Chương 14: Ai Là Bá Vương (3)

Đại Việt Giang Sơn

Chương 14: Ai Là Bá Vương (3)

Cô bé mà Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền nhìn thấy quả thật rất đặc biệt, nàng nhỏ nhắn như vậy, yếu đuối như vậy nhưng mà ẩn sau cái vẻ nhỏ nhắn yếu đuối ấy là một trái tim cứng cỏi, phải biết nàng mới 4 tuổi mà thôi, có thể hơn số tuổi này nhưng cũng chẳng hơn bao nhiêu.



Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền nhìn nhau, sau đó cả hai cùng gật đầu, việc này hai người thật sự muốn quản bất quá quản thế nào?, cái này không dễ làm.


Nghiêm Quang đương nhiên sẽ không quản được rồi, hắn mới 4 tuổi, hắn quản hắn còn không xong.


Còn lại chỉ có Nguyễn Hiền, việc này liền phải do Nguyễn Hiền đến giải quyết.


Nguyễn Hiền năm nay cũng đã 14 tuổi, bước chân rất nhanh liền đứng chắn trước người cô bé kia, đưa một tay ra đỡ lấy cô bé, vẻ mặt tương đối thân thiện mà mỉm cười.


Nguyễn Hiền chưa hẳn đã là một mỹ nam tử, ít nhất hiện nay không phải nhưng mà khuôn mặt trẻ con cộng thêm nụ cười từ tận chân tâm, đúng là rất dễ dàng gây thiện cảm cho người khác.


Một tay đỡ lấy cô bé, Nguyễn Hiền có cảm giác cô bé đang giãy giụa như muốn thoát khỏi tay hắn, Nguyễn Hiền liền rất nhanh lên tiếng trấn an nàng.


"Đừng sợ, ca ca không có ý hại ngươi, ca ca liền giúp ngươi nói chuyện được không?".

Nguyễn Hiền dùng chính là tiếng Lạc Việt chứ không phải tiếng nói của người Hán bởi Nguyễn Hiền có thể nhìn thấy... trên mặt cô bé này vậy mà có ấn xăm nô lệ.


Nhìn thấy cái ấn này, ngay cả Nguyễn Hiền cũng cảm thấy tức giận, hắn giận đến thân thể run lên.


Một đứa bé như vậy cũng bị xăm dấu nô lệ?.

Hiếp người quá đáng.


Tất nhiên Nguyễn Hiền thật ra cũng đại khái hiểu ra thân phận của cô bé này, cha nàng cùng mẹ nàng... đều là nô lệ vì vậy nàng đương nhiên cũng sẽ là nô lệ.


Nhìn tuổi tác của nàng chỉ ngang với Nghiêm Quang, từ đó Nguyễn Hiền liền có thể phán đoán nàng cũng là người Lạc Việt hơn nữa giống như Nghiêm Quang... là thế hệ những người tộc Lạc Việt đầu tiên sinh ra ở nơi đất khách.


Nàng chỉ là không có một người cha như Nghiêm Quang mà thôi.


Cô bé vậy mà cũng hiểu tiếng Lạc Việt, ánh mắt to tròn mở ra, ánh mắt kia vẫn ngập tràn nước mắt nhưng mà... trong ánh mắt đã an tâm hơn không ít, hai tay liền ôm trước ngực, ôm chặt chiếc bánh bao nhỏ của mình.


"Cảm... cảm ơn ".


"Em.. không sao".


Nghe giọng nói của nàng, Nguyễn Hiền trái tim như nhũn ra.


Nghiêm Quang ở bên cạnh, cũng thở ra một hơi, hắn không rõ tại sao cô bé này lại làm vậy nhưng nhìn nàng hắn cũng cảm thấy... muốn che chở cho cô bé này.


Thật ra mà nói, phụ thân hắn là Nghiêm Kiêu, bằng vào thân phận của phụ thân ở Hạ Bì, cũng không đến mức không cứu được một cô bé đi?, dù sao cũng chỉ là một cái bánh bao?.


Ánh mắt Nghiêm Quang lại chuyển xuống nhìn bắp chân của cô bé, hắn nhìn thấy viên sỏi kia bắn đến.


Tốc độ cực nhanh cũng cực chuẩn xác, người ra tay bất kể là ánh mắt hay lực tay đều rất không tệ.


Dõi ánh mắt ra xa một chút, Nghiêm Quang rốt cuộc cũng thấy mấy ‘đứa trẻ’ đang lại gần đây.


Đám này cũng thật đúng là trẻ con, toàn bộ đều là tiểu hài tử hơn nữa ăn mặc cũng lộ ra quý khí, thoạt nhìn đây tuyệt đối là một đám công tử quý tộc.


Đám tiểu hài tử này khoảng 6 – 7 tên nhưng làm Nghiêm Quang chú ý nhất là hai người dẫn đầu, từ ánh mắt của đám trẻ chung quanh liền có thể chắc chắn lấy hai đứa trẻ kia làm trung tâm.


Một đứa cao hơn hẳn những đứa trẻ xung quanh một cái đầu, vẻ mặt của hắn tuy vẫn không che dấu đi được sự non nớt nhưng không hiểu sao Nghiêm Quang lại cảm nhận được bá khí bức người, đặc biệt là mái tóc của kẻ này, mái tóc tương đối dày sau đó bổng sang hai bên, nhìn cứ như bờm sư tử vậy, nhìn cái bờm này của hắn lại càng cho hắn thêm vài phần bá khí.


Đứa bé này trên tay còn đang vầm vài viên sỏi, bàn tay cứ ném những viên sỏi lên trời rồi lại để nó hạ xuống, vừa nhìn là biết kẻ xuất thủ khiến cô bé không thể chạy tiếp.


Đứa bé còn lại không lộ ra cái vẻ bá khí như đứa bên cạnh nhưng ánh mắt cũng rất sáng, làn da trắng như bạch ngọc, Nghiêm Quang không có nhầm, làn da của đứa bé này rất trắng, nhìn cứ như làn da của mẫu thân hắn vậy, khuôn mặt kẻ này thậm chí không giống nam nhân, khuôn mặt... lại còn đẹp theo cái vẻ của nữ nhân, Nghiêm Quang cũng không rõ trước mặt là thằng bé hay cô bé nữa.



Đám trẻ con này vẫn là tiến đến trước lão chủ cửa hàng mập mạp kia, sau đó hai đứa bé kia cũng nhìn về phía Nghiêm Quang hay đúng hơn nhìn về phía Nguyễn Hiền đang đỡ lấy cô bé.


"Giữa ban ngày ban mặt dám to gan ăn trộm?, lại còn dám ở trước mặt ta ăn trộm, thực sự là không tệ".


Đứa bé có vẻ cao nhất kia lên tiếng, hắn nhỏ tuổi hơn Nguyễn Hiền nhưng ánh mắt ngập tràn khí thế thượng vị giả, tuyệt đối là con nhà đại quan.


"Thế nào?, còn muốn vì kẻ trộm ra mặt?, gan cũng thật lớn".


Nguyễn Hiền ánh mắt cau lại nhưng cũng rất nhanh dãn ra, cực thản nhiên mà nói.


"Chỉ là một đứa bé mà thôi, vì cái gì làm khó nó như vậy?".


Cứ như không ngờ Nguyễn Hiền dám lên tiếng, đứa bé kia ánh mắt cũng nhíu lại nhưng cuối cùng vẫn là không hề quan tâm, vẻ mặt căn bản không thay đổi.


"Luật pháp đại Hán tồn tại bao nhiêu năm?, đâu chỉ vì nó là một đứa bé mà tha tội?, nếu bây giờ tha cho nó, vài năm sau nó lại tiếp tục quay lại đường cũ, ai có thể đảm bảo?".


Nói xong kẻ này nhếch miệng, hai tay khoanh về phái trước.

"Thế này đi, ngươi muốn dẫn nó đi cũng được, cứ chặt một cánh tay của nó đi là được, coi như bài học nhớ đời".


Nguyễn Hiền sắc mặt liền lạnh lại, quả thật Nguyễn Hiền không ngờ tới đứa trẻ trước mặt tuổi còn nhỏ nhưng sát tính rất nặng, nặng đến mức làm Nguyễn Hiền cảm thấy sợ.


Nếu chỉ là bình thường, Nguyễn Hiền không ngại mang Nghiêm Kiêu ra làm giá đỡ nhưng hắn cũng nhận ra đám tiểu tử này không phải đại phú thì cũng là đại quý, nếu mang Nghiêm Kiêu ra chỉ sợ còn mang tới rắc rối lớn hơn, việc của ‘trẻ con’ cứ để ‘trẻ con’ giải quyết.


Nguyễn Hiền nghĩ đến đây liền mỉm cười.


"Nga, ngươi nói rất đúng, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân bất quá ta hỏi một chút, cô bé này phạm tội gì?, ngươi một câu kẻ trộm hai câu kẻ trộm, vậy có gì chứng minh không?".


Đứa bé kia nhếch miệng cười gằn, nhìn vào cô bé sau lưng Nguyễn Hiền.


"Cái bánh bao kia không phải là chứng cớ?".


Nào ngờ hắn vừa nói xong, Nguyễn Hiền cũng cười lớn.


"Buồn cười, xung quanh có bao nhiêu người ăn bánh bao?, một ngày có bao nhiêu người cầm bánh bao đi trên đường?, chẳng nhẽ tất cả đều là phường trộm cắp?".



Đến lượt đứa bé kia không ngờ Nguyễn Hiền lại trả lời như vậy nhưng hắn cũng không mấy bối rối, cánh tay liền chỉ sang người chủ hàng béo mập vừa mới chạy đến nơi, vẻ mặt đầy coi thường mà nhìn Nguyễn Hiền.


"Không phải ăn cắp?, vậy ngươi hỏi thử hắn xem ".


Nguyễn Hiền như biết trước, vẻ mặt cũng thản nhiên nhìn sang ông chủ hàng kia.


"Ồ, vậy thì hỏi thử xem".


Nghiêm Quang ở một bên, hắn cũng không lên tiếng mà chỉ quan sát, sau đó ánh mắt của hắn rõ ràng nhìn thấy đứa bé ‘xinh đẹp’ khẽ dùng tay kéo áo đứa bé cao lớn.


Đứa bé cao lớn như cảm ứng được gì đó liền quay đầu lại, chỉ thấy đứa bé xinh đẹp đối với hắn khẽ lắc đầu tỏ vẻ gì đó.


........


Lão mập chủ hàng vừa chạy đến còn chưa biết việc gì xảy ra liền bị một đứa trẻ chỉ vào mặt, đương nhiên liền cảm thấy bực mình nhưng mà khi quan sát quần áo của đối phương cũng liền câm họng lại, đến một câu cũng không dám nói.


Đứa bé cao lớn lúc này vẫn dùng ánh mắt thượng vị giả nhìn sang đối phương.


"Ngươi nói xem, kẻ kia có phải ăn trộm bánh bao nhà ngươi?".


Gã béo nghe vậy lập tức gật đầu.

"Đúng nha, đứa ăn mày đó ăn trộm bánh bao của ta, chính mắt ta thấy rõ, vì vậy ta mới đuổi theo ".


Hơi hơi ngước mắt lên nhìn Nguyễn Hiền, đứa bé cao lớn liền lạnh giọng.


"Ngươi còn gì để già mồm?".


Nguyễn Hiền cũng lười để ý đến hắn, bước về phía lão chủ cửa hàng mà lên tiếng.


"Xin hỏi vị thúc thúc này, ngoại trừ ngươi ra còn ai nhìn thấy đứa bé này ăn trộm bánh bao nữa không?".


Lão chủ hàng cũng không hiểu gì cả, hắn đơn thuần trả lời.


"Hừ, động tác của nó vô cùng nhanh, cũng chỉ mình ta thấy mà thôi sau đó ta liền đuổi theo, chẳng nhẽ mình ta nhìn thấy còn không đủ? "


Hắn không dám đắc tội đám ăn mặc quần áo đầy hoa lệ kia liền trực tiếp tức giận với Nguyễn Hiền, nào ngờ Nguyễn Hiền vậy mà gật đầu.


"Mình ngươi nhìn thấy chắc chắn không đủ ".


"Muốn tố cáo ai bắt buộc phải có cả nhân chứng cùng vật chứng, nhân chứng ngươi không có, vật chứng lại càng không, dĩ nhiên dám đi tố cáo?".


Lão béo vẫn là không hiểu lắm, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình.


"Lão tử nhìn thấy chẳng nhẽ vẫn không đủ?".


Nghe thấy hắn cả ‘lão tử’ cũng sử dụng, Nguyễn Hiền đơn giản vẫn là bật cười.


"Theo pháp luật, ngươi là người tốt cáo nha, cũng không tính là nhân chứng, ngươi nói ngươi nhìn thấy vậy ai thấy ngươi nhìn thấy?".


"Về phần cái bánh bao kia, ngươi lấy cái gì nói là bánh bao tiệm nhà ngươi?, có cái gì để nhận ra không?, kể cả là bánh bao tiệm nhà ngươi, một ngày có bao nhiêu người cầm đến, chẳng nhẽ ngươi cho rằng cứ cầm cái bánh bao của tiệm ngươi liền là ăn trộm?".


Nguyễn Hiền thật ra cũng có chút xấu hổ, hắn đương nhiên biết cô bé thật sự ăn trộm a, nhưng mà ai bảo đứa trẻ cao lớn kia lại muốn chặt tay cô bé?, cái này Nguyễn Hiền chắc chắn không đồng ý.


Nếu là đền tiền, hắn cắn răng về chịu đòn của Chu lão là được, không có gì.


Nhưng đây căn bản không phải chỉ đền tiền là xong.


Lão béo bị Nguyễn Hiền nói, mặt liền ngơ ra nhưng rất nhanh chuyển thành tức giận.


"Ngươi là đang hoài nghi lão tử, là đang nghi ngờ lão tử vu oan cho một đứa ăn mày?".


Nguyễn Hiền ánh mắt hơi hơi lóe lên.


"Hì hì, đại lão bản a, ta cũng không nói ngươi vu oan cho đứa bé này, ngươi nghĩ mà xem hoàn toàn có thể là nhìn nhầm a hơn nữa ta có một cái nhất định phải nói nhỏ với đại lão bản".


Sau đó Nguyễn Hiền cũng lười quan tâm mấy đứa bé xung quanh, một tay tóm lấy áo của lão béo kéo lại gần mình, chân hơi kiễng lên nói thầm vào tai hắn.


"Đại lão bản, ngươi lúc này đi truy đuổi đứa bé ăn mày này, đúng sai bất luận nhưng mà ngươi đã cho ai canh cửa hàng chưa?".


"Việc này nháo lên liền rất lâu nha, ngươi một mực nói nó ăn cắp, nó một mực từ chối, vì một cái bánh bao mà báo lên quan có đáng không? ".


"Hơn nữa ta hoài nghi đây là một đám kẻ trộm chứ không phải chỉ một đứa a, đầu tiên cho một đứa giả vờ trộm bánh bao của ngươi sau đó khiến ngươi giật mình đuổi theo, tiếp đến đợi ngươi đi xa rồi chỉ sợ sạp hàng liền bị chúng cướp sạch, càng quan trọng hơn ngươi nghĩ mà xem, còn không mau về xem cửa hàng, nếu bây giờ về sớm có khi còn giữ lại được ít đồ, còn bắt được đứa chủ mưu a".


Lần này gã béo lập tức mở to mắt mà nhìn Nguyễn Hiền sau đó mạnh mẽ gật đầu.


"A, là ta nhìn nhầm, không có gì, không có gì".

Nói xong trong ánh mắt của đứa bé cao lớn kia, lão bản lập tức quay người chạy một mạch, thân hình béo mập theo động tác chạy rung lên liên tục, thoạt nhìn có chút buồn cười.


Nguyễn Hiền giải quyết xong việc này mới lại nhìn đứa bé cao lớn kia,


"Việc này giải quyết xong rồi chứ?, người bị hại cũng nói là nhầm vậy ta liền mang đứa bé này về".


Đứa bé cao lớn còn có thể nói gì?, không thấy đến cả chủ cửa hàng còn quay đầu rời đi rồi sao?.


Hắn căn bản không hiểu Nguyễn Hiền nói cái gì với đối phương vậy mà lập tức quay đầu rời đi?, nhanh đến nỗi hắn còn không phản ứng được?.


Lần này đến lượt đứa bé xinh đẹp đến giải vây cho bạn mình, hắn ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Hiền, sau đó khẽ gật đầu, trong ánh mắt cũng không biết đang nghĩ gì.


"Vị đại ca này nói như vậy thì việc này chúng ta cũng không tham dự nữa, là một hồi hiểu nhầm, không biết vị đại ca này đại danh là gì?".


Nguyễn Hiền thấy đối phương lễ phép hơn nữa đối phương nói như vậy cũng có nghĩa bỏ qua chuyện này liền có chút hảo cảm với đối phương.


Đáng tiếc Nguyễn Hiền còn chưa mở miệng, Nghiêm Quang ở bên cạnh liền lên tiếng.


"Hiểu lầm là xong?, ngươi nhìn chân đứa bé kia, bật cả máu ra, đến thịt còn lộ ra ngoài, muốn xong như vậy?, đưa tiền thuốc men đây rồi muốn xong gì thì xong".


Cả hai đứa bé dẫn đầu đều không ngờ Nghiêm Quang lại lên tiếng, đừng nói là bọn họ cho dù Nguyễn Hiền cũng không hiểu a?.


Lần này đứa bé cao lớn thật sự bị chọc giận.

Hắn bản thân không có sai, hắn cũng thừa hiểu đứa ăn mày kia chắc chắn là kẻ trộm có điều lại bị Nguyễn Hiền đổi trắng thay đen, càng đáng nói hắn lại không thể làm gì dẫu sao đến cả chủ cửa hàng còn nói là nhầm lẫn, hắn có thể làm gì?.


Bây giờ lại từ đâu chui ra một ‘đứa trẻ ranh’ còn dám đưa tay ra đòi tiền bồi thường, hắn liền thực sự thấy tức giận.


Hắn là Tiểu Bá Vương của Hạ Bì, đánh người thậm chí thành quen, từ bao giờ phải bồi thường?.


Hắn thậm chí lười nhìn Nghiêm Quang, một chân cứ đá về phía hắn.


"Cút".


Cứ ngỡ một cước này đá bay cả người Nghiêm Quang nhưng mà Nghiêm Quang vậy mà có thể né được, sau đó một chân đưa ra cũng đá thẳng vào bắp chân đối phương... sau đó đứa bé kia lập tức mất trụ mà ngã xuống.



Thật ra Nghiêm Quang hắn rất muốn cứ như vậy bỏ đi a, dù sao nhìn quần áo của đối phương như vậy hắn liền không mốn dính phiền phức bất quá cái hệ thống kia vậy mà chủ động lại giao nhiệm vụ cho hắn.


"Đinh, phát hiện túc địch của ký chủ, mở ra hệ thống nhiệm vụ, lần đầu đánh bại túc địch, phần thường không rõ, trừng phạt không rõ".


Lần đầu tiên hắn còn nghe thấy cái hệ thống nào chơi xấu vậy.


Phần thưởng không rõ?, trừng phạt không rõ?, cái khỉ gì đây?.


Chỉ là nếu nhiệm vụ của hệ thống lại còn là nhiệm vụ đầu tiên, Nghiêm Quang hắn liền muốn làm.


.......