Chương 26: Ra Ngoài (Khảo Hạch Kết Thúc) (2)

Con Đường Võ Đế

Chương 26: Ra Ngoài (Khảo Hạch Kết Thúc) (2)

"Keng."
"Chúc mừng người chơi giết yêu thú Nhị Giai Trung Kỳ nhận, (4000exp),(200 tích lũy)."
Thạch nhìn con yêu thú rồi lại quay đi kiếm con yêu thú khác để tập luyện.
Cả ngày hắn đi săn yêu thú.
Trái Đất đã vài ngày qua từ cái hôm mọi thứ thay đổi đó, tuy vẫn có người không biết làm gì, và cũng không có nghĩa là mọi người không làm gì được, nhiều người có chút đầu óc suy nghĩ về việc sảy ra thì hiểu và đã đi sử lí việc như trong các thứ họ nghĩ là cách sống được trong hoang dã, do có kinh nghiệm từ trước cộng trái đất cải tạo rất nhiều cây trái, nên họ không sợ chết đói, tuy chưa thích nghi nhưng họ đã cố gắng chấp nhận và kiếm cách sinh tồn, còn về tác giả truyện tiên hiệp, các đọc giả, họ còn thử tu luyện rất khá có người tư chất tốt ở Việt Nam, vậy mà vào nhanh Linh Sĩ Cấp Một, có thể nói họ làm sao cũng không biết nhưng Linh Khí tự rót vào họ, rồi cơ thể họ có cảm giác dâng tràn sức mạnh.
Từ đây họ cũng chỉ cho nhiều người về tu luyện tuy nhiên thông tin loang quá chậm.
Từ đây tu luyện đến với họ.
Thạch ngồi trong đêm, mắt nhìn lên mặt trăng, ở đây mặt trăng có thể nói to gấp ba đến bốn lần ở trái đất, hắn có đôi khi cũng nhớ về trái đất, có khi nhớ trường học, có khi nhớ cha mẹ khi xưa, cha mẹ hắn đi làm xa không về thăm hắn, tháng chỉ chu cấp hắn ít tiền,.... không nói thêm nữa tác chém quá rồi.
Bên vai hắn Bảo Ngọc nhìn hắn xong theo ánh mắt hắn nhìn mặt trăng, xong lại oa oa la la, mắt tròn mở to lóng lánh, như vẻ mê thích.
"Vào ăn thôi,..."
Nàng Phấn ở trong nhà nói ra....
Trải qua thời gian hôm nay, nhờ Bảo Ngọc hắn cũng đã thân với Phấn hơn.
"Cái này Phấn dính với nó không rời... cái này thật có mị lực với phụ nữ ah....Có cái kua gái rồi."
Thạch nhìn qua Bảo Ngọc,rồi cười cười, trong đầu suy nghĩ sau này ra đường để Nó trên vai không phải gái theo đầy đàn sao.
Khuôn mặt Thạch trở nên điếm thúi lên.
"Bépppp..."
Bảo Ngọc nhìn thấy mặt Ba Ba vậy không thích chút nào thế là giơ tay lên vả nhẹ vô mặt Ba Ba.
Thạch đang suy nghĩ hình ảnh vậy mà bị tát.
Tưởng Nàng Phấn tát,Thạch chấp hai tay lại.
"A tỷ ui, đệ thật có chút không kiềm chế suy nghĩ ah, mong tỷ tha mạng ah, sau này đệ sẽ không thế nữa ah."
Nhắm mắt chấp tay nói to ah.
"Rặc Rặc....."
Nghe thấy tiếng cười.
Cái này mẹ nó không lẽ Phấn cười ra tiếng mà như em bé thế, không được quá sai lầm.
Thạch mở mắt ra nhìn thấy Bảo Ngọc dưới đất té lăn ra cười, thằng nào có chút đầu óc cũng hiểu việc gì sảy ra.
Thạch nhớ lại hình tượng lúc nãy suy ra mặt mình hình dáng mình, nhất thời nổi đóa.
"Ah à á à, cười Ta hở quánh mông roi thủ."
Thạch nhặt lên cành cây dưới đất, muốn đánh vào tiểu thí thí của Bảo Ngọc thì chân con bé lại hiện lên vòng Sáng, bay về phía căn nhà.
Thấy thế Thạch dí theo.
Nhưng hắn có chút dí không được ah, sao con bé bay nhanh quá? lại còn quay lại lè lưởi.
"Ngươi muốn làm gì bé Ngọc của ta?."
Chưa tới cửa nhưng nghe cái tiếng hăm dọa đầy sát khí này Thạch dừng lại, không nhìn cũng biết là nàng ah.
"Ai nha ta âu làm gì âu, ta chỉ là đùa chút với Bảo Ngọc ah."
"Thật không?"
"Thật Thật."
Phấn nhìn qua Bảo Ngọc, Bảo Ngọc cũng gật gật cái đầu nhỏ.
"Tạm tha ngươi."
Nói xong Phấn bỏ đi vào nhà.
"Hên Con Bé phối hợp phết."
Thạch loay hoay nhìn tìm kiếm con bé, thấy nó đi sau Phấn về bàn ăn.
"Nè sao ăn mãi món thế?"
Thạch đang ngồi ăn thì Phấn lại hỏi lên.
"Ah ăn thịt cho khỏe mạnh."
Nãy giờ hắn ngồi với hai cô nàng thật áp lực ah, tới nổi hắn chỉ dám gắp một chỗ thức ăn, không dám làm gì khác thậm chí hắn còn không biết đây là món méo gì.
"Ngươi ăn rau mà thịt đâu."
Phấn cười khúc khích hỏi Thạch.
"Á nhầm ăn rau khỏe mạnh."
Hắn thật sợ ah, không phải sợ nàng nhiu đâu, nàng hắn sợ ba phần trăm, sư phụ nàng hắn mới sợ ah.
Cái này làm gì nàng, sư phụ nàng ra xẻo t rym sao, không nên đắc tội ah.
"Nè ăn đi."
Nhìn hắn Phấn cười cười xong bỏ cho hắn vài món ăn khác.
**************
Mấy ngày sau hắn cũng chỉ sáng luyện tập, chiều luyện tập, xách yêu thú về cho Phấn làm thịt, Tối ăn cơm.
Phấn nàng thì lại đi chơi với Bảo Ngọc chỉ nấu cơm tối mà thôi.
Còn con bé Bảo Ngọc không phải nói, nó đi chơi vui như gì ý....(như gì thằng tác giả không biết.)
hết lần này đi chô lại lần khác đi chơi.
Nhưng Thạch với Phấn tình cảm lại rất Thân.
Trưa ngày thứ năm ở trong bí cảnh khảo hạch, Lão Bà Bà lại bắt Thạch về Thông báo.
"Chút nữa khảo hạch gần kết thúc,Đến lúc đó ta đưa các ngươi đến, nơi ra.
Nói xong câu này, Bà lão lại biệt tăm.
Khóe miệng Thạch co giật, Ah Hu Hu Ta sắp xa nàng rồi.
"Phấn ôi ta sắp xa nàng rồi."
Theo tình cảm Thạch tính chạy lại ôm thì một cái chân nhỏ nhắn bỏ lên mặt Thạch, cái này mẹ nó chân Bảo Ngọc chứ ai.
Con Gái con nứa hở chút bỏ chân lên mặt người ta.
Nó bỏ chân lên thôi thì có thể tạm tha, nó còn lắc lắc đầu ra vẻ buồn lòng nữa chứ.
"F.U.C.K.....ah "
"Ba Ba..."
Phấn thấy chỉ chỉ cười rồi đi về phòng.
Hoàng hôn xuống Mặt Trời gần lặn sau các ngọn núi, Thạch với phấn được bà lão đưa tới một nơi bằng phẳng, không có nhiều cây cối nhưng trong rừng, cái này ở chỗ mà vào khảo hạch chứ đâu.
Lúc này chỗ này có nhiều thí sinh tụ tập rồi, Thạch nhìn qua bà lão hỏi.
"Ủa Sau này tôi có về được không."
"..."
Không thấy bà lão đâu nữa, bã lại biệt tăm.
Thạch nhìn qua bên cạnh.
"Ế.....sao không đi về đi."
"Bộ không muốn ta đi với ngươi à...xế."
"mún mún "
Thạch suy nghĩ một chút nguyên nhân nàng đi theo mình, rốt cuộc chả ra nên hỏi.
"Ủa mà ý nàng là ra ngoài Thanh Vân á."
"Ừ."
"Sư Phụ nàng thì sao..."
Thạch nói tới đây phấn im lặng, nhớ lại.
Tối hôm qua, sư phụ đã gọi nàng tới.
"Con có muốn hay không ra ngoài."
"..."
Nàng ngập ngừng không nói nên lời, trong nàng hai luồng suy nghĩ trái biệt đấu tranh.
"Ta biết con muốn ra, ở trong này từ nhỏ đến giờ, con ra ngoài cũng đủ tự vệ bản thân, với lại ta đã niếu kéo một chút khi ra ngoài con có thể làm đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông."
"Nhưng...."
"Không nói, con hãy ra khám phá cái thế giới đó, ngày mai ta đưa con đi theo hắn ra ngoài, sau này thành tài hãy quay lại gặp ta, giờ đi chuẩn bị đi."
Nói xong bà già lại biến mất.
"Sư Phụ Bảo ta ra ngoài."
"Ai nha chưa bao giờ ta quý bà như này."
Cái này bà lão thật tốt ah cho nàng ra ngoài, mà còn theo mình chứ oa.
Thật sung sướng, nếu có Bảo Ngọc thấy khuôn mặt Thạch ở đây, đảm bảo xẻ bỏ chân lên mặt hắn nhưng sao được cô nàng bị Thạch bỏ vào tinh thần không gian rồi, tinh thần không gian Thạch có thể chứa cả vật sống, nhưng phải khống chế được vật đó nên Bảo Ngọc ở trỏng được.
Tới đây các thí sinh đã hiện lên màn hình năng lượng ngoài quảng trường, kể cả hắn.
Nhờ mấy nay có bà lão đi bên cạnh theo dõi, nên các tia linh lực, của trưởng lão không thể tiếp cận hắn vì vừa lại gần liền gãy nát.
Khu khán giả, Khi thấy Thạch hiện lên màn hình Linh Nhi không chiệu được trong bóng áo đen cười vui lên, xém nàng không kềm chế được nhảy dựng lên. Mấy nay hắn không hiện trên màn hình nên nàng rất lo lắng.
Như khi nhìn đến bên hắn có một cô gái đẹp không thua gì nàng thì mắt nàng téo lửa lên.
Mọi thí sinh dần ra ngoài Thạch và Phấn cũng đi theo ra.
Vừa đi ra, Thạch liền cảm nhận được một tia ác ý, một tia sát khí, còn một tia khác không phân được, cảm giác.
Tác giả: Nói chút lại, khi trước có lúc thay loại linh lực trong chương 15 ta chưa nói linh lực của Thạch từ màu vàng chuyển màu tím nhỉ, chốt lại linh lực của hắn đã là màu tím.

Tác giả: Trở lại nào, các độc giả xin bình luận, tới cái nguyệt phiếu nào, mong ah, đừn làm ta cảm thấy cô đơn chứ, hix nhà cửa vắng teo không mún viết quá ah