Chương 133 - Kong Empire

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 133 - Kong Empire

Chương 133 - Kong Empire


Thêm nữa chính là sự việc Huỳnh Minh bị ám sát bởi bọn người Linh Cẩu, đây chính là sự coi thường loài người trần trụi ở mức cực điểm. Nếu đổi lại là người khác, không thả bom rải thảm vương đô của bọn người Thú Nhân đã là may rồi. Nhưng tát cả những gì Huỳnh Minh làm, có phần xem tình cảm, hắn vốn dĩ cũng không quen giết chốc.

Không muốn trong tay của mình mang nặng sát nghiệp, ảnh hưởng đến con cháu đời sau của mình. Nhưng mà cái gì cũng có giới hạn của nó, con giun xéo lắm thì nó cũng quằn. Huỳnh Minh với một châm ngôn, ai không phạm ta, ta cũng không phạm người. Kẻ nào phạm ta, thì dù thế nào ta cũng phải cho bọn chúng trả giá.

Sự thật là đã chứng minh cho những kiện trong những nằm gần đây. Mà minh chứng cụ thể nhất chính là chiến dịch phòng thủ lần này trước sự tấn công của bọn người Thú Nhân phe Vương Quốc. Vì cớ tại sao lại không xuất binh tiêu diệt cả Vương Quốc đi, mà lại phải phòng thủ hô hào với thế giới khắp nơi chi cho lớn tiếng. Việc này chính là để mang chính ngôn, bảo vệ lợi ích của các nơi trước.

Hễ phàm cho dù có làm việc gì cũng vây, chỉ cần việc ngươi làm là mang ý nghĩa của người bị hại, là kẻ đúng trong sự việc lần này. Thì cho dù ngươi có làm ra tội ác gì đi chăng nữa cũng được xem là điều nên làm.

Không phải thứ cổ suý cho bạo lực, nhưng ở đâu cũng vậy, thế giới luôn vận hành theo cách vốn có của nó. Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của kẻ khác, thì ngươi muốn làm gì cũng được. Nếu như ngươi làm việc ảnh hưởng đến lợi ích của kẻ khác, nhưng mà là giúp cho kẻ khác có nhiều danh tiếng hơn, thì không những ngươi được tiếng thơm là người làm việc tốt, có khi còn được xem là anh hùng, lại còn được nhận sự hổ trợ của người khác nữa là.

Lúc trước Huỳnh Minh đã nói đến sự ủng hộ của bọn người ngoài cuộc trong cuộc phòng thủ chiến lược trước cuộc chiến bảo vệ Đại Việt cho bên Tham Mưu và Nội Vụ. Đây được xem là nước đi khôn ngoan của Huỳnh Minh và phong cách làm việc của Đại Việt cho những sự kiện như này ở những lần sao.

Quay trở lại với chiên trường, Bọn dân phu tích cực làm việc, quân đội Thú Nhân di chuyển một cách có bản bộ rút lui về doanh trại. Chiếc cầu phao cuối cùng cũng được rút lên bờ, lúc này quân đội nhà Francesco bắt đầu reo hò cho chiến thắng ngày đầu tiên. Phải nói trận chiến này, mặc dù vượt trội uy thế về vũ khí hoả lực nhưng mà cũng kém suýt chút nữa phòng tuyến bị tan vỡ. Nhưng may mắn là tên Diego Falange hạ lệnh rút quân,cho nên đây cũng được xem là một chiến thắng. Số Lượng người ngựa thương vong là rất nhiều, nếu như không có vũ khí của Đại Việt thì quân của Ferguson đã thua từ lâu.

Nhưng mà cuộc chiến lần này đã có chút may mắn. Thắng, thì lòng quân sẽ dâng cao, sĩ khí là thứ gì đó khó mà nói được, một đội quân hùng mạnh nhưng ý chí chiến đấu bạc nhược cũng sẽ thua một đội quân áo vải chấp vá nhưng sỹ khí và lòng tin chiến thắng cao hơn. Đó chính là cách mà người tướng giỏi cần phải có và làm được để khích lệ lòng quân. Nguyễn Bặc Đinh Điền đã làm tốt cho công tác phòng thủ lần này.

Trận chiến ngày hôm nay, quân đội phe Vương Quốc tổn thất gần tám ngàn người, trong khi con số tổn thất của phe Gia Tộc là hai ngàn người. Đây là một cái số liệu thống kê không hề đẹp mặt tí nào của phe Vương Quốc, nhưng cũng chẳng phải là thứ gì đáng hãnh diện của phe phòng thủ Gia Tộc nhà Francesco.

Đối mặt với số lượng vũ khí vượt trội, hoả lực áp đảo nhưng vẫn bị thiệt hại một phần ba khi so với phe Vương Quốc. Nếu nói như thắng, là thắng ở kế hoạch phòng thủ thành công, chứ nếu nói là thua, thì được xem như là thua về mặt chiến lược.

Lúc này, tại phòng họp của doanh trướng phe Gia Tộc nhà Francesco. Đinh Điền và Nguyễn Bặc đang cố giải thích về những thứ được và mất trong trận chiến lúc sáng nay cho đám tướng người nhà Francesco này hiểu. Ferguson nghe thấy như vậy cũng lấy làm khó hiểu, bởi nếu theo cách nói của Đinh Điền, Nguyễn Bặc thì nếu như quân đội Vương Quốc không tiếc hy sinh xương máu, vẫn là cho quân dồn lên tấn công thì chắc chắn phòng tuyến sẽ vỡ vụn. Nhưng khó hiểu ở chổ là mục đích sắp đạt được mà bọn chúng lại lui quân, hành động này có chút nghi hoặc.

Đinh Điền giải thích.:
- Về chuyện này chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất. Đó chính là bọn chúng đang đợi.

"Đợi, đợi cái gì mà đợi". "Bọn chúng còn có chuyện gì mà đợi nữa sao". " Càng đợi lâu thì lương thực của bọn chúng sẽ cạn kiệt". Vô số lời bàn tán của Fernando, Thomas Gill, Alonso, cùng với dàn tướng lĩnh trẻ tuổi. Cuối cùng người dày dặn kinh nghiệm nhất trong đám này là Bosique cũng lên tiếng.:
- Ta nghĩ bọn chúng đang đợi tiếp viện, vừa có đủ lương thực, lại vừa có thêm quân. Ta đoán không chừng sẽ có một loại vũ khí nào đó có sức mạnh kinh khủng sẽ đuọc mang đến chiến trường.

Ferguson nghe Bosique nói như vậy, cũng lấy làm kinh hãi, nếu sự thật là như vậy thì sao có khả năng chống đỡ lại bọn chúng. Lúc này đám tướng lĩnh trẻ tuổi gương mặt ngưng trọng, không có một chút nào lơ là xem nhẹ sức mạnh của quân đội Vương Quốc đã đứng vững hàng ngàn năm nay tại đại lục Audios.

Mọi người còn đang xem xét bước tiến tiếp theo nên làm như thế nào, cũng như kế hoạch của tên Diego Falange này là gì. Thì lúc này, một chiến sĩ là người Việt, thân mặc mộ bộ Suit màu đen, trùm kín đầu và che chắn đi khuôn mặt đặc trưng của quân đội Hoàng Gia Đại Việt, nhưng lại có màu đen huyền. Trên lưng mang theo khẩu K98 huyền thoại, hong đeo một thanh kiếm Damacus, bên dưới thắt lưng là một khẩu Annaconda ổ quay.

Người này không ai khác chính là Ngô Tuấn, Thứ Trưởng Binh Đoàn Đặc Nhiệm Binh Hoàng Gia Đại Việt.

Ngô Tuấn vùa bước vào, Nguyên Bặc và Đinh Điền điều đứng nghiêm lại thể hiện một cái quân lễ, đám quân lính Đại Việt bên trong lều cũng làm theo. Bởi thời khắc này, uy danh và chiến tích của Ngô Tuấn đã vang dội khắp nơi, người này được xem như là huyền thoại sống của lớp trẻ tân binh.

Là niềm tự hào cũng như là niềm vinh hạnh phấn đấu sánh vai với Ngô Tuấn, hoặc đơn giản nhất là được tham gia vào binh đoàn Đặc Nhiệm Binh của Ngô Tuấn chính là sự hãnh diện vô cùng lớn lao hơn bất kỳ ai.

Ngô Tuấn lười quản người khác nghĩ gì về mình, trong tâm thảm chỉ có Đại Việt, ý niệm của Hoàng Đế, lợi ích của quốc gia mới là trên hết. Có hy sinh cũng là góp công tô thêm màu lá cờ Tổ Quốc càng thêm đỏ thắm mà thôi.

Ngô Tuấn đáp trả quân lễ, rồi bắt đầu ra vẻ chào hỏi mọi người trong lều, sau đó mới bắt đầu nói.:
- Ta đã điều tra ra được, Diego Falange là tên dẫn quân lần này của phe vương quốc. Sỡ dĩ hắn chưa vội vàng tấn công là đang đợi viện quân của tên lãnh chúa Juan Falange và sự hậu thuẩn của một chủng tộc khác.

Ferguson Scene và đám người Thú Nhân có mặt tại trường không khỏi lấy làm kinh hãi. Bọn chúng như vậy mà còn có sự hậu thuẩn từ một chủng tộc khác. Như vậy chẳng khác nào trận chiến lần này vốn dĩ đã khó khăn bây giờ lại như vậy, chẳng khác nào cơ hội chiến thắng bằng không. Chẳng mấy chốc tiếng nghị luận bàn tán ồn ào lại vang lên, Ngô Tuấn cũng không ngăn cản đám người này, chỉ ngồi đó đợi đấm người này trong cơn hoảng loạn mà bình tĩnh trở lại.

Ferguson Scene bắt đầu hỏi.:
- Ngài tham mưu đại nhân, chẳng hay là chủng tộc nào sẽ tiến đánh chúng ta. Khoảng bao lâu nữa thì sẽ đến.

Ngô Tuấn điềm đạm trả lời, xem như đó là chuyện hiển nhiên mà thôi, liếc mắt nhìn tấm bản đồ trên bàn rồi ném một đồng xu lên đó rồi nói.:
- Bọn đó đến từ Vương Quốc Kong Empire. Chủng tộc đó chính là những tên Hầu Nhân.
- Nếu như ta đoán không lầm thì khoảng năm ngày nữa, bọn chúng sẽ hội quân cùng với Diego Falange tại nơi kia.