Chương 24: Nhiệm Vụ Mới.

Đại Việt Giang Sơn

Chương 24: Nhiệm Vụ Mới.

Nghiêm Quang năm nay mới 4 tuổi lại có Nghiêm Kiêu sau lưng, thật ra Hàn Đương cũng thật sự sẽ không làm gì hắn, Hàn Đương năm nay đã hơn 30, làm gì có chuyện đi bắt nạt một đứa trẻ 4 tuổi?, Hàn Đương dù sao cũng có kiêu ngạo thuộc về mình.


Tất nhiên Hàn Đương nhìn Nghiêm Quang sẽ không vừa mắt, vì không vừa mắt cho nên trong quá trình huấn luyện hay dạy võ công cho Nghiêm Quang nhất định sẽ động tay động chân một hai.


Vì Nghiêm Quang con đường tương lai đã được Tôn Kiên chọn sẵn, trở thành võ tướng bên cạnh Tôn Sách, sau này tùy xem biểu hiện cũng có thể đào tạo thành đại tướng lĩnh binh vì vậy Hàn Đương cũng sẽ thật tâm mà dạy dỗ Nghiêm Quang, sẽ không để Nghiêm Quang lớn lên thành một cái phế vật, tốn cơm tốn gạo của Tôn gia.


Hàn Đương khinh thường đám người Bách Việt nhưng hắn lại tận trung với Tôn gia, điều này thật ra cũng giống Nguyễn Chế Nghĩa, Nguyễn Chế Nghĩa cực kỳ chán ghét với đám quan lại quyền quý Giang Đông nhưng lại một mực trung thành với Nghiêm gia hay nói đúng hơn là Nghiêm Minh, không phải sao?.


Thật ra có rất nhiều việc không thể nhận định đúng sai, vị trí đứng khác nhau, quan niệm đúng sai sẽ khác nhau, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.


Hàn Đương nhận trách nhiệm đào tạo Nghiêm Quang, hắn sẽ không để cho Nghiêm Quang đi theo đường rẽ nhưng trong quá trình huấn luyện, hắn nhất định sẽ cho Nghiêm Quang ăn không ít khổ, đây là chắc chắn.


Hàn Đương lại không biết, Nghiêm Quang vốn không sợ khổ.


Thật ra cường độ tập luyện tại thế giới này kém hậu thế nhiều lắm.

Quân nhân tại thế giới này làm sao có thể so với quân nhân hậu thế?.

Chỉ sợ bất cứ một quân nhân nào xuyên không trở về quá khứ cũng có thể trở thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đây là chắc chắn huống gì đặc công như Nghiêm Quang?.


Bất kể Hàn Đương muốn nghĩ ra loại bài tập gì, loại huấn luyện gì, Nghiêm Quang cũng có thể chơi với hắn, cái này thực sự rất dễ dàng, không sao cả.


Đáng buồn là Hàn Đương vẫn không biết việc này.


.......

Hàn Đương mang Nghiêm Quang tiến vào doanh trại, có Hàn Đương dẫn đầu sẽ không có bất cứ một ai ngăn cản Nghiêm Quang, sau khi đi vòng vèo một lúc, rốt cuộc Hàn Đương cũng dừng lại.


Trước mặt Nghiêm Quang lúc này vậy mà là một tiểu viện?.

Quân doanh ngoại trừ hàng rào xung quanh ra tất cả đều là lều trướng vậy mà ở đây có một tiểu viện?, vừa nhìn đã thấy không đơn giản.


Sau đó Nghiêm Quang liền phát hiện ra rất nhiều âm thanh vọng lại từ bên trong tiểu viện, hắn lập tức nheo mắt lại.


Chỉ sợ nơi đây không chỉ có mình hắn cùng Tôn Sách.


Quả nhiên vài lên lính canh thấy Hàn Đương xuất hiện liền cung kính cúi đầu, ánh mắt liếc qua Nghiêm Quang một chút tỏ vẻ kinh ngạc rồi rất nhanh vì hai người bọn họ mở cửa.


Trong tiểu viện này, vậy mà có rất nhiều đứa trẻ, độ tuổi đại khái từ 12 – 15 tuổi.


Số lượng không nhiều nhưng chí ít cũng phải có trăm đứa, vừa nhìn thấy bọn họ Nghiêm Quang lại phải đánh giá Tôn Kiên cao hơn một chút.


Không cần nhìn cũng hiểu, Tôn Kiên đang xây dựng đặc chủng binh, tất nhiên theo ngôn ngữ của thời đại này chính là thân binh.


Thân binh là lực lượng tinh nhuệ nhất trong quân đội, số lương có thể không nhiều nhưng toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh.

Thân binh thật ra có hai đường phát triển, đường phát triển thứ nhất sẽ tiến vào trong quân đội, tạo thành một chi binh lính chuyên môn bảo vệ chủ tướng, một tấc cũng không rời.


Dạng thứ hai, thân binh liền được đưa ra ngoài chiến trường trở thành một nhánh quân đội thiện chiến có nhiệm vụ thay đổi toàn cục của chiến trường, là vũ khí nguy hiểm nhất của một phương chư hầu.


Dạng thân binh đầu tiên, số lượng không nhiều, thường thường từ 5000 người đổ xuống, cũng không thường xuyên bị đẩy vào vòng nguy hiểm nhưng một khi bị nguy hiểm rất có khả năng là toàn quân bị diệt.


Dạng thân binh thứ hai, số lượng cũng không nhiều, rất ít khi quá được 1 van người, thường xuyên xuất hiện nơi tiền tuyến tham gia chiến đấu đồng thời thường thường sẽ cực kỳ nổi danh.


Dạng thứ nhất giống với vũ khí bí mật vậy, sẽ không ai cấp cho bọn họ danh tính, dạng thứ hai thì lại khác, danh hiệu vừa ra liền phải khiến kẻ địch kinh sợ, trong thời kỳ Tam Quốc, nổi tiếng nhất chính là Hổ Báo Kỵ của Tào Tháo, Bạch Mã Nghĩa Quân của Công Tôn Toản, Bạch Bào Quân của Lưu Bị, Tây Lương Thiết Kỵ của Đổng Trác, Hãm Trận Doanh của Lữ Bố....


Nghiêm Quang không rõ đám hài tử trước mặt được xây dựng thành dạng nào nhưng phải biết đây dù sao vẫn được coi là thời bình, kể cả có giặc khăn vàng thì đây vẫn cứ là thiên hạ của nhà Hán, trong thời đại này mà Tôn Kiên đã xây dựng trước cho mình một lực lượng thân binh, Tôn Kiên tất nhiên không tầm thường, ánh mắt nhìn được đủ xa.


Tôn kiên ở trong thời kỳ đầu Tam Quốc thật sự tính là tương đối khổ.


Tôn Kiên xuất thân Tôn gia, so với rất rất nhiều người thì đây là một xuất thân rất tốt nhưng mà Tôn gia lại ở đất Giang Đông.


Đất Giang Đông nơi nào chẳng có quý tộc?, thế lực gia tộc còn có ảnh hưởng hơn cả thế lực quốc gia, Tôn kiên thực sự gặp rất nhiều lực cản ở Giang Đông chứ cũng chẳng dễ dàng gì.


So với Tôn Kiên thì đám người Viên gia, Tào Tháo hay Đổng Trác vẫn dễ thở hơn nhiều, trên đường phát triển của chính mình sẽ không gặp phải lực cản quá lớn, sẽ không phải lo ‘nội loạn’ chí ít là đến khi có thể tự lực tự cường.

......

Hàn Đương cũng không biết Nghiêm Quang đang nghĩ gì, hắn tiếp tục dẫn Nghiêm Quang đi qua sân lớn, đi vòng qua một cái hành lang, tiến về hậu trạch, nơi này vậy mà còn có một cái sân nhỏ hơn, trong sân chỉ có một thiếu niên đang đứng trung bình tấn.


Nói thiếu niên dĩ nhiên không đúng dù sao Tôn Sách năm nay mới 8 tuổi, hắn nửa thân trên để trần, chân đứng trung bình tấn, hai tay dang ngang nâng lên hai thùng gỗ chứa đầy nước hơn nữa nhìn hai cánh tay của hắn thẳng tưng, không có lấy một giọt nước rơi ra, trên người cho dù đã lấm tấm mồ hôi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy kiên nghị.


Hàn Đương nhìn thấy Tôn Sách vẻ mặt liền hài lòng, tâm tình tốt hơn không ít rồi lại quay sang nhìn Nghiêm Quang, hắn vốn tưởng Nghiêm Quang sẽ bất ngờ nhưng mà Nghiêm Quang lại chỉ bĩu môi, vẻ mặt tựa hồ cũng không kinh ngạc lại càng không có bội phục.


Hàn Đương nào biết cái trò tập luyện này kiếp trước Nghiêm Quang chơi quen rồi.

Ngày trước khi nhập ngũ, tính cách của hắn vẫn cực kỳ ương bướng thậm chí mang hơi hướng phản nghịch, ví dụ như trong quân doanh không cho phép dùng điện thoại di động, hắn vẫn cứ dùng sau đó liền bị cấp trên phát hiện, liền phải ra sân đứng.

Đứng ở đây cũng không phải là đứng cột cờ như cái thời học sinh đi học, 12h trưa, hai tay cầm hai quả tạ cứ như vậy đứng giữa sân, đứng từ 12h trưa đến 5h chiều, cứ như vậy mà đứng, không đứng xong còn không có cả cơm ăn.


Đấy mới chỉ tính là hình phạt của tân binh, Nghiêm Quang hắn trong thời gian làm lính không biết bị phạt bao nhiêu lần, cũng vì bị phạt hắn mới có thể nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng khắp quân ngũ, mới có thể trở thành tinh binh trong tinh binh.


Như đã giới thiệu, Nghiêm Quang kiếp trước là điển hình của cuồng vận động.


Hàn Đương lúc này thấy khuôn mặt của Nghiêm Quang liền trở nên không vui, hắn lập tức liếc xéo Nghiêm Quang rồi hơi nhếch miệng.


"Tiểu tử, nhìn thấy Bá Phù đang làm gì không?, ngươi liền trước tiên học theo Bá Phù đi, ở cái giếng kia có mấy thùng nước, lấy đầu mỗi thùng nước rồi ra đó đứng, biết không?".


Nghiêm Quang nhìn Hàn Đương một chút, không nói gì rồi gật đầu, hắn thản nhiên đi về phía cái giếng rồi lấy nước, sắc mặt như không có gì xảy ra.


Lúc này theo Hàn Đương nói chuyện, Tôn Sách đang nhắm mắt cũng từ từ chú ý tới, hai mắt chậm rãi mở ra, khi phát hiện Nghiêm Quang cũng đang đi lấy nước, chuẩn bị đứng tấn như mình, trong mắt Tôn Sách xuất hiện một tia chiến ý.


Chu Du nói không sai, sự xuất hiện của Nghiêm Quang khiến Tôn sách cảm thấy thời gian tiếp theo cực kỳ đặc sắc dù sao cũng có người bồi hắn đánh nhau.


Tôn Sách từ sớm đã vô địch trong cùng lứa tuổi, về phần những người lớn hơn, bọn họ không phải đám trẻ con, cũng không dám thật sự đánh Tôn Sách?, mỗi lần Tôn Sách muốn tìm ai luận bàn đều phi thường mất hứng.


Có Nghiêm Quang xuất hiện, hắn chí ít có kẻ để đánh nhau.


Nghiêm Quang cũng không lâu lắm liền đong đầy hai chậu gỗ, hai tay nắm lấy hai chậu gỗ đi thẳng về phía Tôn Sách, cũng bắt chước theo hắn hai tay dang ra, đứng trung bình tấn.


Hai chậu nước này mỗi chậu cũng chỉ có 20 cân, căn bản cũng không tính là gì.


Tại thời đại này, lấy cân làm giá trị đo trọng lượng, cứ 1 cân bằng khoảng 0.5 kg của hậu thế, mỗi chậu nước 20 cân cũng chỉ tương đương với hai tay hai cái tạ 10 kg mà thôi, thật sự không tính là gì.


Hàn Đương nhìn thấy Nghiêm Quang đứng thành hàng với Tôn Sách, trong mắt liền hiện ra sự hứng thú, theo Hàn Đương xem ra, Tôn Sách cùng Nghiêm Quang rõ ràng là đang ganh đua.


Thật ra mà nói, Tôn Sách sức khỏe hơn Nghiêm Quang nhiều lắm, Hàn Đương cảm thấy Tôn Sách thua chỉ là vì mất đi tiên cơ với lại coi thường đối thủ, hắn không tin đệ tử mình thua thằng nhóc con trai Nghiêm Kiêu.


"Hai người các ngươi, tiếp tục giữ vững tư thế này, bản tướng đi ra ngoài một lúc sau đó sẽ quay lại".


Hàn Đương sẽ không ở đây mà nhìn hai đứa trẻ đứng im một chỗ, Hàn Đương dù sao cũng có nhiều việc để làm, hắn khi rời đi trong lòng liền chắc chắn một chuyện, Nghiêm Quang chắc chắn là người không chịu nổi trước.


......

Hàn Đương vừa rời đi, hắn tuyệt đối không ngờ được đệ tử của mình Tôn Sách lại buông hai gánh nước xuống, ánh mắt liếc nhìn Nghiêm Quang đầy hứng thú.


"Hừ, lần trước tiểu tử ngươi ăn may, lần này đánh lại ".


Nghiêm Quang nhìn Tôn Sách, đang muốn nói hai chữ ‘nhảm nhí’ thì đột nhiên âm thanh của hệ thống lại vang lên.


"Đinh, nhiệm vụ phát động, danh tướng Nguyễn Chế Nghĩa do hệ thống triệu hoán đã rời bỏ ký chủ mà đi, độ trung thành giảm xuống dưới 30, yêu cầu ký chủ một lần nữa khiến Nguyễn Chế Nghĩa vì ký chủ hiệu trung, nhiệm vụ thành công ban tặng một lần lựa chọn vật phẩm, nhiệm vụ thất bại không rõ".


Nghiêm Quang thân hình run lên, hắn căn bản không hiểu cái khỉ gì cả.


"Hệ thống, kiểm tra chỉ số của Nguyễn Chế Nghĩa".

"Đinh, hệ thống bắt đầu kiểm tra thông số của Nguyễn Chế Nghĩa".


.......


- Tên: Nguyễn Chế Nghĩa
- Phân Dạng: Đại Tướng (Võ Tướng – Văn Thần)
- Tuổi Tác: 17
- Võ Lực: 87 +
- Trí Lực: 77 +
- Mị Lực: 75 +
- Lĩnh Binh: 78 +
- Nội Trị: 71 +
- Trung Thành: 15
- Binh Chủng (Kỵ Binh: S, Cung Binh: A, Kích Binh: A, Giáo Binh: S, Thủy Binh: B, Cơ Binh: C)
- Thân Phận Xuất Hiện: Hạ Bì Nô Lệ.

.......

Nghiêm Quang nhớ rõ, Nguyễn Chế Nghĩa khi hắn triệu hoán ra cách đây vài ngày mới là 16 tuổi, không ngờ hiện nay đã 17, điều này nói lên có lẽ mấy ngày vừa qua cũng là sinh nhật vị danh tướng này.

Ngoại trừ việc này ra, mỗi chỉ số của Nguyễn Chế Nghĩa đều tăng nhẹ 1 điểm, lại càng nói rõ tư chất cùng năng lực của Nguyễn Chế Nghĩa kinh người bất quá nhìn cái điểm trung thành của vị danh tướng này, sắc mặt Nghiêm Quang liền đen lại.


Trung thành dưới 30 thật ra không chỉ có ý nghĩa danh tướng bỏ đi mà còn có ý nghĩa danh tướng thực sự coi mình là kẻ thù.


Nghiêm Quang tuyệt không hiểu, vì cái gì mấy ngày trước Nguyễn Chế Nghĩa cho dù không thích hắn nhưng cũng chưa đến nước coi hắn là kẻ thù, tại sao chỉ chưa đến 3 ngày thời gian có thể giảm điểm trung thành từ 38 xuống còn 15?.


"Hệ thống, có thể biết nguyên do danh tướng hạ điểm trung thành không?".


"Đinh, danh tướng cũng là con người, con người thay đổi đương nhiên có nguyên do, ngoại trừ những danh tướng tử trung với ký chủ ra thì các danh tướng khác chắc chắn sẽ không có điểm trung thành cố định, có thể tăng một chút, có thể giảm một chút, có thể tăng mạnh, càng có thể giảm mạnh".


"Lý do tại sao danh tướng hạ điểm trung thành, hệ thống không có khả năng nói cho ký chủ, vẫn là ký chủ tự mình tìm hiểu".


Tìm hiểu?, biết đi đâu tìm hiểu?.


Gặp còn chưa gặp, tự nhiên đòi tìm hiểu?.


Nghiêm Quang lần này quả thực cảm thấy trong lòng bực bội, cũng không phải vì Nguyễn Chế Nghĩa rời đi mà bực bội Nguyễn Chế Nghĩa, chỉ là Nghiêm Quang cứ như một đứa trẻ bị mất đồ vậy.


Hắn vốn không muốn tiếp chuyện với Tôn Sách nhưng mà lúc này trực tiếp thả hai cái thùng gỗ xuống, trong lúc Tôn Sách còn chưa kịp chuẩn bị liền ăn ngay một nắm đấm vào giữa mặt.


Nghiêm Quang đang bực bội, hắn liền tìm Tôn Sách trút giận đi.


Thế là trong sân nhỏ, Tôn Sách cùng Nghiêm Quang lại như hai con tê giác, cứ như vậy đâm vào nhau, trong chốc lát bụi bay mù mịt.

......

Thật ra trong nhiệm vụ có một dòng: nhiệm vụ thất bại.

Nghiêm Quang cũng không hiểu nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị sao, dù sao hệ thống cũng không nói, hắn không biết rằng... nhiệm vụ thất bại chính là chết.


Cái này không phải mấy cái tình tiết ‘cẩu huyết’ ví dụ như hệ thống gạt bỏ, bị sét đánh chết... cái này chính là một loại dự đoán của hệ thống, nếu Nghiêm Quang không thể thu phục Nguyễn Chế Nghĩa, khả năng cao... hắn sẽ bị chính vị danh tướng này tiễn đi chầu ông bà ông vải.