Chương 20: Phụ Tử Trò Chuyện
Bằng vào kiến thức kiếp trước của hắn, mang quân đánh trận bình thiên hạ hắn có thể không biết nhưng trên phương diện phát triển sức mạnh cá nhân thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nghiêm Quang hắn cũng biết trong mắt Tôn Kiên hiện nay hắn là điển hình hữu dũng vô mưu hơn nữa Tôn kiên cũng thích nhất điểm này ở hắn.
Nếu hắn gọi là Tôn Quang thì Tôn Kiên nhất định sẽ thở dài một phen thậm chí còn đối với việc này mà nuối tiếc nhưng mà hắn họ Nghiêm, nếu đã là họ Nghiêm thì Tôn Kiên liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Thân phận của Nghiêm Quang vẫn tương đối đặc thù, dù sao hắn không phải người Hán.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Câu nói này thâm nhập rất sâu vào lòng mỗi người trong thời đại này thậm chí là cả tương lai gần hai ngàn năm sau.
Tôn Kiên trong nội tâm quả thực đề phòng Nghiêm Kiêu hay thậm chí là cả Nghiêm Quang.
Đừng nghĩ Nghiêm Kiêu hiện tại là bách phu trưởng, ở trong quân đội Tôn gia cũng tính là một nhân vật lớn nhưng mà giả sử đến một ngày Tôn Kiên đi đến địa vị cao hơn, giả sử có một ngày hắn thống nhất thiên hạ, trở thành đế vương thì thân phận của Nghiêm Kiêu giỏi lắm cũng chỉ dừng lại ở hàng đại tướng.
Trong thời đại này, bất cứ quan văn nào đều muốn nhập tướng, bất cứ quan võ nào đều muốn nhập soái.
Đại tướng có thể dẫn đầu một đội quân nhưng nguyên soái có thể nắm hùng binh một phương.
Nghiêm Kiêu cả đời cũng đừng hòng nhập soái trừ khi trong tương lai có những việc cực kỳ khó lường xảy ra.
Nghiêm Quang là con trai Nghiêm Kiêu, Tôn Kiên cũng không muốn Nghiêm Quang là loại hình văn võ toàn tài, trời sinh thông minh, dạng người này cho Tôn Kiên cảm giác nguy hiểm, giống như một con dão hai lưỡi vậy.
Trái lại nếu Nghiêm Quang chỉ có vũ dũng, làm việc lại nóng nẩy không giỏi nghĩ trước nghĩ sau thì Tôn kiên lại tương đối an tâm, dạng võ tướng như vậy y nguyên có thể giúp Tôn gia đánh đông dẹp bắc nhưng lại không gây ra cho Tôn gia quá nhiều nguy hiểm, không sợ đến một ngày có thể thoát khỏi nắm tay của Tôn gia.
Tất nhiên Nghiêm Quang cũng có thể là đại trí giả ngu nhưng mà Tôn Kiên sẽ không tin một đứa trẻ 4 tuổi còn biết làm việc này.
Trong tương lai, Nghiêm Quang hắn muốn sống tốt một chút, muốn có cơ hội rời khỏi Tôn quân, rời khỏi đất Giang Đông thì hắn nhất định phải càng làm giảm sự đề phòng của Tôn Kiên càng tốt, hắn liền hướng theo con đường hữu dũng vô mưu mà phát triển.
Trong quân doanh, xác định sẽ không có ai dạy Nghiêm Quang binh pháp, trận hình, mấy cái này không thích hợp với hắn.
Tôn Kiên muốn đào tạo hắn thành đại tướng xông trận, thành võ tướng cận thần cho Tôn Sách.
Nếu như vậy quân doanh liền chỉ huấn luyện mặt võ lực cho Nghiêm Quang.
Trong quân doanh chỉ là dạng này liền sẽ không thể so với ký ức kiếp trước của hắn, đặc huấn quân đội của những năm 20xx vượt xa cái thời đại này lắm có điều quân doanh cũng không phải là không có gì tốt, nơi đây sẽ dạy Nghiêm Quang sử dụng vũ khí lạnh.
Vũ khí lạnh ở đây điển nhìn nhất là đao, thương, kiếm cùng với cung, đây là những thứ Nghiêm Quang kiếp trước căn bản không được đụng đến, ngay cả nhìn cũng chỉ nhìn thấy trên TV hoặc viện bảo tàng.
Thời kỳ của hắn, giết người bất quá cũng chỉ một viên đạn mà thôi, hơi đâu đi đụng vào mấy cái thứ kia?.
Kiếp này hắn vẫn phải lựa chọn một loại binh khí sử dụng.
Nghiêm Quang hắn chọn chính là trường thương, sự lựa chọn này vẫn là bị ảnh hưởng bởi phim ảnh cùng tiểu thuyết dù sao nghe đồn trường thương trên chiến trường là vua của các loại binh khí.
Câu nhất thốn trường, nhất thốn cường hắn vẫn biết.
Điều duy nhất khiến hắn có chút bất ngờ là... người dẫn hắn đến doanh trại quân binh chính là Nghiêm Kiêu.
Vị phụ thân trên danh nghĩa này, Nghiêm Quang thực sự có chút khó đối mặt hay nói đúng hơn cho dù là Nghiêm Kiêu cũng khó đối mặt với Nghiêm Quang.
Nghiêm Quang từ khi sinh ra, nam nhân gần gũi với hắn nhất chính là Nghiêm Kiêu, thông thường tình cảm cha con của Nghiêm Quang cùng Nghiêm Kiêu là ván đã đóng thuyền nhưng cả hai người đều thấy có chút gò bó.
Nghiêm Quang hai kiếp làm người, linh hồn hắn đã tương đối chai sạn, ngoại trừ mẫu thân Mị Cơ ra rất khó có ai có thể bước vào tâm linh của hắn.
Mị Cơ với hắn chính là quan hệ máu mủ hơn nữa hắn lớn lên từ dòng sữa của nàng, trong từng câu hát ru của nàng, trong sự yêu thương vô bờ bến của nàng, hắn cho dù không thể dành cho nàng tình cảm chân thành nhất của một đứa trẻ với mẹ mình thì người mẹ này hắn vẫn chấp nhận.
Nghiêm Kiêu thì khác, Nghiêm Kiêu cùng Nghiêm Quang không có quan hệ máu mủ hơn nữa Nghiêm Kiêu còn là danh tướng do hắn triệu hoán ra, quan trọng nhất ngay cả chính Nghiêm Kiêu cũng không thật tâm coi hắn là con trai.
Nghiêm Kiêu thân là gia tướng của Nghiêm Minh, hắn cả đời cũng rất khó từ bỏ được thân phận này, Nghiêm Kiêu thật sự không dám coi Nghiêm Quang như con đẻ, đến cả việc dạy dỗ cho Nghiêm Quang cũng toàn bộ từ mẫu thân Mị Cơ của hắn đảm nhiệm, Nghiêm Kiêu rất ít khi thực sự hoàn thành trách nhiệm người cha với Nghiêm Quang.
Chung quy lại, hắn thật tâm cảm kích, thật tâm kính nể Nghiêm Kiêu nhưng hắn không thể coi vị danh tướng này như phụ thân.
Về phần Nghiêm Kiêu, hắn đương nhiên dành tình cảm rất lớn với Nghiêm Quang dù sao hắn nhìn Nghiêm Quang từng ngày lớn lên, hắn nhìn Nghiêm Quang từ cái ngày Nghiêm Quang còn đỏ hỏn bất quá so với tình cảm kia thì sự ảnh hưởng Nghiêm Minh để lại cho hắn còn lớn hơn nhiều lắm.
Đi theo phụ thân tiến về quân doanh, Nghiêm Quang vừa đi vừa hồi tưởng lại đêm trước đó.
Đêm đó là lần đầu tiên hắn cùng vị phụ thân này chân chính nói chuyện, độc lập nói chuyện như hai người đàn ông.
......
"Quang nhi, ta đã nghe nói chuyện của ngươi ".
Trong phòng riêng của chính hắn, Nghiêm Quang mở mắt lớn ngây thơ nhìn Nghiêm Kiêu, tất nhiên cái ‘ngây thơ’ này là hắn cố ý diễn mà thôi.
"Phụ thân, ngươi hôm nay có gì muốn nói với ta?".
Nghiêm Kiêu thở ra một hơi, khuôn mặt vốn trẻ trung mang theo vài phần cương trực của hắn trải qua năm tháng cũng bắt đầu có chút thay đổi.
Nghiêm Kiêu năm nay đã 29 tuổi, đây chính là tuổi tác tráng niên hơn nữa là đỉnh phong của một đời võ tướng nhưng sắc mặt Nghiêm Kiêu cũng là không tốt, những năm qua thân ở Tôn gia lòng lại ở Nghiêm gia, chưa kể áp lực mà hắn phải gánh chịu cực kỳ lớn, thân thể Nghiêm Kiêu cứ như bị căng ra vậy.
Nghiêm Kiêu... có thể coi là danh tướng chịu áp lực lớn nhất trong lịch sử ‘triệu hoán’, chí ít kiếp trước Nghiêm Quang đọc qua vài tiểu thuyết trên mạng, hắn vẫn không tìm ra được kẻ bị triệu hoán nào lãnh áp lực lớn như Nghiêm Kiêu.
Sự trung thành của hắn không ai hiểu hơn nữa hắn lại càng không thể giải thích với ai.
Hắn ở bên ngoài thân là hàng binh, đã là hàng binh liệu có thể thật sự được dân chúng đất Giang Đông coi trọng?, phải biết Nghiêm Kiêu là người Bách Việt hơn nữa lại chỉ còn là gia nô xuất thân hắn thủy chung là ngoại tộc.
Về phần người đồng tộc thì sao?, những nô lệ người Bách Việt ở thành Hạ Bì ai không coi hắn là kẻ bán nước cầu vinh, nhận giặc làm cha?, phải biết thân là gia tướng của Nghiêm Minh nhưng khi Nghiêm Minh chiến tử, trên chiến trường từ đầu đến cuối không có thân ảnh của hắn.
Nghiêm Kiêu cũng không có gia đình, không có người hiền thê có thể chăm sóc hắn, có thể vì hắn chia sẻ áp lực trái lại Mị Cơ cùng Nghiêm Quang lại tiếp tục là một dạng áp lực đè lên hắn, mỗi lần về phủ cho dù Nghiêm Kiêu không nói, Mị Cơ không nói nhưng cái gia đình này vẫn không thể trở thành một gia đình chân chính, vẫn luôn luôn có khoảng cách.
Nghiêm Kiêu gần như bị vây vào tình trạng... một thân một mình đối mặt với cả thiên hạ.
Bản thân Nghiêm Kiêu đã chọn con đường này, hắn liền không hối hận nhưng ngay cả thế hắn cũng là con người, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chút cô đơn.
Cũng chính vì nhìn ra ánh mắt cô đơn của Nghiêm Kiêu, bản thân Nghiêm Quang thực sự cảm thấy Nghiêm gia nợ vị danh tướng này rất nhiều rất nhiều mà càng nợ nhiều... Nghiêm Quang càng không dám đối mặt với Nghiêm Kiêu, càng không dám thả tâm với Nghiêm Kiêu, đây là nhân tính thường thức.
Nghiêm Kiêu nhìn về phía Nghiêm Quang, hắn nhìn tiểu hài tử 4 tuổi này vậy mà lại thấp thoáng hình bóng Nghiêm Minh năm đó, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Phụ thân đã nghe Chu tiên sinh nói, phụ thân đến bây giờ cũng không tin ngươi nghĩ được xa đến vậy, lại có thể thực sự làm được".
Nghiêm Quang lần này nhẹ gật đầu, cũng không lên tiếng mà đợi Nghiêm Kiêu tiếp tục nói.
"Lần này Tôn tướng quân muốn phụ thân mang ngươi đến quân doanh, phụ thân vẫn muốn hỏi qua ý kiến của ngươi, dù sao nhi tử của ta cho dù tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ, cũng trưởng thành hơn ta tưởng rất nhiều, nếu ngươi không đồng ý ta cũng có thể thay ngươi thoái thác, lùi lại việc này".
Nghiêm Quang nghe đến mình gia nhập quân doanh, xuất phát từ một quân nhân hắn cũng không có quá nhiều phản cảm hơn nữa hắn cũng thật sự muốn gia nhập quân doanh.
Ở trong quân doanh, có thể khiến hắn tìm lại được chính bản thân mình kiếp trước.
Thật ra hắn vẫn đang một mực kiềm chế, hắn vốn là cái hoạt động ‘cuồng’, mấy năm qua hắn cũng nhịn đến mệt mỏi,, một mực đóng giả một đứa trẻ con chưa lớn, rất mệt mỏi.
Ai cũng nói muốn trở lại thời niên thiếu vô lo vô nghĩ nhưng chỉ có chân chính trở lại mới biết làm một đứa trẻ khổ thế nào, đặc biệt là một đứa trẻ có tâm trí thành thục của người lớn.
Rất nhiều việc hắn muốn làm nhưng không làm được.
Rất nhiều việc hắn không muốn làm nhưng vẫn cứ phải làm.
Ánh mắt chăm chú nhìn Nghiêm Kiêu, hắn đột nhiên nói đến một cái đề tài không tầm thường.
"Phụ thân, người có nghĩ đến... trở về trong tộc".
Lần này Nghiêm Kiêu liền bị giật mình, Nghiêm Kiêu không muốn Nghiêm Quang quên đi gốc của mình, không muốn hắn lớn lên ở đất Giang Đông liền sẽ coi mình là người Hán, Nghiêm Kiêu vẫn luôn nhắc Nghiêm Quang hắn là người Bách Việt nhưng mà... hắn không thể tin được Nghiêm Quang sẽ nói ra lời vừa rồi, dù sao tộc Bách Việt... không có chút liên quan gì đến ký ức của Nghiêm Quang.
Cái này giống một đứa trẻ Việt Nam sinh ra ở ngoại quốc vậy, tuy nó một mực biết mình là người Việt Nam nhưng lại không có kí ức gì về Việt Nam, những đứa trẻ như vậy rất khó tự mình muốn về thăm quê hương, thường thường phải có lý do đặc biệt.
Nhìn ánh mắt của Nghiêm Quang lúc này, Nghiêm Kiêu không tự chủ được mà run lên, ánh mắt của Nghiêm Quang căn bản không thuộc về lứa tuổi này.
Nghiêm Kiêu lần đầu muốn nhìn thậy kỹ đứa con trai trên danh nghĩa này.
"Muốn, nằm mơ phụ thân cũng muốn trở về trong tộc".
Nghiêm Quang nghe xong câu này, lập tức gật đầu.
Bản thân Nghiêm Quang cho dù không đi ra ngoài nhưng đại khái vẫn nắm được tình hình ngoài kia.
Hoàng Cân Binh khởi nghĩa rồi.
Nghiêm Quang sẽ không rõ Hoàng Cân Binh sau bao nhiêu năm sẽ bị dẹp nhưng mà hắn biết sau nạn Hoàng Cân liền đến lúc Đổng Trác lên sàn.
Đổng Trác lên sàn sau đó liền là Viên gia hiệu lệnh chư hầu phạt Đổng Trác.
Sau khi Đổng Trác đốt thành Lạc Dương rời binh về Trường An cũng là lúc liên quân tan vỡ.
Trong khoảng thời gian này, cũng là lúc Tôn Kiên qua đời.
Chỉ cần Tôn kiên qua đời, chính là lúc trời cao mặc chim bay, không ai có thể ngăn cản Nghiêm Quang hắn quay về Bách Việt, đoạt lại những thứ thuộc về hắn sau đó chính thức bước lên vũ đài của mình.
Tôn Kiên chết, toàn bộ Giang Đông đều loạn, ai còn có thể giữ được hắn?.
Tôn Sách không thể, Chu Du cũng không thể, ít nhất tại thời điểm đó hai tiểu tử này không thể.
Khi hắn thấy từng người Bách Việt, từng người Lạc Việt làm nô ở Hạ Bì, trong mắt Nghiêm Quang đã xuất hiện nộ hỏa.
Người ta nói thống nhất Trung Nguyên sau đó có thể làm gì?.
Đây là một câu hỏi hay.
Trung Nguyên là một nơi có tà thuật, bất kể thế lực nào chiếm lấy Trung Nguyên đều sẽ bị đồng hóa, trải qua năm dài tháng rộng liền trở thành một phần của người Hán, đây là việc lịch sử đã chứng minh nhưng mà đây không phải là lý do để Nghiêm Quang hắn run tay.
Tại sao lại bị đồng hóa?, đây chính là vì cái bánh quá lớn mà dạ dày không đủ tiêu hóa, như vậy chỉ có thể chết no.
Cái bánh trung nguyên quá lớn, nên biết ngay cả thời hậu thế, liên quân tư bản mạnh như vậy còn phải chia nhỏ miếng bánh đó ra, không thể tự mình độc chiếm liền có thể hiểu sức mạnh của nơi này, sức mạnh của 1 tỷ dân.
Thống nhất trung nguyên không phải là không thể nhưng không có gì đảm bảo con cháu hắn sau này không trở thành một phần của người Hán bất quá Nghiêm Quang có cách của chính mình, có dã tâm của chính mình.
Bánh quá to mà thôi, chia ra ăn là được.
Bách Việt không ăn hết?, không sao cả, còn có Hung Nô, còn Tiên Ti, còn vô số dân tộc láng giềng xung quanh.
Dạ dày không tiêu hóa được thì gọi nhiều người đến ăn.
Nghiêm Quang hít vào một hơi lãnh khí, cực kỳ điềm tĩnh mà nhìn Nghiêm Kiêu.
"Phụ thân, ta muốn vào quân doanh có điều trước khi đi quân doanh... phụ thân có thể dùng quan hệ của người tìm cho ta một kẻ được không?".
Nghiêm Kiêu nghi hoặc mà nhìn con trai.
"Tìm ai?".
Nghiêm Quang thật ra cũng hết cách, hắn cũng chỉ có thể nhờ Nghiêm Kiêu việc này mà thôi.
"Một nô lệ người Lạc Việt chúng ta, hắn khoảng 16-17 tuổi, họ Nguyễn, tên Chế Nghĩa".
Nô lệ sẽ không có hộ khẩu nhưng vẫn là có danh sách nô lệ.
Nghiêm Quang biết bằng vào hắn hiện nay không thể tìm nổi Nguyễn Chế Nghĩa, dù sao giữa một biển người biết tìm ai?.
Hắn cũng chỉ có thể nhờ phụ thân giúp sức một chút, danh tướng như Nguyễn Chế Nghĩa, hắn không thể từ bỏ được, một vị danh tướng quá mức mê người