia, hắn chỉ có thể mở miệng hét lớn.
"Ăn trộm, bắt ăn trộm, bắt ăn trộm".
Xung quanh rất nhiều người nhìn thấy cảnh này nhưng cũng không có mấy người thật sự muốn ra tay.
Chỉ là một đứa bé mà thôi, cũng không nhất thiết phải thế chứ?.
Trời lại nóng bức vô cùng, ai cũng mang theo 3 phần ‘lười’ hoạt động, xung quanh cũng chẳng có binh lính, mấy ai dỗi hơi mà lo việc bao đồng?.
Đáng tiếc thỉnh thoảng vẫn có nhiều việc nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, từ cách đó không xa một viên sỏi bắn tới, viên sỏi đập thẳng vào bắp chân cô bé, lực mạnh đến mức làm bắp chân nhỏ nhắn kia bắn cả máu ra, cô bé cứ như vẩy lảo đảo ngã xuống.
Ai cũng nghĩ cô bé sẽ cứ như thế mà bi bắt nhưng ý chí của cô bé này cực kỳ phi thường, bàn tay nhỏ cố chống thân thể, khuôn mặt nhỏ bé hoàn toàn muốn khóc nhưng khóe miệng mím chặt... cô bé vậy mà vẫn muốn chạy, một tay khác nắm thật chặt cái bánh bao cứ như tính mạng thứ hai của nàng vậy.