Chương 19: Thần Khí – Bản Đồ Việt Nam

Đại Việt Giang Sơn

Chương 19: Thần Khí – Bản Đồ Việt Nam

Nghiêm Quang biết hệ thống này rất không đáng tin.


Trừ vụ triệu hoán danh tướng ra thì bất cứ câu nói nào liên quan đến công dụng của hệ thống cũng chỉ có thể tin một nửa.


Công dụng của hệ thống đương nhiên sẽ có nhưng nó tuyệt không được như cái hệ thống này nói.


Cái hệ thống này mười phần biết quảng cáo, căn bản không khác gì quảng cáo trên TV ngày xưa, trong quảng cáo nói mười phần thì chỉ có thể tin được ba phần đã là tốt lắm rồi.


Lần này cũng như vậy ‘ lựa chọn vật phẩm phần thưởng’ nghe thì rất không sai nhưng khi tận mắt nhìn thấy giao diện vật phẩm thì Nghiêm Quang quả thực không biết nói gì mới tốt.


Trước mặt hắn hiện nay có 5 cái rương nhỏ, tất nhiên đây chỉ là hình ảnh trong đầu hắn, ngoại trừ Nghiêm Quang ra không ai có thể nhìn thấy.


Nhiệm vụ của hắn hiện nay chính là lựa chọn 5 cái rương này, trong 5 cái hắn phải chọn lấy 1.


Bình thường thì cũng không có gì bất quá 5 cái rương này vậy mà giống hệt nhau? đồng thời hắn cũng không thể mở rương ra, không có bất cứ dòng thông tin vào về vật phẩm bên trong bảo rương?.


Thế này còn gọi là chọn?.

Chơi gì kỳ vậy?.


"Hệ thống, chọn là chọn thế nào?".


"Đinh, rất đơn giản, trong 5 vật phẩm trước mặt ký chủ chỉ cần lựa chọn 1 vật phẩm là được, vật phẩm đó sẽ thuộc về ký chủ".


...

"Hệ thống, nhưng mà rõ ràng 5 cái rương này giống nhau ".


Hệ thống lần này vậy mà im lặng.


Nghiêm Quang rốt cuộc không còn gì để nói với cái hệ thống này, hắn lần này cố gắng nhìn một chút.


Bỏ qua việc không biết bên trong 5 cái rương này có gì thì 5 cái rương thực sự rất đẹp, nếu Nghiêm Quang hắn không nhầm thì toàn bộ 5 cái rương đều được đúc bằng vàng hơn nữa còn chạm khắc cực kỳ tinh xảo.


Bên ngoài hoa văn của nó có lẽ là một dạng chữ viết mà Nghiêm Quang không hiểu nhưng phía trên mỗi cái rương đều có ấn ký hình đầu sói, cực kỳ đặc biệt.


Nghiêm Quang không rõ tại sao tất cả những cái rương này đều dùng ấn ký đầu sói bởi thường thường nếu đã liên quan đến ‘bảo rương’ tức là báu vật, vậy thì nó sẽ chạm khắc theo hình rồng phượng, ngay cả ký hiệu hình đầu sói bình thường cũng cực kỳ hiếm thấy.


Tất nhiên mấy cái này hiện nay Nghiêm Quang hắn không quan tâm cho lắm, sau khi cố gắng nhìn toét cả mắt cũng không nhìn ra cái gì, hắn liền lựa chọn bảo rương ở chính giữa.


Lý do ư?, đơn giản vì nó ở giữa, dù sao cũng chỉ là chọn bừa.



Ngay sau khi Nghiêm Quang chọn xong, cái hệ thống vô trách nhiệm kia lại lên tiếng.


"Đinh, chúc mừng ký chủ lựa chọn vật phẩm thành công, xin lưu ý với ký chủ đây là lần đầu tiên ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nên hệ thống sẽ có đặc cách, toàn bộ bảo rương đều là hoàng kim bảo rương".


"Đinh, sau này mỗi lần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ đều được lựa chọn bảo rương nhưng tùy theo độ khó của nhiệm vụ mà cấp bậc bảo rương khác nhau".


"Các cấp bảo rương chia thành Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim cùng Tử Tinh bảo rương, hy vọng ký chủ sau này có thể mở đến càng ngày càng nhiều bảo rương".



Rốt cuộc hệ thống vẫn là có tâm, hơn nữa Nghiêm Quang cũng cảm thấy hình như cái gì ‘lần đầu’ đều được hệ thống đặc biệt quý trọng.


Mang theo tâm tình kích động, Nghiêm Quang cũng không rõ tại sao mình có thể đi từ phòng của mẫu thân về đến phòng mình, hắn thậm chí có cảm giác đôi chân đang bay trên mặt đất.


Từ hệ thống nói, Nghiêm Quang cũng biết hoàng kim bảo rương tuyệt đối rất khó lường, nếu như vậy vật bên trong cũng không thể tầm thường chứ?.


Với một quân nhân như hắn, việc trở nên kích động thật sự là không tốt thậm chí là không thể chấp nhận được nhưng hắn cũng mặc kệ, hắn cảm thấy cho dù là điệp viên quốc tế rơi vào hoàn cảnh của hắn đều sẽ kích động.


Việc bình thường Nghiêm Quang hắn sẽ không có biểu cảm gì quá đặc biệt, ngay cả biết mình vừa đánh sưng mặt một nhân vật nức tiếng lịch sử là Tôn Sách thì hắn cũng không cảm thấy có cái gì to tát nhưng mà khi đối mặt với một thứ phi lý, vượt qua phạm trù hiểu biết bình thường của nhân loại thì khác.


Trong phòng nhỏ của mình, Nghiêm Quang chậm rãi nhắm mắt lại mà cảm nhận, hắn có thể cảm nhận được trong đầu mình đang có một tiểu rương đang lơ lửng, hắn chỉ cần tâm động liền có thể mở ra bảo rương.


Chắp tay lại, nhắm mắt nhẹ khấn.


Hắn là người vô đạo, hắn học khấn vái chẳng qua vì bản thân hắn là con trưởng, mỗi dịp ngày lễ hay cúng bái quan trọng hắn cũng đều thay cha mẹ mà khấn tổ tiên, khấn thổ địa, bình thường hắn cũng chỉ làm cho có nhưng mà hiện tại lần đầu tiên thật tâm mà khấn.


Sau đó hắn rốt cuộc điều chỉnh lại tâm tình, miệng mấp máy.


"Mở".


Rất thần kỳ, bảo rương lập tức biến mất trong đầu hắn thay vào đó là một bức tranh, một bức tranh lơ lửng trong não bộ Nghiêm Quang.


Vật phẩm của hệ thống không ngờ không thể mang ra ngoài?.


Nghĩ đến điểm này hắn hơi hơi tiếc nuối, sau đó nhìn về phía bức tranh.


Thú thật ban đầu hắn thấy mình rút ra một bức tranh liền có chút thất vọng, hắn còn tưởng tượng ra mình rút được ‘Nỏ Thần An Dương Vương’, vì cái suy nghĩ y y này mà còn cầu khấn một hồi, nếu chỉ là rút ra bức tranh thì hắn cảm thấy cũng không đến mức quá kích động.


Nghĩ là như thế nhưng khi nhìn vào bức tranh này, Nghiêm Quang triệt để ngây người.


Hắn... biết bức tranh này.


Đây căn bản không phải là tranh, đây là một tấm bản đồ được vẽ bằng tay, tấm bản đồ này kiếp trước hắn nhìn không biết bao nhiêu lần.


Bản Đồ Việt Nam.


Đây là Bản Đồ Việt Nam của hậu thế, cái hình chữ S quen thuộc kia, hắn căn bản không bao giờ nhầm được.


Hơn nữa đây không chỉ là một tấm bản đồ Việt Nam, đây là bản đồ phân bố tài nguyên Việt Nam.


Tất cả các ký hiệu trên bản đồ đều chẳng khác gì từ quyển Atlat địa lý cắt ra cả.


Hắn có thể nhìn thấy cả mỏ than đá ở Quảng Ninh, Apatit ở Là Cai, Boxit ở lạng Sơn...


Hắn thấy rất nhiều mỏ khoáng sản trên khắp bản đồ địa lý này.


Điều này thật sự làm Nghiêm Quang ngây ra.

Phải chăng những mỏ tài nguyên của Việt Nam ở kiếp trước cũng tồn tại trong thế giới này?.


Nghĩ đến cũng không phải là không thể, đây là thời kỳ Tam Quốc, tức là thế giới này nếu không có gì quá mức biến động thì có thể hiểu nó gần như song song với trái đất.


Diện tích sinh sống của người Bách Việt đương nhiên không như người Việt Nam nhưng mà địa hình địa thế của trái đất chắc chắn không thay đổi.


Từ thời Tam Quốc đến thời hiện đại nơi Nghiêm Quang sinh sống cũng chỉ chưa đến 2000 năm, trong 2000 năm này căn bản không thể làm bề mặt trái đất thay đổi hay nói cách khác thế giới vẫn hình tròn, về mặt địa lý không có gì khác nhau.



Lịch sử có thể thay đổi, con người có thể thay đổi, rất nhiều thứ đáng lẽ sẽ xảy ra có thể không xảy ra và ngược lại nhưng mà trái đất vẫn là trái đất, từng mảng lục địa vẫn cứ giữ nguyên.



Nghiêm Quang hắn không có thần thông quảng đại đến mức mang người đi khai thác dầu mỏ ở Biển Đông hay lại xây dựng đập thủy điện, nhà máy nhiệt điện, mấy cái này hắn căn bản nằm mơ cũng không nghĩ đến bất quá hắn lại nhìn ra rất rất nhiều thứ.


Việt Nam nhiều nhất là gì?.

Việt Nam nhiều nhất là dầu mỏ cùng than đá.


Dầu mỏ thứ này tạm thời Nghiêm Quang hắn chưa có nghĩ tới nhưng than đá thì khác.


Than đá chính là năng lượng, hắn không cầu mong có thể mang than đá để đưa người Bách Việt tiến vào thời kỳ ‘công nghiệp’ nhưng chí ít than đá có thể làm nhiên liệu đốt, trong thời đại vũ khí lạnh này mà nói, không có bất cứ chất đốt nào tốt hơn than đá.


Tiếp theo nhìn trên bản đồ, hắn cũng có thể quan sát thấy cả đá vôi.


Nghiêm Quang không phải là nhà khoa học, con đường khoa học không hợp với hắn nhưng hắn cũng biết tác dụng của đá vôi.


Đá vôi liên quan mật thiết đến xi măng cùng vôi, đá vôi tồn tại liền có thể tạo ra nhựa đường.


Chỉ cần có nhựa đường, chỉ cần có thể nâng cấp đường giao thông, Nghiêm Quang hoàn toàn tin tưởng có thể đưa kinh tế Bách Việt lên một độ cao chưa từng có, bất kể là thông thương, vận chuyển hay hành quân đều đạt tốc độ nhanh hơn gấp bội.


Đương nhiên tiền đề là hắn phải biết cách chế tạo đồng thời hắn có thể thống nhất Bách Việt.


Thống nhất Bách Việt, hắn cảm thấy mình có thể làm được.


Về phần cách chế tạo mấy thứ này Nghiêm Quang thật sự không rõ cách tạo ra nhưng hắn có một loại trực giác, trực giác hệ thống sẽ biết.


"Hệ thống, nếu ta muốn nắm giữ công nghệ vượt qua cái thời đại này thì có cách nào không?".


"Đinh, câu hỏi của ký chủ vượt quá quyền hạn trả lời của hệ thống, mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày nâng cấp hệ thống, sớm ngày đạt được càng nhiều quyền lợi".


Âm thanh này Nghiêm Quang hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng mà lần này liền là lần vui tai nhất.


Hệ thống nói như vậy... chính là có thể.


........


Sự việc giữa Nghiêm Quang cùng Tôn Sách đã trải qua được vài ngày, trong khoảng thời gian này Nghiêm Quang cũng có thể coi là danh nhân của thành Hạ Bì, chỉ bằng việc hắn đánh bại Tôn Sách đã khiến rất nhiều binh sỹ trong quân đội Tôn gia đối với hắn tò mò, khi biết hắn là con trai của Nghiêm Kiêu thì lại càng có nhiều người muốn nhìn hắn, muốn nhìn kẻ bằng vào võ dũng đánh bại Tôn Sách.



Nghiêm Kiêu là phụ thân trên danh nghĩa của hắn nhưng hắn cũng hiểu Nghiêm Kiêu cho dù yêu thương hắn nhưng trong mắt luôn mang theo một tia kính trọng với hắn, Nghiêm Kiêu không thể chân chính coi hắn như con trai, Nghiêm Kiêu vẫn luôn coi hắn là thiếu chủ vì vậy quan hệ của hắn cùng Nghiêm Kiêu vẫn luôn tồn tại một loại xa cách như có như không.



Nghiêm Kiêu gần đây thường xuyên ở trong binh doanh thao luyện binh lính, rất ít khi về nhà hơn nữa Nghiêm Quang cũng biết vị phụ thân này của hắn... mỗi khi về nhà sẽ có chút lúng túng.


Nghiêm Kiêu gần như không biết đối mặt với Mị Cơ như thế nào, hai người mang danh nghĩa vợ chồng nhưng đến cả ngủ cùng phòng với nhau còn chưa bao giờ huống hồ là cùng giường?.


Mỗi khi Nghiêm Kiêu về nhà, rất nhiều người biết hắn sẽ ở nội viện với phu nhân nhưng không ai biết thật ra Nghiêm Kiêu sẽ ngủ lại ở gian phòng sát vách, bản thân Nghiêm Kiêu thật sự vì Nghiêm gia hy sinh rất nhiều, vì mẹ con Nghiêm Quang bỏ ra đại giới rất lớn.


Nghiêm Kiêu ở trong lòng người dân Lạc Việt chính là quân bán nước, là kẻ phản bội, nhận giặc làm cha, là chó săn cho quân Tôn gia, không hề có lấy một từ ngữ đẹp dành cho Nghiêm Kiêu, áp lực lên người Nghiêm Kiêu phải nói là khổng lồ.


Xung quanh thành Hạ Bì có bao nhiêu nô lệ Lạc Việt thì có bấy nhiêu ngươi căm ghét Nghiêm Kiêu, căm ghét gia đình hắn, bao gồm cả Nghiêm Quang.



Cuộc sống ở Hạ Bì thật sự không dễ dàng, đây cũng là một trong những nguyên do lớn nhất làm cả mẫu thân Mị Cơ cùng Chu lão không muốn cho Nghiêm Quang ra ngoài đường.


Việc này hiện nay Nghiêm Quang cũng hiểu, hắn cũng có thể nhận ra ánh mắt những người cùng tộc nhìn hắn, nhìn hắn như nhìn ‘dã chủng ’ vậy tuy nhiên trong khoảng thời gian tiếp theo, Nghiêm Quang muốn ở trong nhà cũng không được.


Hắn năm nay mới 4 tuổi nhưng có thể đánh bại Tôn Sách, liền thành công rơi vào tầm mắt của Tôn Kiên.


Tôn Kiên muốn đào tạo Nghiêm Quang thành hổ tướng, thành kẻ vì Tôn gia mở mang thế lực.


Thiên hạ đại loạn, anh hùng xuất thiếu niên.


Dựa vào một điểm này, Nghiêm Quang không ngờ lại được Tôn Kiên đặc cách tiến vào binh doanh.


Dĩ nhiên hắn sẽ không phải đi làm binh lính gì gì đó, hắn được tiến vào trong quân ngũ, rèn luyện.


Cái này cũng không rõ là họa hay phúc nhưng toàn bộ thành Hạ Bì ngoại trừ Tôn Sách cũng chỉ có Nghiêm Quang hắn được Tôn Kiên khâm điểm cho tư cách này.


Những ngày tháng ở Hạ Bì của hắn cũng bắt đầu bước sang một trang mới.