Chương 1: Tin Tốt Lành?

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 1: Tin Tốt Lành?

Tuổi thứ 18 là cái tuổi đầy mộng mơ với những mơ ước nho nhỏ tuổi học trò, những mối tình đầu đời thật đẹp và trong sáng. Nhưng điều đó hiện tại với những bạn trẻ 18,19 tuổi ở trong trung đoàn 3zt thật xa vời.
Trong một ngôi nhà tạm của trung đoàn 3zt:

-Hạ sĩ Tuấn! Đồng chí có nhiệm vụ mới đây. Đồng chí sẽ phải cùng với đội cuả mình phòng thủ cứ điểm tại trung tâm thành phố Thanh Hoá phải bảo vệ bằng được cứ điểm đó không được để địch vượt qua. Chúng tôi rất tin tưởng vào khả năng phối hợp chiến đấu của các đồng chí.

-Nhưng thưa thiếu tá đội cuả chúng tôi tuy rất muốn nhận nhiệm vụ này nhưng nó có vẻ quá sức với chúng tôi. Đội chúng tôi chỉ còn15 người không thể bảo vệ một khu vực rộng lớn như vậy được. (Tuấn với vẻ mặt đắn đo cùng lo lắng nói)

- ta biết đồng chí sẽ lo lắng điều này nên đã tăng thêm viện binh cho đội cuả đồng chí là đội của cô takitori đội cuả cô ấy cũng chỉ còn 17 người và cũng chiến đấu khá tốt tôi hi vọng đội của đồng chí và đội cuả cô takitori sẽ phối hợp tốt với nhau trong nhiệm vụ lần này.

-Thiếu tá ngài có thể nói qua tình hình trên chiến trận miền bắc cho chúng tôi không mấy ngày nay máy liên lạc cuả chúng tôi đã đều bị hỏng không hề biết một chút tin tức gì ngoài kia. Và chúng tôi sẽ gặp đội cuả cô takitori khi nào? (Tuấn tò mò hỏi).
Vị thiếu tá không chút do dự trả lời:

-về vấn đề gặp mặt đội cuả cô takitori thì 5giờ chiều tối nay đội cuả cô ấy sẽ tới điạ điểm, khi đó hai tổ đội hãy cùng nhau lên kế hoạch tác chiến cho phù hợp. Cò về tình hình chiến trận ở miền bắc thì tôi sẽ cho mọi người tin tức ngay đây.

-Vâng thưa thiếu tá. Anh em chúng tôi rất muốn nghe được chút tin tốt lành để có thể có tinh thần chiến đấu tốt nhất ạ.

-Đúng đó thiếu tá mau nói đi.... (cả tổ đội 14 người còn lại cùng đồng thanh đáp.)

-Tin tốt lành sao? Tôi đành phải nói thật với các đồng chí vậy. Hiện tại trên khắp chiến trường miền Bắc Trung Nam cuả ta đều đang đối diện với nguy cơ phải tạm rút quân về vì quân cuả ta đã thiệt hại quá nhiều trong đợt phản công này. Dường như quân địch đã dụ chúng ta mắc phải bẫy này. Một cái bẫy quá hoàn hảo, bọn chúng giả vờ thua trận trên nhiều chiến tuyến để dụ quân ta tấn công ồ ạt với gần như tất cả binh lực. Và đúng như cái bẫy cuả chúng bày ra. Quân cuả ta vì muốn mau chóng dành chiến thắng đã tấn công ồ ạt trên nhiều chiến tuyến mà không kịp xem xét kĩ lại tình hình khi mọi người nhận ra điều bất ổn thì đã quá muộn. Quân ta đã bị chúng mai phục tiêu diệt. Thiệt hại không thể nào kể hết được. (vị thiếu tá khuôn mặt không còn nghiêm nghị như lúc đầu mà bây giờ nó đã chuyển thành khuôn mặt đầy sầu não,tang thương, cung sự chua xót cho những chiến sĩ đã hi sinh ngoài kia vì hoà bình cuả toàn thế giới.

Tất cả mọi người trong tổ đội cuả Tuấn đều sốc họ không thể tin vào sự thật kinh hoàng mà họ vừa nghe được. Tất cả mọi người đều rơi vào bất an lo lắng.

-Kh... Không.... Thể tin được.... Thiếu uý có phải ngài nói "chơi" không? Đây không phải sự thật phải không? Mấy hôm trước chúng tôi còn nghe tin quân ta chiến thắng nhiều trận lắm mà sao có thể..... (giọng tuấn run run, anh không dám tin vào điều này nhưng vị thiếu uý kia là một người cậu ấy quen, người đó chưa bao giờ nói dối hay nhỏ hơn cũng chưa từng dù chỉ nói một câu chuyện phiếm nào cả. Nói cách khác người đó luôn nghiêm túc trong mọi việc.)

-Tôi lúc đầu cũng không muốn nói tin này cho các đồng chí một chút nào bởi vì nó sẽ làm cho các đồng chí mất đi tinh thần chiến đấu. Nhưng trong thâm tâm tôi lại nghĩ khác mọi người cần phải biết để biết ta sẽ phải đối đầu với những con "quái vật nguy hiểm như thế nào".

Mặt của thiếu úy nghiêm chỉnh trở lại như mọi khi.

-Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi. Lời cuối tôi mong các đồng chí sống sót, hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ người dân. Hãy nghĩ tới tương lai tươi sáng mà phấn đấu nỗ lực hết mình.

Sao khi nói xong vị thiếu uý lên chiếc trực thăng bay trở về căn cứ.

Chiếc máy bay đã khuất dần phiá xa, hiện tại ở lại đây chỉ còn lại 15 người đàn ông đứng cùng nhau mắt nhìn về phiá chân trời xa xôi.

-Tương lai tươi sáng sao đó cũng chỉ là những lời ngụy biện, chém gió chúng ta chiến đâu bao lâu nay cuối cùng cũng chỉ là vô ích mà thôi. Nếu không phải vì những người dân khốn khổ ngoài kia, nếu không phải vì muốn tìm gia đình, nếu không phải vì có các cậu cổ vũ tinh thần thì tôi đã buông xuôi mặc kệ số phận lâu rồi. (Hùng - người đứng bên cạnh của Tuấn lên tiếng).
Mọi người trong đội đều tỏ ra
chán nản, buồn bã. Người thì người thì ngồi xuống người thì dựa vào tường, khuôn mặt ai cũ ủ rũ không còn sự háo hức như ban đầu.
Tuấn không biết nói gì để cổ vũ tinh thần đồng đội đành nói thời gian xuất phát cho mọi người: " các cậu chuẩn bị hành trang chúng ta sẽ xuất phát vào 3h chiều nay" rồi lặng lẽ đi vào trong ngôi nhà đổ vỡ bởi bom đạn mà mấy tuần nay họ đã ở. Sửa soạn đồ đạc xong Tuấn lên giừờng nằm để chợp mắt nghỉ ngơi.

2 giờ 30 phút chiều.

- Này các cậu đi thôi... 3... 2... 1. Xuất phát.
Grưừm... Grưừm...
Tiếng động cơ vang lên 4 chiếc xe ô tô tải cùng xuất phát. Những con người trên 4 chiếc xe họ biết rằng mình đang phải chiến đấu, đối mặt với cái gì. Nhưng họ không hề lùi bước họ vẫn "cố gắng" hi vọng vào một ngày không xa.
' Tương Lai!- mặc dù nó có vẻ quá xa vời.