Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 140- Phá Quân

Chương 140- Phá Quân


Đội hình quân lính hiện giờ đã rối loạn thành một bầy, không thể nào ra lệnh được nữa. Bởi tất cả đã bị lấn át đi, bởi nỗi sợ hãi của đám lính từ bên kia phòng tuyến. Chạy bán sống bán chết qua bờ bên đây sông, đấy là chưa nói bên doanh trại cũng bị pháo kích.

Hình ảnh từng quả đạn pháo xé gió, tiếng kêu réo rít thét gào như là tiếng còi báo hiệu của tử thần, điều này càng khiến cho tâm lý quân lính tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Cảnh tượng bỏ chạy vứt hết cả vũ khí, phương tiện diễn ra ở khắp mọi nơi. Bây giờ chỉ có mạng sống là trên hết. Quân lệnh, kỷ cương là cái gì đó nhảm nhí, sức người làm sao mà chống đỡ lấy sức mạnh của thần chết.

Đấy là chưa nói viễn cảnh thê thảm máu me của đồng bạn. Vết đâm chém, đầu rơi máu chảy đối vợi bọn chúng thì quá là bình thường đi. Chứ cảnh tượng thân thể nát bét, đầu óc nổ tung để lộ ra những thứ chất lỏng trắng sền sệt bên trong, còn lại tứ chi vắt vẻo, xương cốt bây giờ chỉ như những đoạn tay chân treo lủng lẳng trên cơ thể đã ngừng thở. Một cảnh tượng không khác gì cõi u linh.

Diego Falange và West Minster cũng bắt đầu cho những toán binh lính còn lý trí ra lệnh rút lui về sau phòng tuyến của Vương Quốc, một mạch chạy thẳng về thành Zafrilla. Nhưng mà thảm hoạ chưa dừng lại ở việc pháo kích. Lúc này trung đội trực thăng Rog313, bắt đầu oanh tạc bằng những quả bom nặng lên đến hàng chục ký, xuống đám tàn quân đang bỏ chạy trối chết.

Những quả bom BM-03 mang trong mình hạt phản vật chất, như vậy thôi cũng đủ để nói lên mức sát thương gây ra cho đám tàn quân rối loạn là kinh khủng như thế nào. Mức độ rải thảm của trực thăng tuy không cao, lại nói mỗi chiếc Rog313 chỉ mang được có sáu quả, ba mươi chiếc cũng chỉ mang gần hai trăm quả thả xuống mà thôi. Nhưng chỉ cần như thế cũng đã là quá đủ, gần một triệu quân tập kết trên vùng đất trống nhanh chóng bị tàn sát.

Nếu như uy lực của đạn pháo P13 là gây ra những cái chết đau đớn, những cái chết với những thân thể không lành lặn. Tứ chi ngũ quan, máu thịt và huyết nhục cùng với nội tạng hoà trộn với đất cát và sắt thép. Còn khi đối mặt với những quả bom BM03, ngay cả những giọt máu rơi rớt xuống đất cũng không có.

Tiếng kêu hét thảm nhanh chóng nhường chỗ cho sự im lặng của những âm thanh hùng lệ ép đặc không khí cô quánh lại thành những dạng ánh sáng chói mắt rồi biến mất. Cảnh trời sắc quang như ban ngày cũng nhanh chóng bị nuốt chửng, từ ánh sags cho đến sinh vật, từ những chiếc xe bọc thép cho đến huyết nhục của đám quân lính. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây, nhưng sức công phá và uy lực cũng như hình ảnh mà Bom BM03 mang lại là thứ gì đó khắc sâu vào trong tâm hồn của từng tên lính liên quân.

Bởi công việc của BM03 là phân giải mọi vật thể sống đến từng tế bào, mọi vật dụng bị phân rã thành từng nguyên tử rồi tan biến vào hư vô. Gương mặt hoảng loạn của tên Báo Đầu Nhân chạy loạn trong tiếng nổ khủng khiếp của BM03. Ánh mắt tuyệt vọng, cơ mặt giản ra vì đau đớn bị tan rã thành thành từng mảnh nhỏ cho đến khi không còn gì xót lại.

Nếu như không có những cái hố sụp lúm, cùng với lớp bùn đất cháy xén bởi những ngọn nữa li ti màu xanh đen. Thì có thể sẽ không ai nghỉ rằng, những cái hố này đã chôn vùi gần mấy trăm ngàn người chỉ cách đây ít phút, không hẳn chỉ vài giây mà thôi.. Sự khủng bố của nó mang đến chính là nổi sợ ám ảnh đến tột cùng của linh hồn, những tên may mắn sống xót khi ở gần vụ nổ mới chân chính là những kẻ trở về từ quỷ môn quan. Bốn mươi lăm ngàn Thú Nhân, gần sáu mươi ngàn Hầu Nhân với tư thế hùng hổ tấn công vào xứ Taruel.

Chỉ chưa đầy một tháng, hơn một triệu quân chỉ còn lại chưa đến năm mươi vạn người, chật vật cố thủ tại cái thành phố đổ nát Zafrilla, nơi này cách đây hai tháng bị chính quân Việt đồ sát. Quân lính thú nhân liên minh giữa hai vương quốc bây giờ chẳng khác nào chiếc búa tạ ngàn cân, đang treo trên đầu bởi một sợi chỉ mỏng manh.

Diego Falange lại thêm một phen sầu não, khi mà West Minster quyết định rút quân. Mặc dù thương vụ lúc giao kèo liên minh là món lợi hời, là một nửa vùng đất trù phú, nhưng lợi lộc đâu thì chưa thấy. Chỉ thấy thiệt quân, hao tổn khí tài là nhiều.

Ba ngàn chiến xa bộc thép, giờ chỉ còn lại chưa đến một nửa, sáu trăm ngàn quân cũng chỉ còn lại có chưa đầy hai mươi vạn. Tổn thất này, là hắn gánh vác không có nổi. Giờ chỉ có thẻ rút khỏi cái vũng nước đục này, giữ lại cái mạng trước thì tính sao.

Tình hình ngày càng nguy cấp, khi mà lực lượng đồng minh đã rút đi, chỉ trong ba ngày sau. Quân trinh sát của Diego Falange thông báo rằng, quân đội Gia Tộc đã bắt đầu vượt sông. Những chiếc tàu bay to lớn với cánh quạt bên trên, cùng với đó là gần một trăm chiến xa bộc thép, cùng với lượng lớn khí tài quân sự, những khẩu đại pháo được xe kéo đi và đang tập kết tại thành Sanblas.

Điều này càng khiến cho quân đội của Diego Falange đã loạn nay càng thêm hoảng. Phải nói những vũ khí của quân Việt hết sức kinh khủng, chỉ cần nhìn thấy chiến trường vừa qua cũng đủ đã ám ảnh hắn. Liệu cái thành phố đổ nát, đã bị đốt cháy một lần rồi làm sao có sức chống đỡ lấy những thứ vũ khí của quân Việt.

Không nói hai lời, Diego Falange lập tức ra lệnh rút lui về thành trì cuối cùng của xứ Cuenca đó là thủ phủ Comarca. Đây đã là biên giới cuối cùng giữa Cuenca và thủ đô Marid. Nếu như Comarca thất thủ, thì vương triều của gia tộc nhà Falange được xem như sẽ phải đối mặt với mối đe doạ của sự diệt vong.

Đây sẽ là nơi tử thủ cuối cùng giữa hắn và đám quân đội gia tộc Francesco và quân đội của bọn con người đáng ghét. Mỉa mai thay, một đội quân đi chinh phạt, ấy vậy mà bây giờ co cụm lại tại một thành trì cuối cùng,dẫn đến cửa ngõ của vương đô mà tử thủ. Thế sự xoay vần, có ai mà ngờ được như vậy.

Vùng biển Đông Nam Hải.

Đây là vùng biển của hạm đội tàu chiến gia tộc nhà Falange tấn công vào Đại Việt theo phương hướng Hải Quân. Trận chiến dịch này do công tước Medina Sidonia chỉ huy, với năm mươi tám tàu chiến lớp Galleon chạy chủ yếu bằng buồm, ngoài ra còn có thêm hàng trăm chiếc tàu chiến loại nhỏ khác cùng với các loại tàu vận tải.

Hai bên mạng tàu Galleon được lắp đạt hàng chục khẩu đại pháo lớn, nếu như ở thế giới hiện tại. Hạm đội của thú nhân có thể sẽ là bá chủ thế giới bởi số lượng tàu cỡ lớn mạnh mẽ, trang bị nhiều khẩu pháo. Nhưng tiếc thay, loại tàu chiến của Thú Nhân vẫn hoạt động theo nguyên lý thuyền buồm, mượn sức gió của đại dương mà di chuyển, lớp tàu cũng là loại gỗ ván cốt đặt.

Chưa có sự cải tiến về công nghệ di chuyển hay giáp tàu được trang bị bằng các loại sắt thép. Điều này là một thiếu sót rất lớn, tuy hạm đội hùng mạnh, nhưng cũng chỉ là những lớp tàu chiến lạc hậu, nếu như so sánh với những chủng tộc khác. Đặc biệt là khi so sánh với quân đội Hải Quân Hoàng Gia Đại Việt.

Medina Sidonia là một đầu Hà Mã, thân mình to lớn thô kệch. Dưới trướng của hắn là những lớp Thú Nhân mang trong mình nhiều loại chủng tộc lưỡng cư. Như Hà Mã, Lửng, Rái Cá, Cá Sấu. Mặc dù mang đến một đội quân hùng hậu, nhưng hắn cũng dám tự tin vượt Biển rồi đổ bộ vào đất liền của Đại Việt.

Mà chiến thuật của hắn chính là chia quân ra làm hai hướng, một là vần duy trì hạm đội tiến đến vùng biển của Đại Việt rồi đổ bộ vào thành Gia Định, hai là một phần ba quân lực sẽ bí mật sau khi vượt qua dẫy núi Elbrus, rồi men theo phần đường bộ mà tấn công từ phía sau lưng của Thành Gia Định.

Nhưng mà từ điểm kết thúc của dãy núi Elbrus là một khu vực đá ngầm hiểm trở, để đổ bộ quân từ đây xuống là cả một vấn đề khó khăn. Mặc dù thành công đổ bộ vào đất liền phía sau dãy bình nguyên, nhưng cái giá phải trả cho tên Medina Sidonia này là gần hai nghìn quân bị nhấn chìm bởi con sống dữ của biển cả. Nhưng dù sao cũng có đến hai mươi vạn quân, thành công đổ bộ vào đất liền, và hành trình của bọn chúng chính là hành quân ngày đêm đi đến vùng đất của Đại Việt, thành Gia Định.