Chương 15: Đòn Khóa
Túc địch chưa hẳn đã là kẻ thù sinh tử, cũng không hẳn đã là kẻ thù mạnh nhất của bản thân ngươi, túc địch thật ra là đối thủ.
Một người một đời có thể có rất nhiều đối thủ nhưng mà túc địch lại cực hiếm gặp được, bởi túc địch cũng không phải là đối thủ đơn giản như vậy, túc địch là đối thủ ngươi bắt buộc phải vượt qua trong đời.
Túc địch giống như một viên đá lớn chắn giữa độc lộ vậy, nếu không vượt qua được viên đá này thì ngươi cả đời cũng chỉ có thể dừng lại trước nó, quan trọng hơn mỗi một kẻ được coi là túc địch đều không phải dễ dàng vượt qua, chí ít có thể cùng bản thân ngươi một đường chạy song song, không hơn cũng không kém.
Nghiêm Quang đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ túc địch là gì nhưng hắn có thể hiểu đại khái, đứa bé cao lớn mà hắn đánh ngã kia tương lai nhất định là cường địch của hắn.
Nghiêm Quang cũng đã từng nhìn thấy Tôn Kiên, hắn cũng không bị hệ thống nhắc nhở Tôn Kiên là túc địch của bản thân mình, đến hiện nay khi chứng kiến đứa trẻ này hệ thống mới làm ra lựa chọn hơn nữa còn công bố nhiệm vụ đầu tiên?.
Tôn Kiên có lợi hại hay không?, Tôn Kiên thật sự rất lợi hại, tại trong thời kỳ đầu của Tam Quốc người có thể vượt qua Tôn Kiên không nhiều, ngay cả Hà Bắc – Viên Thiệu cũng chưa hẳn có thể so được với Tôn Kiên còn nếu xét về mặt võ mà nói toàn bộ thời kỳ đầu Tam Quốc ngoại trừ Lã Bố ra có mấy người hơn được Tôn Kiên?.
Đổng Trác mạnh yếu thế nào thì Nghiêm Quang cũng không biết dù sao về mặt 'võ' mà xét nhắc đến Đổng Trác chỉ nhắc đến Lã Bố.
Về phần Trương Phi hay Quan Vũ thật ra cũng không sánh được với Tôn Kiên, hai người võ dũng cực kỳ kinh người nhưng võ dũng cũng không phải là tất cả, bản thân Tôn Kiên tại thời kỳ đầu Tam Quốc thì tài dụng binh vượt xa cả Trương Phi cùng Quan Vũ.
Nhan Lương hay Văn Sú của Hà Bắc võ dũng cũng cực kỳ kinh người, mỗi người đều có thể lĩnh binh chưởng quan một phương nhưng so với Tôn Kiên vẫn là có khoảng cách.
Công Tôn Toản hay Mã Đằng đương nhiên có thể so tài dụng binh với Tôn Kiên nhưng võ dũng của hai người cũng không cao như Tôn Kiên, chung quy mà nói Tôn Kiên về khía cạnh võ đã cực kỳ hoàn mỹ.
Sẽ không thể nào có người võ ngang bằng Lã Bố, lãnh binh như Tư Mã Ý đi?, cái này Nghiêm Quang hắn cũng không tin tưởng cho lắm.
Tất nhiên Tôn Kiên cho dù mạnh mẽ hơn nữa ông ta cũng không thể là túc địch của Nghiêm Quang, so với Nghiêm Quang bản thân Tôn Kiên lớn quá nhiều, Nghiêm Quang còn chưa quên sau khi hội quân đánh Đổng Trác, trên đường trở về Tôn Kiên liền bất hạnh bỏ mình.
Đất Giang Đông này ngoại trừ Tôn Kiên thì còn có nhân vật nào?.
Nhân vật là rất nhiều nhưng độ tuổi ngang ngửa với Nghiêm Quang thì con số này liền rút ngắn lại.
Trong phút chốc khi mà hệ thống thông báo nhiệm vụ cùng nói ra hai từ 'túc địch' bản thân Nghiêm Quang lập tức nhìn về phía hai đứa trẻ kia rồi âm thầm tặc lưỡi.
Hắn rốt cuộc cũng biết, hai người này là ai rồi.
Đứa trẻ cao lớn, có thể ở độ tuổi này dùng viên sỏi làm ám khí, sử dụng cực kỳ tinh chuẩn, đứa trẻ này chỉ sợ lớn lên chính là Giang Đông Tiểu Bá Vương – Tôn Bá Phù – Tôn Sách.
Về phần đứa trẻ xinh đẹp đi cùng Tôn Sách thì cũng không cần nghĩ, nếu túc địch của Nghiêm Quang là Tôn Sách thì rất có thể túc địch của Nguyễn Hiền chính là Giang Đông Mỹ Chu Lang – Chu Công Cân – Chu Du.
.......
Thế giới này không rõ khác với thế giới cũ của Nghiêm Quang biết bao nhiêu nhưng mà thay đổi về thời gian khẳng định có.
Từ khi Nghiêm Quang sinh ra trực tiếp dẫn đến cái chết của Nam Hoa Lão Nhân sau đó liền ảnh hưởng đến khởi nghĩa Hoàng Cân, ba anh em Trương Giác so với lịch sử liền khởi nghĩa chậm 2 năm.
Về phần Tôn Sách đây?, thật ra nếu theo lịch sử thì hắn năm nay 11 tuổi bởi năm sinh của hắn là 179 bất quá hiện nay hắn cũng mới 8 tuổi mà thôi, cái này cũng không phải là tại Nghiêm Quang mà tại phụ thân hắn Nghiêm Minh.
Không rõ có phải Nghiêm Minh cho Tôn Kiên áp lực quá lớn hay không mà Tôn Kiên vì Nghiêm Minh có một lượng lớn thời gian không mấy chú tâm việc giường chiếu, một mực lo chiến sự.
Giữa Nghiêm Minh cùng Tôn Kiên đương nhiên không chỉ có một trận chiến tranh dành thắng bại, phân định hơn thua.
Từ trước đến nay Tôn Kiên đã nhiều lần mang quân nam hạ nhưng rốt cuộc vẫn cứ không có kết quả gì, lần nào cũng bị Nghiêm Minh đẩy lui trở lại, đấy là bản thân Nghiêm Minh khi đó còn chưa phải tộc trưởng Lạc Việt Tộc, làm việc gì cũng phải cảm thấy cản chân cản tay.
Nói thật, nếu không có Nghiêm Đề, Tôn Kiên cũng không biết hắn có thể giải quyết được Nghiêm Minh cùng Lạc Việt Tộc hay không?.
.......
Tôn Sách cho dù mới 8 tuổi bất quá rất nhiều có quan hệ tốt với Tôn gia đều gọi Tôn Sách là Tiểu Bá Vương.
Cái danh hiệu Tiểu Bá Vương này có một chữ 'Tiểu' nhưng tuyệt đối không phải vì thế mà đánh giá thấp Tôn Sách, xuyên suốt lịch sử Trung Quốc, chỉ có duy nhất một người được gọi là Bá Vương, một người vũ dũng bao trùm lịch sử, Tây Sở Bá Vương – Hạng Vũ.
Giang Đông chính là đất sở, cho dù bao nhiêu năm qua đi người dân Giang Đông đối với cái từ 'Sở Quốc' này vẫn còn cực kỳ tôn sùng, Hạng Vũ trong lòng bọn họ cho dù thua thì vẫn cứ là chiến thần.
Được so sánh với chiến thần, Tôn Sách thật sự rất mạnh.
Tôn Sách bị Nghiêm Quang đá vào chân trụ, hắn ban đầu cũng là không quan tâm nhưng khi thấy cảm giác đau buốt chạy dọc bắp chân rồi một luồng cự lực mạnh mẽ xuất hiện hắn mới cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Tiếp theo Tôn Sách thật sự ngã, thật sự bị Nghiêm Quang quét trụ mà ngã.
Tôn Sách không yếu, toàn bộ thành Hạ Bì đều biết cho dù những đứa trẻ 14 – 15 tuổi bình thường cũng không thể nào là đối thủ của Tôn Sách nhưng hắn hiện tại một phần là do khinh thường Nghiêm Quang, một phần là vì thế đứng của bản thân hắn.
Tôn Sách một cước đã ra vốn cực kỳ tùy ý, căn bản chưa kịp thu về, hắn hiện nay chỉ dùng một chân trụ lấy cơ thể lại nhận thêm một cước của Nghiêm Quang, không muốn ngã cũng là không được, Tôn Sách là tiểu quái vật thì Nghiêm Quang cũng vậy.
Tôn Sách nào ngờ được mình sẽ bị đánh ngã, hắn cực kỳ tức giận, vừa giận vừa cảm thấy một loại nhục nhã.
Tôn Sách cả người gồng lên, hắn hiện nay liền muốn đánh chết tiểu tử trước mặt mình nhưng mà hắn sao có thể nhanh bằng Nghiêm Quang?.
Bé đến giờ, đánh nhau Nghiêm Quang hắn căn bản chưa sợ ai.
Tôn Sách một tay chống xuống đất làm điểm tựa, hắn vốn muốn gồng cả người lên nhưng mà ngay lập tức nhận thẳng một đấm của Nghiêm Quang vào mặt, một đấm này trực tiếp lại đè Tôn Sách xuống dưới mà đánh.
Một đấm đương nhiên không đủ, Nghiêm Quang có cảm giác chiến đấu rất mạnh, hắn biết Tôn Sách thật ra mạnh hơn hắn dù sao Tôn Sách vẫn là hơn hắn đến 4 năm tuôi.
Thân hình nhỏ nhắn của Nghiêm Quang đè Tôn Sách xuống cứ như vậy dùng nắm đấm nện vào mặt hắn, từng quyền từng quyền dứt khoát cực kỳ, cũng may cho Tôn Sách bàn tay của Nghiêm Quang vẫn là rất nhỏ nếu không cả khuôn mặt của hắn liền bị đánh thành đầu heo.
Tôn Sách sau khi nhận hơn 5 quyền vào mặt, rốt cuộc cũng từ trong đau đớn lấy lại tỉnh táo, bàn tay mở lớn nắm lấy áo của Nghiêm Quang từ phía sau, lực tay của hắn cực kỳ khủng khiếp, vậy mà trực tiếp nhấc cả người Nghiêm Quang ném ra ngoài.
Nghiêm Quang thật sự vẫn quá nhẹ cân, cánh tay của Tôn Sách lại chẳng khác gì người trưởng thành, một tay nhấc Nghiêm Quang ném đi vẫn không tính là gì.
Tôn Sách như một con hổ đói săn mồi, hắn lao thẳng về phía Nghiêm Quang còn chưa thể đứng dậy, cứ như muốn xé nát thân hình nhỏ bé trước mặt.
Lúc này Tôn Sách thật sự quá nhanh, nhanh đến mức kể cả Nguyễn Hiền muốn giúp đỡ Nghiêm Quang cũng không làm được.
Việc tiếp theo lại càng làm người ta níu lưỡi, một đứa trẻ mới 4 tuổi đã bị ném mạnh ra ngoài vốn không thể đứng lên mới phải hoặc trực tiếp vị đau đớn làm cho phát khóc nhưng mà Nghiêm Quang lại lấy hai tay chống về phía sau, hai chân lộn ngược lên.
Một cái búng người này sử dụng phi thường chuẩn xác, bất kể là thời gian hay không gian, hai chân nhỏ đạp thẳng vào ngực Tôn Sách sau đó mượn thế lập tức cũng đứng lên.
Tôn Sách đang lao tới nhận một đạp vào ngực liền cảm thấy khó thở vô cùng, bước chân rất nhanh bước lùi về phía sau, ánh mắt mở lớn nhìn Nghiêm Quang bất quá Nghiêm Quang cũng không còn ở vị trí cũ, Nghiêm Quang vậy mà cả người lao về phía Tôn Sách sau đó song phi, hai chân đá thẳng về phía đầu gồi Tôn Sách.
Tôn Sách lần thứ hai bị đánh ngã, tiếp theo cũng không cần nói, Nghiêm Quang lại đè lên người hắn, từng đấm từng đấm nện xuống.
Tôn Sách giận sôi lên nhưng mà hắn càng trong tức giận thì càng thêm minh mẫn hơn nữa hiện nay trong lòng hắn ngoại trừ tức giận cùng nhục nhã liền có chút bất ngờ.
Hắn không thể không công nhận, đứa bé thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn vậy mà còn rất mạnh.
Tôn Sách đánh nhau thành quen, hắn hiểu lực nắm đấm của Nghiêm Quang là như thế nào, đám trẻ con bằng tuổi hắn mỗi đấm xuất ra cứ như gãi ngứa vậy chỉ có nắm đấm của Nghiêm Quang làm hắn cảm giác được chân thực thế nào là đau đớn.
Tôn Sách vẫn đang bị đè xuống dưới, hắn lập tức mạnh mẽ xoay người.
Nắm đấm của Nghiêm Quang thật sự làm hắn thấy đau nhưng thân thể của Nghiêm Quang vẫn là quá nhẹ, cho dù đang đè lên người Tôn Sách thì vẫn cứ như thế bị hắn lật ngược lại.
Nghiêm Quang cũng biết, nếu bị đối phương đè xuống, hắn liền không thể lật lại đối phương được, đây là khác biệt về trọng lượng.
Đối với suy nghĩ của Tôn Sách, Nghiêm Quang liền nhếch miệng.
Tay nhỏ đưa ra nắm lấy vạt áo của Tôn Sách, người nhẹ có lợi thế của người nhẹ.
Tôn Sách muốn vật hắn xuống nhưng hắn lại nắm lấy vạt áo của Tôn Sách mà vật ngược lại đối phương, đừng quên lực tay của Nghiêm Quang cũng cực lớn hơn nữa hắn chính là chuyên gia cận chiến.
Cưỡi ngựa cầm thương, cưỡi ngựa bắn cung, tra trận chém giết hắn có thể mù tịt không biết gì nhưng cận thận vật lộn là thứ mà Tôn Sách căn bản không so được với hắn.
Trong quân đội, không phải như trong phim ảnh, không phải cái gì quyền đấm cước đá, trong quân đội đào tạo nhiều nhất là cận thân vật lộn, là đòn khóa.
Quân đội không quan tâm lắm đến chiêu thức đẹp đẽ thế nào mà quan tâm tới độ thực dụng ra sao, trong chiến đấu thực dụng nhất chính là đòn khóa đồng thời cũng là cách dễ khống chế đối phương nhất.
Tôn Sách sức lớn vô cùng, như một con trâu vậy nhưng Nghiêm Quang lại nhanh vô cùng, nhất định không thể cho hắn đè xuống, hai người vật lộn trên đường lớn, không biết đã ngăn cản bước đi của bao nhiêu người, hai người từng quyền từng từng quyền nện lên người nhau nhưng không có ai kêu lên cho dù một âm thanh nhỏ nhất.
Rốt cuộc Tôn Sách thậm chí xé tan cái áo làm bằng vải gấm của mình, hắn thật sự rất tức giận, chỉ cần để cho Nghiêm Quang có điểm bám vào người, hắn liền không thể vật đối phương xuống.
Nghiêm Quang nhìn thấy động tác này của Tôn Sách, vẫn là hơi hơi mỉm cười.
"Thông minh".
Câu nói này... là dùng tiếng Việt đơn thuần, Tôn Sách dĩ nhiên không hiểu.
Tôn Sách rốt cuộc vẫn là dùng một tay tỳ cổ Nghiêm Quang xuống, cho dù hắn còn nhỏ nhưng từng bó cơ đều nổi lên, cực kỳ đáng sợ bất quá cho dù tưởng như không có cách nào thoát ra, ánh mắt Nghiêm Quang vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Một tay Nghiêm Quang áp vào một bên mặt của Tôn Sách, động tác cực kỳ bình tĩnh.
Tôn Sách theo bản năng liền đưa nốt tay còn lại đến giữ chặt bàn tay của Nghiêm Quang, hắn muốn bóc ra bàn tay kia khỏi khuôn mặt mình nhưng mà việc tiếp theo Tôn Sách liền biết hắn sai rồi.
Nghiêm Quang một cánh tay còn lại, dùng hết sức đập vào mặt hắn.
Một bên mặt bị bàn tay của cả hắn cùng Nghiêm Quang khóa lại, một bên mặt chịu nhận cường lực khủng khiếp, cả người Tôn Sách vốn đang đè Nghiêm Quang nhưng cứ thể nghiêng về phía sau, ầm ầm ngã xuống, hắn bị đập choáng.
Nghiêm Quang lập tức đưa một tay ra nắm lấy tay Tôn Sách, vặn ngược về phía sau lưng, một tay đè chặt cổ hắn, cả người lộn ra phía sau, bẻ cong cổ Tôn Sách lại, một tay bị khóa, cổ bị ghìm chặt, người Tôn Sách triệt để không khác gì con tôm.
Hắn điên cuồng dãy dụa nhưng mà Nghiêm Quang cũng nhất định không thả ra, cho đến khi Tôn Sách gần như không thở được nữa, Tôn Sách hắn liền biết... hắn không thoát ra được.
Đòn khóa thành hình, Tôn Sách xong rồi.