Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 145 - Tam Trúc

Chương 145 - Tam Trúc


Dứt lời, Huỳnh Đức cũng không dám chậm trễ, trực tiếp leo lên một chiếc Rog313 cùng với Huỳnh Minh rồi bay đến ngôi làng có tên là Tam Trúc. Phạm Tu và Nguyễn Trãi cũng đến gần nói vài điều với Tinh Thiều.
- Bệ hạ cái gì cũng tốt, chỉ có một nhược điểm duy nhất, đó chính là xem dân chúng như người thân trong gia đình của mình.

Tinh Thiều và Nguyễn Trãi nghe như thế cũng gật đầu đồng ý, nhưng mà nét lo lắng vẫn hiện lên trên mắt của Tinh Thiều.
- Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân. Ta tin dân chúng của Đại Việt sẽ không làm chuyện đại nghịch, nhưng nếu là bọn ngoại lai, ta e rằng không sớm thì muộn sẽ lấy điểm yếu đó của bệ hạ mà uy hiếp người.

Nguyễn Trãi cũng thở dài không khỏi lo lắng.:
- Ta biết ý tứ của ngài là gì, chỉ cần chúng ta không ngừng mạnh mẽ, chắc hẳn sẽ không có thế lực nào có thể uy hiếp được Đại Việt. Phạm Tu thủ tướng đại nhân, ngài cũng nên tập họp tinh binh theo bảo vệ bệ hạ.

Phạm Tu gật đầu, sau đó dẫn theo đám Mật Vụ lên trực thăng đến ngôi làng Tam Trúc này.

Có vẻ như đại quân đã đến chậm một bước, ngôi làng giờ đây đã tan hoang cảnh khối lửa, xác người nằm rải rác từ những bước chân đầu tiên ở vùng ngoài. Không phải là cảnh đâm chém, cũng không phải là cảnh súng bắn đạn nổ. Mà là chân chính bị quái thú cắn xé, yết hầu bị xé toạc, máu tươi đổ ra ướt đẫm cả một vùng đất. Nội tạng bị móc ra ăn sống, trong khi nạn nhân vẫn còn có lẽ là tỉnh táo. Đây chỉ là những nạn nhân đầu tiên ở đầu cổng làng mà thôi. Càng về sâu nội bộ ngôi làng, cảnh tượng cảng kinh khủng và tàn độc hơn cả.

Trẻ em bị xé xác ra thành từng khúc, phụ nữ bị lột sạch quần áo rồi đâm xiên thành một một đoàn gánh như một con gia súc được quay trên lửa hồng. Tất cả thường dân, gồm có hai ngàn ba trăm mười hai người, từ nam nữ lão ấu, ngay cả những đứa trẻ sơ sinh còn trong bụng mẹ cũng bị bọn chúng moi ra ăn tươi nuốt sống.

Sự kinh tởm này, tội ác ghê gớm này đã vượt qua sức chịu đựng của Huỳnh Minh. Nhà cửa bị thiêu rụi thành tro, gia súc tất cả đều bị mang đi, vật nuôi không ăn được thì bị giết hoặc chà đạp bằng những thứ dấu vết còn sót lại hết sức tàn bạo.

Máu người dân Đại Việt đã đổ, Huỳnh Minh từng bước đi qua từng người dân đã ngã xuống, ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt kinh hoàng không gì có diễn tả trước lúc chết. Máu thịt nội tạng vung vãi khắp nơi như thế đây là những thú vui tiêu khiển của bọn người Thú Nhân.

Huỳnh Minh đi từng bước nặng nề, máu của người dân ướt đẫm thấm qua đôi giày vãi của hắn. Bàn chân sền sệt cảm nhận được thứ đã chảy ra từ con tuyệt vọng và đau đớn trước khi ngã xuống. Huỳnh Minh hắn bước đi như người không hồn, bàn tay siết chặt lại, thêm một vài bước chân nữa thì loạng choạng rồi quỳ sụp xuống đất.

Hắn ngữa mặt lên trời, hét lên những tiếng kêu thống khổ. Rồi cười lên một tiếng hết sức quỉ dị.:
- A…a…a… A… A… Ha..ha.. haa.. Ha.. ha.. Haa.

Chứng kiến hành động kỳ lạ này, khi mọi người quay người lại, thấy Huỳnh Minh hai gối đã quỳ xuống đất. Toàn bộ những đại thần và quân lính đều vội vàng quỳ xuống theo. Tất cả đều hướng mắt vào Huỳnh Minh. Miyuki ở bên cạnh hắn, cũng không biết nói gì, hay làm gì để an ủi hắn. Một khắc lâu, Phạm Tu mới cất tiếng nói nhằm an ủi lấy Huỳnh Minh.:
- Bệ hạ xin bớt đau thương, chú ý bảo trọng long thể.

Miyuki cùng quỳ thêm mấy bước rrồi tiến lại gần Huỳnh Minh, nắm lấy cánh tay của hắn đẻ phần nào đó được bình tĩnh, rồi nói những lời an ủi.:
- Bệ hạ xin đừng đau thương, người dân vô tội đã ngã xuống. Chúng ta không cứu được họ, nhưng mà chúng ta có thể trả thù. Xin bệ hạ đừng đau lòng, khiến cho những người dân hiền lành cũng không thể nào an nghĩ được. Nợ máu, chi bằng dồn hết vào đám giặc kia, bọn chúng gây ra tội ác tày trời như vậy, chỉ có phanh thay xẻ thịt bọn chúng, tế vong linh cho những người dân này được an giấc.

Lời nói nhẹ nhàng của Miyuki đã kéo Huỳnh Minh về lại với hiện tại. Người chết không thể sống lại, hắn vốn tự trách mình lúc nào cũng bô bô rằng "Vì lợi ích của nhân dân, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm và là bổ phận của hắn". Những người dân này theo chính sách khuyến khích khai hoang lập ấp của hắn mà bây giờ gây ra cớ sự.

Hắn đã nói sẽ bảo vệ con dân của mình, quân đội mạnh mẽ thì thế nào, đây là chân chính hai ngàn ba trăm mười hai cái xác thống kê với những cái chết từ móng vuốt, từ răng nanh của bọn người dã thú. Không, phải gọi là quái vật đội lót con người. Hắn nghiến răng hà hét lớn:
- Hỡi những người anh em chiến sĩ quân đội Hoàng Gia.

Nghe lời nói của Huỳnh Minh. Đám quân sĩ đại thần bên dưới hô vang:
- CÓ…!!!

Huỳnh Minh siết chặt lấy bán súng, gượng người đứng dậy, ánh mắt sâu sắc nhìn vào lá cờ đã bị gãy nhưng vẫn cớ tung bay theo ngọn gió mặc dù đã bị cháy một phần và rách nát mà nói lớn. Lúc này Miyuki cũng vội vàng đúng dậy mà dìu hắn đứng lên, bời quì gối có chút lâu mà thân thể của hắn có vẻ không vững..:
- Là một người lính. Chúng ta đã thề dưới ngọn cờ linh thiêng. Là bảo vệ nhân dân. Là đầy tớ phục vụ nhân dân. Là giương cao lá cờ chính nghĩa của quốc gia.
- Nhưng ngày hôm nay, máu đã đổ, những người dân ưu tú của Đại Việt ta đã ngã xuống, trên tay không có một tất sắt. Trẻ em bị xé thành từng mảnh, phụ nữ bị làm nhục chà đạp. Con nhỏ bị ăn tươi nuốt sống. Ta vô cùng đau đớn, ta vô cùng nhục nhã. Ta vô cùng căm phẫn và giận giữ. Còn các ngươi thì sao..???

Tiếng nói của Huỳnh Minh, lời chất vấn của Huỳnh Minh. Sự cao ngạo của bọn chúng là những chiến sĩ vẻ vang anh hừng, mang trong mình trọng trách bảo vệ nhân dân trước những lời thề sắt đá trước là cờ đỏ thắm như máu, ngôi sao vàng tượng trưng cho niềm vinh quang rực rỡ. Tất cả đã mất sạch. Hoàng Đế cảm thấy bị nhục nhã, còn bọn chúng thì sao. Đây chính là một cái tát thẳng mặt cho bọn chúng.

Cả đám chẳng biết phải trả lời thế nào. Nhưng mà lòng hận thù đã bị đốt lên, sự căm hờn bọn giặc hung ác đã xé rách đi những lý trí sợ hãi của mình. Phạm Tu là Thủ Tướng, biết mình phải làm gì lúc này, bắt đầu nói.:
- Chúng thần có tội. Mong bệ hạ ra lệnh giết sạch bọn giặc tàn ác, trả thù cho con dân Đại Việt đã ngã xuống. Thề với lá cờ linh thiêng, thề với anh linh những người dân ưu tú. Nợ Máu phải trả bằng Máu.

Nghe được lời nói của Phạm Tu, quân lính, không kể là Cận Vệ Hoàng Gia, hay là Thánh Dực Quân, hay là quân đội đều đồng thanh hô vang.
- Nợ Máu.. Phải trả bằng Máu..! Nợ Máu.. Phải trả bằng Máu..! Nợ Máu.. Phải trả bằng Máu..!

Tiếng hô vang vọng khắp núi rừng, chim muôn các tán cây cách đó vài cây số cũng bay tán loạn vì sợ hãi. Từng ánh mắt quyết đoán, từng ngọn lửa sôi trào bên trong những gười lính bây giờ là khong gì có thể ngăn cản. Bọn chúng phải trả thù.

Đây chính là ý niệm duy nhất hiện tại, sau tất cả những gì đã chúng kiến. Thảm cảnh mà người dân làng Tam Trúc đã gánh phải, cơn tức giận, lòng khao khát trả thù vượt qua nổi đau xé lòng này. Khi chính đồng bào của mình chịu cảnh tang tốc tàn sát dã man của bọn quái thú hung ác.

Không lời biện hộ hay phiên toà hoặc thậm chí là thần linh có thể cứu sống bọn người của tên chỉ huy Medina Sidonia. Tất cả đã được phán quyết, một cái chết cực kì thê thảm sẽ dành riêng cho hắn.