Chương 22: Nguyễn Chế Nghĩa (2)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 22: Nguyễn Chế Nghĩa (2)

Cũng không lâu lắm, Nguyễn Chế Nghĩa có thể thấy một nam nhân từ trên cao nhảy xuống, người này cho Nguyễn Chế Nghĩa một cảm giác.. cường đại.


Nam tử này tuổi tác không lớn, cũng chỉ khoảng hơn 20 tuổi, thân hình to như hộ pháp, khuôn mặt khôi ngô tuấn tù, một thân bảo giáp màu bạc, đặc biệt nhất kẻ này vậy mà còn khoác áo choàng?.


Tấm áo choàng kia có viền trên phủ đầy bông trắng, phía sau lưng thuần màu đỏ tung bay trong gió, cực kỳ bắt mắt.


Nam tử trẻ tuổi ánh mắt quét qua chiến trường, khuôn mặt mang theo vài phần lưu manh cùng bất cần, khóe miệng cong lên.


"Một đám gà đất chó sảnh ".


Hắn cực kỳ khinh thường đám hộ vệ thương đội này, sức chiến đấu không khác gì kiến hôi sau đó trong ánh mắt khó mà tin tưởng được của Nguyễn Chế Nghĩa, nam tử kia vậy mà quay đầu về phía nơi hắn trốn, thậm chí Nguyễn Chế Nghĩa còn cảm thấy mình bị đối phương phát hiện, nụ cười của đối phương đầy trêu tức nhìn mình.


Nam tử kia một tay đưa lên cao, giọng nói lạnh lùng vô cùng.


"Nếu trốn thì phải trốn cho kỹ, nếu chạy thì phải chạy cho xa, còn dám ở lại xem?, giết nó đi".


Theo hướng nam tử này chỉ, một đám đạo tặc cứ như vậy chạy thẳng vào hướng của Nguyễn Chế Nghĩa, vẻ mặt hung thần ác sát.


Nguyễn Chế Nghĩa sắc mặt lạnh lại nhưng mà hắn cũng biết, bản thân mình khó lòng địch lại đối phương, đoàn cướp này thậm chí lên đến 200 người, chỉ bằng cái số lượng này Nguyễn Chế Nghĩa đã không có chiến ý, lập tức muốn quay đầu bỏ chạy.


Nguyễn Chế Ngĩa vừa định quay đầu chạy đi sắc mặt liền giật giật, hắn lúc này mới phát hiện đám cướp cạn này không đơn giản như hắn nghĩ.


Trong cánh rừng này, vậy mà lại là nơi đám cướp ẩn quân?.

Quân số của bọn chúng không phải là 200 người như Nguyễn Chế Nghĩa xem mà là rất nhiều rất nhiều, chí ít Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy trong rừng này chỉ sợ có đến 200 quân.


Lý do tại sao Nguyễn Chế Nghĩa tính được số lượng này?, rất đơn giản đám tặc binh này trên mũ đều đeo chuông nhỏ, mỗi khi chúng di chuyển tiếng chuông lại vang lên, đây là một loại thị uy, một loại báo hiệu cho cả đồng đội lẫn kẻ địch.


Đám tặc binh này tố chất cực kỳ kinh khủng, lúc ban đầu chia binh hai đường, một bên chém giết thương đội, một bên liền lẩn trốn trong rừng, chỉ cần có dấu hiệu quan binh xuất hiện thì đám hậu quân này liền sẽ xông tới, hai mặt giáp công, cho dù là quan binh chỉ sợ cũng dám chém giết.


Nguyễn Chế Nghĩa vốn nghĩ trốn vào bìa rừng liền an toàn nhưng mà thật sự không ngờ hắn tự mình đi vào mai phục mà đối phương đợi sẵn.


Nguyễn Chế Nghĩa một mặt cười khổ, hai tay rốt cuộc buông thõng.


Sau lưng hắn, vài tên tặc binh chạy đến nơi, thấy Nguyễn Chế Nghĩa còn không quay lại liền tưởng hắn bị dọa sợ, sắc mặt mang theo vẻ ác độc, rút đao ra một chém.


Tưởng như lưỡi đao kia chém vào người Nguyễn Chế Nghĩa thì hắn đột nhiên như quỷ mị mà lùi lại, cứ như có mắt đằng sau lấy lưng đụng vào ngực tên tặc binh kia, cổ tay đưa ra một nắm, sức lực kinh người đoạt lấy hoành đao của đối phương.


Đoạt được đao, Nguyễn Chế Nghĩa tung chân một cước đạp thẳng vào ngực kẻ kia khiến hắn phun máu bắn ra xa.


Trước mặt Nguyễn Chế Nghĩa gần nhất chỉ có hai tên tặc binh, hoành đao nắm chặt trong tay một chém, lực tay kinh khủng chém tới, đụng với đao một tên tặc binh gần đó rồi trực tiếp chặt đứt đao của đối phương.


Đao trong tay Nguyễn Chế Nghĩa cũng gãy nhưng hắn không mấy quan tâm, cổ tay một xoay nguyên phần đao còn lại đâm vào bụng đối phương, thân hình tiếp tục nhào lên như hổ đói săn mồi, một chân quét trụ tên còn lại rồi bồi luôn một nắm đấm xuống.


Nguyễn Chế Nghĩa hơi hơi cúi người, lượm lấy hoành đao trên mặt đất, chân bước nhanh chạy thẳng về phía đám tặc binh còn chưa kịp phản ứng.


Nguyễn Chế Nghĩa thật ra muốn chạy về phía cánh rừng nhưng hắn cảm thấy có chạy cũng không thể thoát, không bằng... bắt tên thủ lĩnh kia?.


Từ chỗ Nguyễn Chế Nghĩa đến tên thủ lĩnh cũng chỉ gần 50m, khoảng cách không tính là xa.


Thấy Nguyễn Chế Nghĩa lao đến, nam tử kia hai mắt liền xuất hiện vẻ hứng thù, dù sao từ thân thủ mà xem bản thân Nguyễn Chế Nghĩa rất không tệ.

Nam tử này không cần ra lệnh, mấy tên tặc binh lại lao về phía Nguyễn Chế Nghĩa, lần này là đồng thời lao tới chứ không phải chỉ 3 tên.


Nguyễn Chế Nghĩa thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lại, bàn tay càng nắm càng chặt, dùng hết sức quăng cây hoành đao trong tay, hoành đao rít gió mà lao tới trực tiếp chém chết một tên tặc binh đang đi đầu, thế đao chưa hết, cắt xuyên qua cổ tên này, đụng luôn vào vài tên đằng sau, lập tức làm tốc độ đám tặc binh chậm lại.

Vứt đi hoành đao, Nguyễn Chế Nghĩa cúi đầu, cánh tay rất nhanh nắm lấy một cây giáo dưới đất, cây giáo này cũng không phải của đám tặc binh mà là của binh sĩ hộ vệ chết để lại.


Nắm ngọn giáo trong tay, tự tin của Nguyễn Chế Nghĩa tăng mạnh, hai tay nắm chặt vũ khí, ngọn giáo trong tay Nguyễn Chế Nghĩa cứ như một đầu cửu đầu xà, tốc độ xuất thủ cực nhanh, chỉ thấy cán giáo rung lên bần bật, gần 10 tên tặc binh đang lao đến lập tức hét thảm mà ngã xuống, ở cổ họng đều xuất hiện lỗ thủng, máu tươi bắn lên.


Đám tặc binh này mạnh thì mạnh nhưng chung quy chỉ là ‘binh’, so với Nguyễn Chế Nghĩa còn kém xa lắm.


Nguyễn Chế Nghĩa cho dù cũng xuất thân từ ‘binh’ lên nhưng ngay từ khi hắn mới 13 tuổi, khi đó thực lực của hắn đã được Nghiêm Minh tán đồng.


Nguyễn Chế Nghĩa bằng vào xuất thân của mình, bằng vào sự tán đồng của Nghiêm Minh hoàn toàn có thể trở thành thiên phu trưởng trong quân, uy danh hiển hách nhưng hắn cũng có kiêu ngạo của hắn, hắn muốn từ vị trí thấp nhất một mực đi lên, hắn muốn xin Nghiêm Minh không nhắc đến hắn nếu không bằng võ dũng của Nguyễn Chế Nghĩa hai người Nghiêm Kiêu cùng Nghiêm Ích Khiêm không thể không biết.


Năm nay Nguyễn Chế Nghĩa đã 16 tuổi, hắn cảm thấy mình so với Nghiêm Kiêu vẫn kém một chút nhưng đã có thể coi là dũng tướng, Nguyễn Chế Nghĩa không thể tự mình ‘nội thị bản thân’ nhưng nếu Nghiêm Quang ở đây mà nhìn thấy hắn có thể phát giác võ lực của Nguyễn Chế Nghĩa đạt đến 83.


16 tuổi, võ lực 83.

17 tuổi, võ lực 87.

Tốc độ phát triển nghe mà kinh người.


Lại nói, Nguyễn Chế Nghĩa cầm giáo trong tay không gì cản nổi nhưng mà cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, đám tặc binh kia vừa đông vừa hung hãn, khoảng cách đến chỗ tên cầm đầu càng ngày càng khó khăn hơn nữa tặc binh cũng đã sớm tập hợp thành vòng tròn, muốn mài chết Nguyễn Chế Nghĩa.


Nguyễn Chết Nghĩa càng đánh, nội tâm càng trầm lại, hắn chỉ có một thân một mình, giữa vòng vây gần 500 tặc binh, đánh thế nào?.


Ngay lúc này, một âm thanh mang theo vài phần hào hứng vang tới, chính là tên cầm đầu đám tặc binh.


"Không tệ không tệ, đám các ngươi tránh ra, để mỗ gia".


Nguyễn Chế Nghĩa nghe vậy, tâm tình liền tốt hơn không ít, hắn cảm thấy có cơ hội.


Dẫu biết kẻ cầm đầu kia rất mạnh nhưng đánh bại hắn chắc chắn dễ hơn đánh bại gần 500 tặc binh hung hãn xung quanh.


Nguyễn Chế Nghĩa tay nắm ngọn giáo, đầy khí phách mà cười lớn.


"Tới đây ".


Nam tử kia cũng bật cười, sau lưng rút ra đại đao, thanh đao của hắn cán không dài nhưng thân đao rất lớn lại thuần một màu đen tuyền, vừa nhìn đã thấy bất phàm.


Kẻ này lao tới, tốc độ rất nhanh, khí thế như rồng.


Nguyễn Chế Nghĩa tay nắm ngọn giáo, hai chân trùng xuống, ánh mắt cũng lạnh lại, toàn bộ tâm – khí – thần đều kéo lên, nhìn Nguyễn Chế Nghĩa lúc này như vạn trượng núi cao vậy.


Kẻ đầu lĩnh kia cũng không phải người thường, không hề bị khí thế của Nguyễn Chế Nghĩa làm kinh sợ, cứ như vậy mà đánh tới.


Nguyễn Chế Nghĩa hai cánh tay rung lên, một giáo đâm ra, tốc độ cực nhanh uy lực cũng lớn vô cùng, mục tiêu chính là ngực tên cầm đầu.


Theo Nguyễn Chế Nghĩa nghĩ, nếu một giáo giết chết luôn đối phương thì hắn nhất định cũng bị đám mã tặc giết chết vì vậy liền đổi mục tiêu từ cổ họng xuống ngực, một giáo đâm vào ngực hoàn toàn có khả năng sẽ không chết.


Một giáo này đâm ra, bất kể là không gian hay thời gian đều không thể chê được nhưng mà Nguyễn Chế Nghĩa không ngờ kẻ kia liền cười gằn, chân tự động nhích một bước để đầu ngọn giáo từ ngực đâm thẳng vào bả vai hắn.

Kẻ này tiếp tục tiến tới, bả vai nhích xuống, hắn dùng lực bả vai tự mình ghìm ngọn giáo của Nguyễn Chế Nghĩa lại, sức lực phi thường đáng sợ.


Tay phải vẫn cầm hắc đao, mạnh mẽ vung ra một chém.


Nguyễn Chế Nghĩa thấy thế đao mạnh liền lùi lại đồng thời nghĩ muốn nhặt một ngọn giáo khác lên nhưng ai ngờ kẻ kia không chỉ chém một cái, hắn còn trực tiếp buông tay để thanh hắc đao như phi tiêu bay tới.


Nguyễn Chế Nghĩa phản ứng mau lẹ, dùng lực toàn thân bật ra một phía nhưng thanh hắc đao cũng vừa vặn cắt qua bụng Nguyễn Chế Nghĩa, trực tiếp ‘xin’ hắn một miếng thịt bên hông.


Nguyễn Chế Nghĩa bị đau cũng không kêu lấy một tiếng, nửa người nghiêng về phía sau, bàn tay trực tiếp nắm lấy một ngọn giáo khác dưới đất, một tay khác chống xuống đất làm điểm tựa, cả người bật lên ném thẳng ngọn giáo về phía tặc đầu lĩnh lao tới.


Tên tặc này thực sự rất đáng sợ, trước một ngọn giáo mà Nguyễn Chế Nghĩa toàn lực ném ra, hắn vậy mà vẫn né được hơn nữa bước tiến không hề chậm lại một chút nào, phản ứng của hắn khiến Nguyễn Chế Nghĩa không thể không bội phục.


Nguyễn Chế Nghĩa rất nhanh ổn định cơ thể, đây cũng là lúc nam tử kia lao tới, một quyền đấm thẳng tới.


Một quyền này nện thẳng vào khuôn mặt thiếu niên của Nguyễn Chế Nghĩa nhưng đồng thời Nguyễn Chế Nghĩa đưa một bàn tay ra, vừa vặn giữ lấy cổ tay đối phương, cả người nghiêng về một bên, cố tình giữ xuống một cánh tay kia, tung chân một cước.


Một cước của Nguyễn Chế Nghĩa đá thẳng vào đầu đối phương, một cước này chính là toàn bộ sức bình sinh của Nguyễn Chế Nghĩa, tất nhiên lực đạo không hề nhẹ.


Nam tử kia bị dính một cước, cả người trùng xuống gần như bị đá choáng vậy nhưng mà Nguyễn Chế Nghĩa đột nhiên phát hiện, nam tử kia đang cười gằn nhìn hắn.


Sau đó kẻ này như con tê giác điên cứ như vậy tiến lên, tay của hắn bị Nguyễn Chế Nghĩa giữ chặt vậy mà hắn trực tiếp mở ngón tay ra, giữ lấy vạt áo của Nguyễn Chế Nghĩa, kéo cả người Nguyễn Chế Nghĩa về phái mình.


Tay còn lại bị thương bả vai, không tiện vận lực thì hắn gập đôi tay lại, lộ ra cùi chỏ, cùi chỏ gạt ngang thẳng vào mặt Nguyễn Chế Nghĩa, cả người đè xuống, ấn thẳng Nguyễn Chế Nghĩa xuống mặt đất, không cựa quậy nổi.


Cánh tay của đối phương, như kìm sắt vậy.


"Mỗ gia gọi là Hưng Bá người Ba Quận, tiểu tử ngươi muốn theo mỗ gia kiếm ăn hay không?".


Đây là lần gặp nhau đầu tiên của Nguyễn Chế Nghĩa cùng Cam Hưng Bá.

Năm đó Nguyễn Chế Nghĩa 16 tuổi, Cam Hưng Bá 25.


.......

Trong phòng nhỏ, ánh mắt Nguyễn Chế Nghĩa rốt cuộc xuất hiện ý cười.

Hắn đứng lên, dùng tay gạt bỏ toàn bộ phần rơm đang phủ trên giường, lấy ra một cái bọc nhỏ ném cho A Tam.


"A Tam, trong này có chút bạc, ngươi chia cho anh em, ta nghĩ ta sẽ rời khỏi Hạ Bì".


A Tam nghe vậy thậm chí còn không cấm lấy chỗ bạc kia, ánh mắt chăm chú nhìn đại ca.


"Nghĩa ca... có thể cho A Tam theo ngươi không?".


Nguyễn Chế Nghĩa bật cười, dùng tay vỗ vai A Tam.


"Nói với mấy đứa kia, ta sẽ còn trở lại, yên tâm, ta cần các ngươi thu thập cho ta càng nhiều thông tin trong thành Hạ Bì càng tốt, chỗ bạc này coi như để mấy đứa cải thiện cuộc sống, tốt ta bây giơ phải đi, ta không rõ lắm việc của ta đã lộ ra chưa nhưng cũng là lúc nên đi rồi".


A Tam cầm lấy bọc nhỏ, thẫn thờ nhìn đại ca, hắn cúi đầu thật sâu với Nguyễn Chế Nghĩa, sau đó mới đi ra ngoài.


Nguyễn Chế Nghĩa khẽ thở ra một hơi.


Hắn căm thù Tôn gia.

Hắn khinh thường lũ ăn cây táo rào cây sung.

Hắn chán ghét đám quý tộc đất Giang Đông.

Nhưng mà... những người dân thường nơi đây lại khác, chí ít Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy không có gì đáng để hận lây sang họ, chính những người này ở cái đất Giang Đông cũng không dễ sống.


Giang Đông nổi tiếng giàu có nhưng cũng nổi tiếng tồn tại nhiều thế gia vọng tộc.


Càng nhiều thế gia vọng tộc thì phân hóa giàu nghèo càng lớn, như vậy dân chúng chỉ biết càng ngày càng khổ.


Nguyễn Chế Nghĩa bản thân cũng không có gì phải mang đi, rất nhanh liền rời khỏi ngôi nhà cũ, thân hình biến mất dưới ánh chiều tà.


Tại những năm nay, nhà Hán chưa sụp đổ, Đổng Trác chưa trở thành một phương thế lực.


Thiên hạ vẫn là thiên hạ của nhà Hán.


Trước cơn bão, mọi việc đều yên bình mà đầy tĩnh lặng.


Cũng vì sự tĩnh lặng này, thành Hạ Bì cũng không đề phòng quá mức sâm nghiêm, tất cả đều làm quan dưới thời nha Hán, làm gì có việc mang binh thảo phạt nhau?, đây chính là hành động tạo phản?.


Dựa vào một điểm này, Nguyễn Chế Nghĩa chỉ cần cho đám binh lính canh cổng chút tiền, hắn có thể dễ dàng ra khỏi thành Hạ Bì.


Hắn muốn đến gặp vị đại ca kết nghĩa – Cam Hưng Bá – Cam Ninh.


Một năm qua Nguyễn Chế Nghĩa chuẩn bị cũng tương đối đầy đủ, hắn nhất định sẽ cho Tôn gia cùng Nghiêm gia tại Hạ Bì một bài học không thể quên.