Chương 134 - Hoài Niệm

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 134 - Hoài Niệm

Chương 134 - Hoài Niệm



Tin tức được Ngô Tuấn nói ra, toàn trường bắt đầu im lặng một cách đáng sợ. Bầu không khí ngột ngạt bao trùm không gian, từng tiếng thở dài của những vị lão tướng cũng dần vang lên. Lúc này Ngô Tuấn mới đứng dậy mà nói.:
- Sẽ thế nào, nếu như phòng tuyến này sụp đổ. Ai sẽ nhớ đến chúng ta, người thân nơi quê nhà rồi sẽ ra sao khi bầy lũ bên kia sông tiến về xứ Catalan. Đánh để tìm một đường sống, hay chết trong sự nhục nhã, là tuỳ vào các ngài.

Ferguson lúc này, là một vị lão tướng tuổi đã ngoài sáu mươi. Gương mặt của hắn đầy nếp nhăn, cùng với đó là những vết sẹo trên thân thể. Nói lên rằng hắn là một vị tướng, đã trải qua không ít lần mấy sinh tử trên chiến trường. Đối mặt với câu nói có phần mỉa mai, có phần châm biếm, nhưng đó lại là một sự thật không thể nào chối cãi.

Đánh thì có thể tìm đường sống trong cõi chết, nhưng nếu trốn chạy đi lũ man rợ này, thì cho dù có sống, cũng chỉ là những cái xác biết đi không có một chút lương tri hay suy nghĩ nào. Đánh hay chết có gì khác nhau, cũng chỉ là một khái niệm, như vậy thì có gì mà đáng sợ.

Nhân sinh vốn dĩ là như vậy nhỏ yếu, người mạnh mẽ thì làm gì có thể sợ đầu sợ đuôi. Kẻ yếu đuối lúc nào cũng trong tâm thế hoảng loạn, khó mà bức ra khỏi vùng an toàn của chính mình. Sống vì mưu cầu nhân sinh thường tận, nhưng chết rồi thế giới tươi đẹp này còn đâu. Gia đình bị chà đạp, nữ nhi cũng bị kẻ khác vũ phu khuất phục một cái nhục nhã dưới đũng quần trước mắt, trong khi bản thân chẳng làm được gì ngoài việc trơ mắt giận dữ nhìn lấy trong sự bất lực cùng cực.

Hết thẩy tất cả dường như chỉ mới diễn ra như ngày hôm qua, tràng cảnh trước mắt ký ức hiện về khiến hắn không tự chủ mà chảy luôn hai dòng nước mắt mặn chát trên khuôn mặt báo đen. Thế giới vốn dĩ là như thế, luôn có cách vận hành của chính nó. Mặc dù người là đị lão ngưu bức hống cao một điểm, nhưng mà đối mặt trước thiên quân vạn mã, xác thực cũng chỉ là kẻ đơn độc nhỏ yếu.

Vương vị quyền thế, từ xưa dã không ít là mồ chôn của biết bao anh tài hùng tráng thao lược. Con người nhân loại tuy là nói lòng tham vô đáy, có được lợi ắt sẽ mong muốn thèm khát thêm được nhiều. Thế nhưng như thế thì đã sao, chẳng phải thú nhân hay các chủng tộc thượng cổ cũng đi đến vinh quang thống trị hết thẩy thế giới đó sao.

Không có khao khát, không có quyền lực thì làm gì có kẻ điên mới tin. Sự thống trị và nắm giữ quyền lực nào mà không dựa trên xương máu của hàng ngàn hàng vạn con người chiến sĩ. Con đường trước mắt mờ mịt, quyền lực sẽ đi đến diệt vong cho dù có huy hoàng như thế nào rồi cũng có ngày lụi tàn.

Hoà bình nào mà không trải qua mất mác hy sinh, cống hiến nói cho đẹp là làm ra cái nghĩa cữ, nhưng thực chất không phải là chịu nghe theo lời ảnh hưởng của một lớp người khác có nhu cầu lãnh đạo kẻ khác hay sao. Vấn đề chỉ là ngươi làm tốt hơn người khác ở một điểm, đó là lòng người.

Hợp với lòng người, dù sai quấy cũng là lẽ là đường thời, ai cũng có thể làm. Đi ngược với lòng người, dù là việc thiện, nhưng kẻ ngoài không hiểu thì cũng như là kẻ tà ma ngoại đạo, hiện thân của cái ác, kẻ xấu, là thứ mà người người có thể tru diệt.

Trước mắt hiện tại của gia tộc Francesco là như thế, nhà Vua Filippe bạc nhược, quyền thần lộng hành, đời sống người dân khổ không gì tả siết. Nay với sự trợ giúp của Đại Việt, quân đội nhà Francesco được xem như cải tiến về mọi mặt.

Từ cách chiến đấu, tư duy chiến thuật, ngay cả kỷ luạt quân đội cũng được đánh giá lên một tầm cao mới. Sự chủ động và đè phòng trong mọi tình huống bất ngờ, dù là đang ngủ nghỉ cũng phải rất nhanh chóng tập hợp, sắn sàng vũ khí chiến đấu trong thời gian ngắn. Điều này là rèn luyện theo hướng quân đội hiện đại hoá của các quốc gia địa cầu hiện tại.

Thêm nữa là khả năng tác chiến độc lập của một nhóm nhỏ binh lính, hoặc giã từ một nhóm nhỏ đó khi kết hợp lại thành một quân đoàn lớn. Khả năng chiến đấu có thể nói sẽ là sự khủng bố. Sỡ dĩ quân Việt có thể lăn lộn tại dị giới một cách lô hoả thuần thanh không chỉ dựa vào số lượng vũ khí hiện đại, mà chính là dựa vào yếu tố con người là chủ yếu.

Mỗi người lính có thể tự mình đưa ra ý tưởng trong chiến đấu, khi chỉ huy không tại mà tình huống nguy cấp thì làm thế nào. Quân luật đương nhiên là sẽ coi trọng, nhưng tất cả điều có một mục tiêu duy nhất, là bảo vệ nhân dân, bảo vệ Đại Việt.

Lý tưởng của người lính mới là tầm quyết định trên chiến trường, điều này đã chứng minh qua hàng ngàn năm lịch sử của một đất nước bị dày xéo bời hàng ngàn năm chịu dày vò bất hạnh của nô lệ, của đau khổ chiến tranh, là sự mất mác đau thương.

Không tự nhiên mà một quốc gia nhỏ bé, chỉ với mấy triệu dân lại có thể đối đầu một cường quốc bá đạo, vũ khí binh lực thiên văn. Không tự nhiên mà một dân tộc chỉ với gậy gộc cuốc xẻng mà có thể đập tan một đội quân với súng đạn viễn chinh thực dân nô lệ. Tất cả được tôi luyện bởi một chí sắt đá mãnh liệt, chỉ một khát vọng duy nhất, một đất nước tự do cho chính người Việt xây dựng nên.

Không gì có thể quý giá hơn độc lập tự do, đây chính là cách mà Huynhg Minh truyền đạt đến cho nhân dân đại chúng của mình. Điều này đã ảnh hưởng rất lớn, lại nói sự kiên định của các cố vấn có mặt tại đây đã làm cho Ferguson Scene bắt đầu nhe nhóm lên chính mình việc thích đáng nhất phải làm.

Tự do, thoát khỏi gông kiềm xiềng xích kèm cập của nhà vua tệ hại bù nhìn Filippe dưới sự trợ giúp dây rối của nhà Falange mà đứng đầu là Juan Falange. Ý niệm một đầu như thế, Đánh thì sống, chết thì nhục nhã muôn đời, sau này cũng chỉ là một trang giấy phủi bụi rồi quên lãng theo thời gian. Quyết tâm đánh để thể hiện lên trong hắn, đối mặt với vị tham mưu mặt lạnh như tờ, khiến người đối diện một chút lạnh tâm sinh ra có chút bất an trong đại não.

Lại nói số lượng của đám liên minh giữa quân đội Vương Quốc và bọn người Kong Empire cũng là một số lượng thiên văn. Hiện tại Diego Falange đang dẫn dắt gần ba mươi vạn đại quân, cùng với đó là hơn một trăm ngàn dân phu. Trong khi đó số lượng quân Kong Empire là bảy trăm ngàn người, số lượng bọn người khỉ này không nói lên sức mạnh của chúng.

Mà thứ đang nói ở đây đó chính là mười ngàn chiếc xe bọc sắt có gắn trên mình đại pháo. Một loại vũ khí được xem như những khẩu pháo của Đại Việt.

Nhưng đáng sợ ở chổ là chúng được gắn trên những chiếc xe với khả năng di động linh hoạt trên chiến trường. Mặc dù là bản thô sơ chấp vá, nhưng đó dù sao cũng là đường đường chính chính một chiếc xe tăng phiên bản đời đầu tương tự như thời địa cầu.

Đám Hầu Tử này mặc dù thô kệch, nhưng nhìn chung chúng thừa có sự thông minh và thông thái hơn các chủng loại Thú Nhân khác. Nếu như nói Điêu Nhân lợi dụng ưu thế trên không trung để sáng tạo ra những chiếc tàu bay cỡ lớn phục vụ trong cuộc sống sinh hoạt cũng như mục đích quân sự.

Thú Nhân mặc dù thuần tuý sử dụng man lực, nhưng bọn chúng rất biết cách áp dụng ưu thế của mình trong chiến tranh. Ở thời buổi hoả khí chỉ bắn một phát rồi nạp lại đạn qua nhiều thao tác công đoạn, thì so với một cây cung nỏ vẫn có tác dụng nhanh hơn.

Nhưng mà bọn người Thú Nhân vẫn sử dụng hoả khí cho riêng mình, như những khẩu đại pháo cỡ lớn mặt dù tính chính xác và uy lực của chúng không ra đâu vào đâu, nhưng dù sao vẫn có thể lấy số lượng bù lại với chất lượng.