Chương 3: Vân gia

Đại Anh Hùng

Chương 3: Vân gia

Thành Hoàng An nhâu khẩu ngàn vạn, và hàng trăm gia tộc lớn thuộc vào dạng bậc nhất ở phía bắc Triệu quốc, một phần do không chịu ảnh hưởng của chiến trận, phần còn lại là do đất đai màu mỡ, điều kiện thuận lợi lí tưởng. Các gia tộc lớn thâu tóm hầu hết các phường thị buôn bán, các khu vui chơi sầm uất. Năm gia tộc bậc nhất phải kể đến là Vân gia, Tống gia, Cao gia, Trần gia và Ngô gia. Mỗi gia tộc đều có đất đai và lực lượng riêng của gia tộc, thậm chí võ công còn cao hơn nhiều so với quan quân triều đình.

Trong thành không khí náo nhiệt lạ thường, lầu hồng gác vẽ, xe ngựa qua lại huyên náo, quầy cao tiệm lớn bày bán đủ loại mặt hàng khắp phố, đàn sáo khắp nơi, gấm lụa bay hương…

Hai tỉ muội họ Vân vừa vào trong thành thì đã nghe ồn ào huyên náo, tiếng trầm trồ không ngớt vang lên, từ xa thấy một đám đông xúm xít không biết đang nói cái gì.

Vốn tính tò mò hiếu kỳ, Vân Tử Y từ trong kiệu vội hỏi:

– Lão bản, cho ta hỏi phía trước có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?

Ông lão vội vàng gói gém hàng hóa trên bàn của mình rồi nói.

– Vị tiểu thư này, cô chắc mới đi xa về nên không biết, hôm nay Dương Chí Bảo của Dương gia ở thành Dương Châu đến đính ước cầu hôn Vân gia. Nghe nói còn ban phát từ thiện, giờ ai cũng đổ xô nhau đi về phía Vân Gia rồi.

Thấy Vân Tử Y cau mày nghi hoặc, Vân Lan vội hối phu xe nhanh chóng quay về Vân Gia.

Vân Gia tọa lạc tại phía Tây thành Hoàng An, phong phủ nguy nga tráng lệ, không thua kém bất kì một gia tộc nào. Xung quanh phủ cây cối bạt ngàn, non xanh nước biếc, thậm chí còn có một con suối nhỏ chảy quanh phong phủ tạo nên một phong cảnh thật hữu tình.

Phía trước cổng gia tộc là không ít quan quân và người dân đang tập trung ồn ào náo nhiệt, không biết họ đang làm gì. Hai tỉ muội đánh phải vòng đường sau vào trong phủ. Sau một hồi quanh co, Vân Lan cũng về tới phòng mình nơi lang quân đang trị thương. Khuôn mặt trắng bệch của Lâm Khang khiến cho Vân Lan rơi nước mắt, nàng nhanh chóng đuổi hết người hầu ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lai ba người, Vân Lan bước tới cạnh chồng, nắm chặt lấy tay và vuốt ve khuôn mặt chàng.

Có thể Lâm Khang không phải anh tuấn nhất, không phải xuất thân từ đại gia tộc, nhưng là người nàng yêu, nàng nhất định phải cứu lấy lang quân của mình. Vân Lan tin tưởng đại sư ngộ đạo nhất định sẽ không lừa nàng. Không một chút chậm trễ, nàng lấy viên đan dược trong bình ngọc bỏ vào miệng của Lâm Khang thì ngay lập tức viên đan dược tan thành từng tia sáng chui vào người Lâm Khang. Từng giọt nước mắt của Vân Lan tuôn rơi… Nàng chỉ biết chờ và phó mặc cho định mệnh…

Chỉ sau chưa đầy một nén nhang, khuôn mặt của Lâm Khang đã trở lên hồng hào lạ thường, y cảm thấy như có một luồng khí nóng trong cơ thể bộc phát, hóa giải tất cả độc dược trong người y, y từ từ mở mắt. Cảm nhận được bàn tay ấm áp của hiền thê, Lâm Khang gắng gượng dậy ôm chặt lấy nàng… Cả hai ôm nhau, nhạt nhòa trong nước mắt.

Thấy vậy Vân Tử Y cũng nhẹ nhàng đi ra nhường chỗ lại cho hai người.

Lâm Khang lúc này cũng đã hiểu được ngọn ngành sự việc, không ngờ nương tử của mình lại vì mình lặn lội khắp nơi cầu thuốc. Lúc nay Y cũng không ngại mà thương yêu đứa con nuôi này.

Vân Tử Y vừa đi vừa suy ngẫm, nàng cũng ước gì mình có một mối tình đẹp như vậy. Một người có thể vì mình làm tất cả…

– A tam tiểu thư, người làm bọn nô tì tìm nãy giờ, mau cùng nô tì đến đại sảnh, lão gia đang bàn chuyện hôn nhân đại sự của người đó.

Vân Tử Y há hộc mồm ngạc nhiên. Cô không thể tin được lại có chuyện này xảy ra.

– Aaaa… Sao lại như thế được, mau cùng ta tới đại sảnh!

Phía trong đại sảnh hội tụ đông đủ các thành viên chủ chốt của Vân Gia. Ngồi ở vị trí gia chủ đó là Vân Tự Đức, gia gia của Vân Tử Y, ông năm nay cũng ngoài sáu mươi, có thể thấy được đôi mắt đầy uy nghiêm của một bậc trưởng bối. Nghe nói võ công của ông cũng thuộc hàng cao thủ trong cao thủ. Phía sau ông là ba người con trai lần lượt là Vân Thừa Đông, Vân Kì Bân và Vân Tế Quang. Vân Kì Bân là phụ thân của Vân Tử Y và Vân Lam. Ngoài ra lần lượt còn có các trưởng lão ngồi ở phía dưới.

Một thiếu niên bạch y khôi ngô, tuấn tú bước tới phía trước chắp tay hành lễ:

– Điệt Tôn xin bái kiến gia gia, không biết người gần đây có khỏe không ạ?

Vân Tự Đức gật đầu ra hiệu không cần đa lễ.

– Điệt nhi vất vả đường xa rồi, mau mau ngồi xuống. Phụ thân ngươi vẫn ổn chứ?

Ánh mắt Dương Chí Bảo nghiêm nghị ôm quyền nói:

– Không giấu gì gia gia, thân phụ sau trận chiến thọ thương khá nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tai vẫn đang dưỡng thương tại thủ phủ. Phụ thân vẫn thường hay nhắc đến người, biết được người vẫn khỏe mạnh chắc hẳn sẽ vui lắm. Phụ thân còn nói khi nào có cơ hội người sẽ ghé thăm gia gia xin người chỉ điểm.

Ông lão vuốt râu cười ha hả:

– Tốt tốt, hôm nay diệt nhi đến có phải vì chuyện đính ước với Tử Y nhà ta?

Dương Chí Bảo đỏ hết cả mặt, đây là lần đầu tiên y bị lúng túng trước câu hỏi thẳng thừng của gia gia.(Văn Tự Đức cha đỡ đầu của Dương Tự Minh).

– Thưa đúng vậy gia gia. Phụ thân còn bảo con chuẩn bị đồ sính lễ. Kính mong gia gia và Bân thúc thúc đồng ý hôn sự này.

Vân Tự Đức chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe tên nô tài hô to.

– Tống gia, Cao gia, Trần gia xin bái phỏng.

Cả đại sảnh bỗng nhiên trở lên náo nhiệt lạ thường, khắp nơi đều là tiếng xì xầm bàn tán.

– Chà, cả ba đại gia chủ của ba gia tộc đều dắt theo thiếu gia của họ đến đây, thật là náo nhiệt mà. Hây za, tiểu thư nhà ta quả thật là đẹp như tiên nữ nổi tiếng khắp thành Hoàng An này, sao các thiếu gia kia làm ngơ được.

– Đúng rồi, phen này có trò hay để xem rồi.

-…

– Tất cả im lặng…

Chỉ một tiếng nói mang theo một luồng nội lực nhẹ cũng đủ để tất cả hoảng hồn im bặt.

– Ha ha, Vân huynh nội lực quả thật thâm hậu. Cao mỗ xin bái phục bái phục.

Vân Tự Đức chắp tay khiêm tốn ánh mắt tươi cười nói:

– Để các vị chê cười chê cười rồi, Cao gia chủ, Tống gia chủ, Trần gia chủ hôm nay các vị đại giá quang lâm không biết có việc chi ah?

Tống Hoàng Quân cười ha hả:

– Vân Huynh cứ nói đùa, hôm nay là ngày Vân gia kén rể, sao lại có thể thiếu chúng tôi được. Ta nghe nói Vân Tử Y cháu gái huynh sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, con trai đầu của ta cũng đã hâm mộ từ lâu, chỉ mong được gặp mặt hẹn ước.

Trần Bá Hiệp, gia chủ Trần gia cũng chắp tay tỏ vẻ đồng ý, y cũng dắt theo con trai thứ năm của y tới ra mắt.

– Haha, xem ra hôm nay chúng ta quy tụ lại đây là đều chung một mục đích ah.

Cao Lỗ Trạc dáng người cao to, có lẽ ông là gia chủ trẻ nhất của Cao gia. Chỉ ngoài tứ tuần đã đảm nhiêm chức vị gia chủ và sánh ngang với hàng cao thủ ở thành Hoàng An.

Vân Tự Đức vuốt nhẹ chòm râu bạc nhìn qua tất cả mọi người trong đại sảnh với vẻ mặt ôn hòa rồi nhẹ giọng nói:

– Mời ngồi, mới ngồi, có gì chúng ta từ từ nói.

– Kì thật là hôm nay Dương diệt đến cầu hôn âu cũng vì hẹn ước ngày trước. Thật không biết các vị nghe tin Vân Gia kén rể từ đâu ra. Có lẽ có chút hiểu lầm, mong các vị bỏ qua… haha

Khuôn mặt Tống Hoàng Quân trầm xuống, y lạnh giọng nói:

– Có phải Vân gia chê Tống gia ta không xứng với cháu gái ngài hay con trai ta xấu xí văn võ không bằng ai?. Hay Vân gia tự cho mình cao nhất trong năm đại gia tộc ở thành Hoàng An này? Thiết nghĩ cháu gái ngài sắc đẹp tiên tử, thông thạo cầm kì thi họa thì đấng phu quân cũng phải tương xứng văn võ song toàn, không thể vì một cái hẹn ước mà có thể qua loa chuyện này được.

– Ta thấy Tống gia chủ nói rất có đạo lí, Trần gia chủ, huynh thấy sao?

Cao Lỗ Trạc một mực khẳng định.

Vân Tự Đức vội vàng phân bua:

– Ta thật sự là không có ý đó.

Lúc này người cảm thấy phiền lòng nhất không ai khác đó chính là Dương Chí Bảo. Bỗng nhiên có quá nhiều địch thủ làm cho y cảm thấy lực bất tòng tâm. Hiện tại cũng không có phụ thân ở đây nói giúp y. Thật không biết phải làm sao.

Vân Tử Y núp sau tấm rèm mặt tím bặt, không ngờ một lúc lại có nhiều người đến cầu hôn vậy. Cô thực sự không muốn gả cho ai cả. Cô muốn tự đi tìm tình yêu cho riêng mình giống như sư tỷ vậy.

Lúc này phụ thân của Vân Tử Y, Vân Kì Bân bỗng đứng dậy chắp tay nói:

– Các vị xin hãy lắng nghe ý kiến của tại hạ.

Sau đó ông quay người sang nói với cha mình.

– Cha, Tử Y nay mới tròn mười ba, tiểu nữ vẫn còn nhỏ, thiết nghĩ thời gian vẫn còn dài. Hay là chúng ta ước hẹn bảy năm sau tỉ thí văn võ tìm người thích hợp. Như vậy vừa vặn có thể tìm được người xứng đôi vừa lứa với Vân nhi và cũng tạo cơ hội cho các bậc tiểu bối thi triển tài nghệ. Người xem như vậy có được không?

Tất cả mọi người trong đại sảnh lúc này im bặt, mọi con mắt đều đổ dồn vào Vân gia chủ. Vân Tự Đức trong lòng đắn đo, làm như vậy có thể có lỗi với nghĩa tử, nhưng nếu gạt bỏ các gia tộc kia thì đúng là tự chuốc họa vào thân. Vân gia có thể mạnh nhưng không có nghĩa có thể một tay che trời, đối chọi với các gia tộc lớn còn lại được. Hơn nữa làm theo cách này thật sự không tệ. Bất quá ông sẽ truyền thụ lại một số công pháp tốt cho tiểu tử Dương Chí Bảo, coi như cũng là giúp y.

Vân Tự Đức quát tay ra hiệu mọi người bình tĩnh ngồi xuống, sau đấy ông cao giọng nói:

– Được, đã vậy chúng ta hay hẹn ước bảy năm sau để các bậc anh hùng hào kiệt của các đại gia tộc tỉ võ, xem ai mới là anh hùng hào kiệt, xứng với cháu gái ta. Các vị có ai có ý kiến xin cứ tự nhiên.

– Được, tôi tán thành với ý kiến của Vân gia chủ

Tống Hoàng Quân ngạo nghễ nói.

Tất cả mọi người đều tán thành cách làm này, chỉ duy nhất Vân Tử Y là không đồng ý, nàng phi thân từ phía sau rèm ra đại sảnh. Trước mắt tất cả mọi người là một cô gái chỉ mười ba tuổi nhưng khí khái bất phàm, thân hình thanh thoát, tóc dài xõa xuống vai, da trắng như tuyết, dung mạo tuyệt trần, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm. Chỉ một nụ cười của nàng cũng đủ đốn đổ biết bao con tim.

Thấy Vân Tử Y, mọi thiếu niên của các gia tộc đều ngờ ngác thất thần trước vẻ đẹp của nàng, họ lại càng sục sôi ý chí chiếm nàng cho riêng mình.

Nàng bước tới nắm lấy cánh tay gia gia rồi nũng nịu:

– Gia Gia, con thực sự không muốn lấy chồng đâu, con chỉ muốn ở bên người chăm sóc cho người thôi.

Tất cả mọi người trong đại sảnh nghe được đều cười phá lên. Ngay cả Vân Tự Đức cũng cười ha hả, ông nói:

– Cháu gái ngốc của ta, nữ tử lớn phải lấy chồng, há có thể nào cho qua loa được, ông cũng lớn tuổi, gần đất xa trời, đâu thể nào ở bên cháu mãi được.

Tử Vân ra chiều không hài lòng, nàng thủ thỉ vào tai gia gia mình điều gì đó rồi cười hì hì. Nói đoạn ông vỗ vỗ vào tay Tử Y rồi cao giọng tuyên bố:

-Được, Ý ta đã quyết, ngày này bảy năm sau tổ chức tỉ võ chọn rể, ngoài ra người thắng phải tỉ thí với cả cháu gái ta. Phải thắng nó khiến nó tâm phục khẩu phục. Ta còn có việc gia tộc cần giải quyết, mong các vị lượng thứ. Thừa Đông, thay ta tiếp các vị khách quý.

– Nếu Vân huynh đã quyết vậy thì chúng ta làm vậy, ta xin phép cùng tiểu bối cáo lui.

Cao gia, Trần gia, Tống gia đều lần lượt cáo lui, nối đuôi nhau ra về.



Lúc này tại phòng của Vân Lan…

– Gia Gia, cha…

Vân Lan cúi đầu hành lễ, trên tay nàng vẫn đang bế đứa tiểu hài tử. Lâm Khang nằm trên giường cũng cố gắng gượng dậy hành lễ.

Vân Tự Đức xua xua tay rồi nói:

– Không cần đa lễ, mau kể cho ta sự tình.

Vân Lan không chút giấu diếm kể lại toàn bộ sự việc. Nghe xong, Vân Tự Đức trầm mặt xuống. Ông suy ngẫm một hồi rồi nói:

– Ta hiểu và thông cảm, nhưng ta không thể nhận đứa trẻ này làm người của Vân gia được, quốc có quốc tắc, gia có gia quy, lần trước con tự ý khước từ hôn lễ Ngô gia khiến hai tộc trở mặt thành thù đã khiến cho Vân Gia ta gặp bao nhiêu khó khăn, ta đã cho qua và còn chấp nhận hôn sự của hai đứa. Lần này quyết không thể được.

Nghe vậy Vân Lan vội quỳ xuống cầu xin, ít nhất nàng cũng mong được tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ này.

Nhưng điều này chỉ làm Vân Tự Đức bực mình về đứa cháu không biết nghe lời này hơn. Ông cao giọng quát:

– Ý ta đã quyết, đứa trẻ này sẽ ở lại trong khu người hầu của Vân gia. Còn ngươi, Lâm Khang, ngay ngày mai ngươi hãy đem theo Vân Lan về Lâm gia ở Dương Châu thành. Hai người ở lại nơi này lâu chỉ làm Vân Gia ta chướng khí mù mịt.

Nói đoạn ông ra lệnh cho một nha hoàn đem đứa bé đi mặc cho Vân Lan khóc lóc cầu xin tha thiết. Rồi cũng xoay người rời khỏi. Thật ra ông cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình. Ngô gia sau lần bị khước từ hôn lễ đã ghi thù trong lòng, để cháu gái và sanh tế ở lại Vân gia chỉ có họa. Nếu ngô gia tưởng đứa tiểu hài tử là con của hai người chắc chắn ôm hận, sau này sẽ khổ đứa bé.

Vân Tử Y tuy chỉ mới mười ba nhưng thông mình lanh lợi hơn người, nàng lập tức hiểu được chủ ý của gia gia. Nàng vội bước tới an ủi chị mình.

– Chị à, gia gia cũng có nỗi khổ riêng, chị đừng lo, vẫn còn em ở đây, em sẽ trong nom cho đứa bé cẩn thận.

Vân Lan ôm chặt lấy Tử Y mà khóc òa. Nàng cũng không phải người không hiểu chuyện. Trong lòng Vân Lan tự nhủ, cho dù không được ở bên, nhưng đứa bé đấy sẽ mãi là con của nàng. Một ngày kia nàng sẽ quay lại đón nó.

Sáng sớm hôm sau, Vân Lan và Lâm Khang lặng lẽ rời đi…