Chương 144 - Tàn Phá Hải Chiến

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 144 - Tàn Phá Hải Chiến

Chương 144 - Tàn Phá Hải Chiến


Trận hải chiến diễn ra một cách chống vánh, lần này hầu như chỉ là một phương đồ sát, quân đội xăm lược không có một chút sức chống cự nào. Điều này cũng dễ hiểu, với số lượng đạn pháo bắn phá một cách tự do, hàng ngàn quả đạn pháo, đạn cối rơi xuống những chiếc tàu chiến được đóng bằng gỗ ván, kết lại bằng những chiếc đinh tán to lớn.

Cho dù có chắc chắn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng phải chịu cảnh tan nát đổ vỡ mà thôi. Vì gỗ ván, cũng mãi là gỗ ván. Làm sao mà chống lại sức nổ bạo tạc của pháo nổ. Mảnh vụn tứ tung, cho dù là cây cột đơn cứng rắn như thép cũng phải gẫy đổ, trước số lượng lớn đạn pháo.

Hoả lực từ súng máy cũng không phải là loại tầm thường. Đạn 12,7ly là loại đạn có thể xuyên giáp xe bộc thép hạng nhẹ, đối mặt với những bức tường gỗ từ thân tàu như vậy nhiệm vụ cũng quá dễ dàng thôi. Kết quả chiến thắng lần này, quân Đại Việt hầu như không có thương vong, chỉ có hao tổn một lượng lớn khí tài và bom đạn.

Ngoài ra đám quân lính chiến sĩ Đại Việt vì bắn phá quá nhiệt tình, cho nên pháo thủ đứa nào đứa này, mặt mày dính đầy bụi và nhớt, chẳng khác nào những anh chàng lọ lem, gương mặt đen ngồm bị cháy xén vì khói thuốc súng và hơi nóng toả ra từ vũ khí.

Đối nghịch lại những tiếng vui cười của quân Việt, tiếng hô vang chiến thắng là những tiếng rên rỉ tuyệt vọng của bọn người Thú Nhân, cố gắng bám víu lại những mãnh gỗ còn trôi nổi trên đại dương lạnh lẽo hòng tìm một đường sông mỏng manh cho bản thân.

Nhưng mà kết quả của chiến trường là xác thay trôi nổi trên mặt biển, mùi máu của xác thịt, mùi tanh của những đoạn nội tạng vung vẫy khắp nơi đã thu hút những con quái thú của biển cả.

Lũ quái ngư cắn xé những xác chết trôi nổi, sau đó là sự vùng vẫy của những tên còn sống sót lại là những mục tiêu yêu thích hơn cả. Chẳng mấy chốc cũng bị những hàm răng sắt nhọn cắn xé một cách dã man, cảm giác bị ăn tươi nuốt sống luôn là nỗi ám ảnh kinh hoàng cho người chứng kiến.

Chiến sự tại vùng biển ngoài khơi xem như ngã ngủ, nhưng đúng lúc này từ trinh sát của những chiếc Rog313 đã phát hiện được tung tích của đám Thú Nhân đổ bộ vào từ dãy núi Elbrus, hiện tại chỉ còn hai ngày đường chim bay là đến thành Gia Định.

Nhưng tin tức báo cáo lại khiến Huỳnh Minh tức giận đến bể phổi, là một ngôi làng nằm ở ngoài rìa vùng đất thành Gia Định theo ý lệnh của Thăng Long là khai khẩn đất hoang, mở rộng đất canh tác, vừa khéo ngôi làng này, lại nằm trên đường hành quân của bọn chúng.

Nhưng báo cáo từ trinh sát thu được, phát hiện một toán nhỏ quân đội Thú Nhân đã có mặt tại đây, dân số ở đây chỉ tầm khoảng hai nghìn người, đa phần đều là dân phu và nông dân. Có một số là cựu chiến binh từ chiến trường Bức Tường Băng cách đây bốn năm. Lời nói của Kutuzov đã ứng hiện rồi, bọn chúng thật sự vậy mà đã đổ bộ thành công vào đất liền. Người dân tại ngôi làng ấy chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Huỳnh Minh gấp gáp đến mức không chịu nổi. Ra lệnh cho Trần Bình Trọng cùng với Kutuzov mau chóng điều binh đến ngôi làng ấy giải vây ngay lập tức. Những đoàn xe vận tải điều chở quân bắt đầu công việc của mình, những chiếc Tank T13 cũng xuất phát theo sau.

Tình hình hết sức nguy cấp, Huỳnh Minh lệnh cho công tác trực thăng vận triển khai. Là trực thăng sẽ đưa quân Cận Vệ Hoàng Gia đi đến ngôi làng đó tiếp ứng trước, chờ đợi quân cứu viện từ đại bộ đội sẽ theo sau.

Mặc sức ngăn cản của Phạm Tu và Nguyễn Trãi, Huỳnh Minh đích thân đi đến ngôi làng kia, biết Hoàng Đế nổi giận, nhưng mà Tinh Thiều vẫn nói thêm một câu nhằm làm giảm đi cơn nóng giận của Huỳnh Minh.:
- Bệ hạ chớ nên tức giận mà ảnh hưởng đến long thể, chúng hạ thần sẽ mau chóng đi đến ứng cứu Làng Tam Trúc.

Huỳnh Minh gấp gáp vận lấy một khẩu súng Min313, nhét thêm đạn vào trong băng đạn rồi treo vào túi trữ đạn ở hong mà nói lại.:
- Ta đường đường là Hoàng Đế của một Quốc Gia, con dân của ta đang nguy hiểm tính mạng ngàn cân treo trên sợi tóc. Há để cho ta bình tỉnh hay sao. Bàn chân bẩn thiểu của bọn chúng dám xâm phạm lãnh thổ ta gầy công xây dựng, nếu như một người dân nào của ta bị tổn hại bởi bọn chúng.
- Ta xin thề với Lạc Tổ Long Thần, Thần linh của chúng cho dù có quì gối van xin, ta cũng nhất quyết tận diệt cả vương triều. Một tên cũng không chừa.
- Huỳnh Đức, tập hợp Cận Vệ Quân theo ta bảo vệ con dân Đại Việt, người dân tôn kính ta làm vua là để mong cầu cuộc sống bình an hạnh phúc. Chỉ với những điều ấy mà ta cũng không làm được thì cái danh xưng Hoàng Đế có nghĩa lý gì.

Dùng lại một chút, Huỳnh Minh tỏ ra uy áp của Đế Vương, ánh mắt sắc lạnh quét ngang toàn trường. Ánh mắt bưng bừng sát khí, kèm theo đó là gương mặt đỏ hòng vì tức giận, quát lên trong sự chăm chú của các quan đại thần có ý muốn ngăn cản.:
- Kẻ nào ngăn cản, ta sẽ xem như chóng đối với cấp trên mà mang ra toà án binh. Với tội danh là phản quốc.

Huỳnh Minh vốn là người sống trong thế giới hoà bình, chưa từng nếm trải đau thương của chiến tranh. Nhưng từ quá khứ, dân tộc con người Việt đã trải qua hàng ngàn năm đứng lên từ đống tro tàn này cho đến dống tro tàn khác. Bao lớp người này ngã xuống cho đến lớp người khác. Thời kỳ nào mà không có những anh hùng đứng lên chống lại ách bạo tàn.

Từ thời Xích Quỷ Văn Lang cho đến thời đại Cách Mạng của lãnh tựu vĩ đại của dân tộc. Bao lớp con người Việt đã ngã xuống, là một người xuyên không về với thời đại này, là người đã mang nặng tư tưởng hoà bình. Nhưng khi đối mặt với thực tế tại một thế giới xa lạ và tàn khóc. Huỳnh Minh biết rằng, hắn có thời gian và cũng không có chổ cho sự yếu mềm của mình phải bộc lộ ra ngoài.

Là người được chọn, Huỳnh Minh hắn với nhiều lợi thế là có sự hổ trợ từ hệ thống, từ những loại công nghệ của thời cổ đại, những kiến thức đã chôn vùi trong quá khứ thậm chí là cho đến những công nghệ và kiến giải của tương lai cũng được tích hợp vào trong hệ thống. AI Tiểu My chính là thứ đã tích hợp lại như thế. Với bao nhiêu sự trợ giúp như vậy từ kiến thức cho đến con người, là những bản sao ký ức của những danh nhân thần tướng Đại Việt và thế giới.

Hắn quyết sống một cuộc sống Đế Vương không tầm thường, không chịu đi vào vết xe đổ diệt vong của những người trước kia. Thời gian là thứ hắn thiếu, ngoài những đối mặt với những chủng tộc trong thế giới này. Còn có một loại nguy hiểm xuất phát từ bên ngoài thế giới vũ trụ xa xôi mà chưa hình dung được. Lạc Tổ Long Thần đã gợi ý cho hắn không biết bao nhiêu lần. Đối mặt với những chủng tộc ngoài không gian, với sức mạnh hiện tại của hắn là chưa đủ.

Con dân Đại Việt nếu nói không quá thì chính hắn là người đã khai sinh ra. Từ chỉ số con người và tất cả mọi thứ điều là những tinh anh trong tinh anh. Được hệ thống sàng lọc thích hợp cho từng thời điểm cũng như công việc của Đại Việt. Giờ lại nghe tin có kẻ đến xâm phạm, ảnh hưởng an nguy đến thần dân của hắn. Thử hỏi làm sao mà hắn không tức giận, mỗi người dân Việt đều là máu là ruột thịt là tài sản của quốc gia.

Mọi thứ có thể bị mất đi, chứ con người là không được mất đi. Thời gian tuế nguyệt có thay đổi, thì hòng tâm về một thế giới nơi người Việt được an cư lạc nghiệp, không sợ hãi ngoại bang, luồng cuối trước những đế quốc lớn chơi chò cờ vây. Đó mới là một Đại Việt Đế Quốc vĩnh sinh mà Huỳnh Minh mong muốn.