Chương 148 - Ý Chí Hèn Hạ

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 148 - Ý Chí Hèn Hạ

Chương 148 - Ý Chí Hèn Hạ


Đại lục Valtos.

Biên giới phía tây Phàn Thành, lúc này tàn quân của Lưu Bị sao khi để mất Hạ Bì vào tay của Lữ Bố. Chúng tướng sĩ người ngựa đều mệt mỏi vừa phải chóng đỡ tập đoàn quân phiệt nhà họ Tào ở phía Bắc, lại bị kẻ khác cưỡm mất tay trên nơi lưu trú. Lưu Bị chẳng còn con đường nào khác ngoài việc tiếp tục cầu cứu chủng tộc Thằn Lằn của Đế Quốc Lizard.

Phàn Thành rách nát, do dấu tích của chiến tranh. Trên ghế cao chủ toạ là một đầu Thằn Lằn mập mạp đang gặm lấy một mảng thịt cừu nướng to lớn mà ngấu nghiến. Bên dưới là một tên thư sinh trung niên quỳ mộp xuống nền đất trong dáng vẻ hết sức hèn hạ, như kẻ ằn mày với áo quần có mấy mảnh chấp vá đang cầu xinh đều gì đó.

Tên Thằn Lăn Nhân vừa ăn vừa nhìn xuống với ánh mắt mỉa mai, giọng đầy châm chọc mà nói:
- Ngươi lại có chuyện gì, cơ hội ta đã cho ngươi một lần. Ngay cả nhà của mình mà cũng không giữ được chỉ trách là do ngươi bất tài mà thôi.

Tên người thư sinh trung iên kia chính Lưu Bị, ngôi nhà mà tên Thằn Lằn kia nói đến đó chính là Từ Châu, vết đau còn ngây ngấy hỏi sao không đau. Chỉ có đều đối mặt với chủng tộc nắm giữ việc sinh sát trong tay, Lưu Bị hắn không thể nào mà không chịu nhún nhường. Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng biết làm sao bây giờ. Đại trượng phu co được thì dũi được, giữ lại được rừng xanh lo gì không có củi đốt. Lưu Bị hắn cắn răng mà vỗ mông ngựa.
- Thần sứ đại nhân lời nói chỉ phải, thuộc hạ bất tài không giữ được Hạ Bì. Bây giờ thế cuộc nguy cấp, phía Bắc có quân Tào lớn mạnh, phía Đông bọn quân phiệt họ Viên dưới sự hậu thuẩn của bọn người yêu tinh cũng ngày càng manh động. Mong là thần sứ đại nhân có thể cho ta một con đường sáng trợ giúp ngài khai sáng cho thần dân chúng ta.

Lời nói của bọn học thức đúng là có lực sát thương, cho dù có vỗ mông ngựa cũng rất đúng làm cho người ta sảng khoái. Cái gì mà thần sứ đại nhân, rồi lại khai sáng. Mặc dù chủng người không đáng nhắc đến, nhưng mà số lượng của bọn chúng cũng rất đông đảo. Lại nói muốn khai thác tài nguyên mang về cho Đế Quốc thì không phải cũng phải là do bọn chúng làm thay hay sao. Một chút lợi ích nhỏ, nhưng lại có thể hoàn thành nhiệm vụ, biết đâu hắn sẽ được khen thưởng một cái biệt phủ nơi kinh đô của Đế Quốc cũng không phải là chuyện khó. Hàng loạt suy nghĩ mộng huyễn trong đầu hắn đang vẻ lên những kế hoạch của trí tưởng tượng sau khi nhận được phần thưởng. Nhiệm vụ thâu tóm toàn bộ đại lục về dưới bàn tay của Đế Quốc sẽ sớm thôi bắt đầu.
- Chẳng phải tên kia ban cho ngươi cái chức thứ sử hay sao. Chịu khó về nơi đó tập hợp quân binh đi, ta sẽ liên hệ về Đế Quốc tăng viện trợ cho ngươi. Thời cơ chín mùi, sẽ là lúc ngươi có được những thứ mà ngươi nên có. Nhưng mà ngươi nên nhớ, Đế Quốc cho ngươi được, thì lấy lại bất cứ khi nào cũng được. Chỉ là có một điều kiện, ngươi nhất định phải làm mới có được những viện trợ của ta.

Lưu Bị, thân vẫn còn quỳ khúm núm bên dưới sàn đất bẩn thỉu lõm chom,x là mẫu xương xẩu vụn vứt bỏ của tên Thần Sứ Đế Quốc Lizard. Đầu lại ngốc lên nhìn, trong hết sức hèn hạ.:
- Thần Sứ đại nhân, chẳng hay điều kiện mà ngài muốn ta làm. Đó là gì.?

Tên Thần Sứ Đế Quốc cười lớn ha hả mấy tiếng lớn, ánh mắt tàn độc nhìn xa xăm về hướng Tây phía đại lục Audios. "Đại Việt, bọn người ngu xuẩn." Bến cảng là nơi gia sản thưởng của gia tộc ta ngàn đời nay. Nay lại phải rời tay, thuộc hạ, nô lệ, tiền bạc tất cả đều mất hết. Nay hắn lại phải bôn ba ở vùng đất nghèo nàn của bọn người thấp kém, thân là một lãnh chúa của xứ Gohn, giờ đây chẳng khác nào là bản án đầy ải dành cho hắn.

Tên Thần Sứ Đế Quốc này chính là Klopr James, hắn chính là lãnh chúa của vùng đất xứ Gohn nơi được mệnh danh là Quần Đảo Trắng nay đã trở thành cái gọi là quần đảo Trường Sa của đám người Việt. Những mãnh tướng như Flamable và hầu như hơn chín phần gia sản đã bị thiêu cháy hoặc bị cướp mất. Mang trong mình mối hận thù như vậy, thử hỏi hắn làm sao có thể để yên cho Đại Việt hùng cường phát triển được.

Đại Việt với mong muốn giải phóng nô lệ, cuucứ thoát con người và toàn nhân loại thoát khỏi sự thống sự của các chủng tộc. Chuyện cười như vậy mà hắn, kẻ tự xưng là Hoàng Đế của Đại Việt cũng dám mơ tưởng đến. Được, được thôi. Nếu như hắn đã muốn thống nhất nhân loại, vậy thì ta sẽ dùng chính nhân loại, giống loài của hắn để mà tàn phá vùng đất mà hắn xây dựng. Như cái cách mà ngàn năm trước loài người phải gánh chịu. Nô lệ thì nên chấp nhận mang cái gông xiềng xích, muốn giải thoát chỉ có con đường chết.

///

Tháng 11, năm 1013. Lịch Đại Lục
Đại Việt, niên hiệu Hoàng Đế năm thứ ba.
Thành Gia Định.

Kể từ sau ngày dành chiến thắng trước bọn người Thú Nhân xăm lược từ ngoài bờ biển cho đến đất liền. Hiện tại cũng đã qua được ba tháng. Thành Gia Định đã thuyên chuyển được và bến cảng rất nhiều quan binh quân lính Hoàng Gia. Với con số sấp xỉ 50.000 nghìn quân Thánh Dực lấy lực lượng chủng tộc Skaven là nồng cốt được trang bị và xấp xếp như trang bị của lục quân bộ binh. Trang phục là màu xanh rêu chủ đạo nhưng ở sau lưng áo lại được in thêm một đôi cánh của chim Lạc màu trắng được gắn trên một hình ngôi sao nổi.

Một đội quân được tập hợp lại với quân số lớn, hai sư đoàn bộ binh, một lữ đoàn cơ giới, hai trung đoàn pháo binh cùng với đó là một trung đoàn không quân vận tải và chiến đấu trực thăng. Về Hải Quân gồm có sự tập trung quân số gần 10.000 người, với mười hai chiếc Định Quốc và gần một trăm hai mươi chiếc khu trục Mông Đồng.

Tất cả đều được vận chuyển hai hướng, một là đi bằng đường bộ cơ giới với sự hổ trợ của Trực Thăng vận tải đưa người và trang bị đến thành phố Tauriel hội họp với Thống Chế Albrecht Von Roon đang trực tiếp chỉ đạo chiến đấu. Con đường thứ hai là nhóm tàu hải quân sẽ men theo đường biển mà đổ bộ vào thành Zarfilla nơi mà bọn người Thú Nhân của gia tộc Falange dưới sự chỉ huy của Diego Falange đang đau khổ chống đỡ dưới sự pháo kích dữ dội của pháo binh Đại Việt.

Mục tiêu lần này dưới sự chỉ đạo của Huỳnh Minh là muốn giải thể mối nguy hại của bọn người Thú Nhân. Mà muốn làm được điều đó, ắt phải làm một điều quyết đoán, đó chính là lật đổ ách thống trị của tên vua bù nhìn Filippe Đệ Tam và bè lũ tay sai của hắn. Đồng thời tiêu diệt giang thần lộng quyền là Juan Falange cùng với gia tộc của hắn. Người có toàn quyền quyết định trong chiến dịch làn này chính là Phạm Cự Lượng, dưới sự trợ giúp của Bộ Tham Mưu là Tinh Thiều và Albrecht Von Roon. Với lượng lớn khí tài quân sự, thêm vào đó là con số 100.000 quân từ Lục Quân cho đến Hải Quân cũng như Không Quân phối hợp hiệp đồng tác chiến.

Huỳnh Minh có lòng tin chắc thắng với quyết định này của chính mình. Bời hắn thật sự không muốn lúc nào cũng phải lo sợ có kẻ đâm sau lưng mình như những ngày vừa qua. Bản thân chăm lo phát triển kinh tế, ai ngờ một hôm thức giấc có đến hàng ngần vạn quân lính đổ bộ lên Đại Việt tàn sát con dân, chém đầu hắn rồi cắm cộc trước tường thành như những kẻ lãnh tựu những quốc gia kia hay sao.

Nếu đã không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm thì phải triệt để. Đây cũng chính là đại kế của Trần Thủ Độ đã nêu ra cách đây mấy ngày, lại nói lời này lại đuọcwj các quần thần như Nguyễn Trãi và Nguyễn Bĩnh Khiêm tán thành. Dù sao thì Đại Việt nếu xét về mặc tổng thể trên chiến trường là kẻ đã nắm toàn bộ quyền chủ dôdngj. Khi toàn bộ quân lực của Juan Falange đã bị tiêu diệt đi gần hai phần ba, nhưng mà rào cản về hình thể và vóc dáng của giống loài chính là điều khiến cho đàm phán hoà bình trở nên bế tắc. Thêm một điều nữa là một kẻ đã nung nấu ý định muốn thôn tính Đại Việt thì giữ lại có ích gì, trong khi xét về thế về lực thì Đại Việt đã nắm tất cả. Nếu như đã không tin tưởng nhà Falange như vậy thì chỉ có cách duy nhất buộc phải đưa ra, đó chính diệt thôi, đưa một bên tín hữu như nhà Francesco lên thay thế. Là một hảo hữu của Đại Việt lên nắm chính quyền như vậy chẳng phải giải quyết được mọi vấn đề hay sao.

Chiến dịch phản kích tự vệ vùng biên giới Tây Nam của Đại Việt chính thức mở màn, với hàng loạt tội ác từ trên trời rơi xuống từ tên vua bù nhìn cho đến gia tộc nhà Falange đều bị đêm nói ra thành cặn bã, bộ máy truyền thông và tuyên truyền của Đại Việt làm việc rất tích cực. Theo một quy luật, tính chính nghĩa trong cuộc chiến luôn được Huỳnh Minh chú trọng. Chỉ có nắm giữ ngôn luận mới có thể dẫn dắt câu chuyện đi thêo đúng ý của hắn.