Chương 35: Bị Yêu Thú Hành Hạ

Con Đường Võ Đế

Chương 35: Bị Yêu Thú Hành Hạ

"A Đau....."
Cái cảm giác bại liệt, đau đớn càng xâm chiếm hắn mãnh liệt, cơ thể hắn như là vô lực, muốn đứng dậy không được, giờ hắn di chuyển chân còn khó nói chi Chạy khỏi con yêu thú này.
Mắt hắn như nhắm lại.
Trước khi nhắm lại mắt hắn chỉ thấy, con yêu thú chạy nhanh về phía hắn.
"Chết sao, qua đây chưa làm gì mà, tiểu thuyết thật mẹ nó đúng là xàm mà, ai nói đi đến nhân sinh đỉnh phong ah."
Thạch nhắm lại đôi mắt, ý thức mơ hồ.
Thân thể hắn bị bay lên cao va vào một cái cây cổ thụ to.
"Bùmmm."
Con yêu thú lại lôi thân thể hắn lên nắm lại hắn quăng vào một cục đá.
"Keng cơ thể người chơi độ hư hại quá cao, sắp nát."
"Hệ thống, ta thật không làm gì được."
Thạch đau lắm, bị quăng như hòn đá hắn không đau sao được, va vào hết cái này tới cái kia hắn chịu được à.
"Ngươi sắp chết rồi, ngươi chưa làm gì được ai mà, chưa mất đời trai tân mà, chưa tới đỉnh phong mà."
Âm thanh hệ thống vang lên.
"Ba chấm, ta còn làm gì được toàn thân ta gãy hết xương rồi."
Ý thức còn lại của Thạch nói xong, im lặng như mất đi.
"Bùm mmm."
"Bùmmmm "
Liên tục con yêu thú vồ lấy hắn xong vứt hắn đi qua lại.
Hắn nếu như không có công pháp Thôn Phệ bật hết tốc lực, ăn cả Linh Lực trong cơ thể hắn để chữa trị thì giờ đây thân thể hắn không biết sẻ ra dạng gì.
Đập tầm bốn năm phát nữa, con yếu thú như hồi phục, nhìn trên tay thân thể tàn tạ, máu chảy ròng này, khuôn mặt hả giận bỏ đi.
Thân thể Thạch nằm đó trên một mặt đá chẻ khá bằng phẳng, các vết thương ngoài da của hắn đang được nhanh chóng chửa trị, nhưng thật ra Linh Lực của hắn đã mất hơn tám ngàn, mà chỉ chửa trị được các vết thương ngoài da.
"Tiến hành chữa trị của hệ thống, Buff một viên Thần cấp Hồi Phục đan."
Tuy có hệ thống Buff nhưng ít nhất phải một ngày hắn mới hoàn toàn hồi phục.
Ý thức của hắn dần lại một chút nhưng vẫn chỉ trong trạng thái hôn mê.
Gió mát từng cơn từng cơn thổi qua, tóc pha một chút máu của hắn củng lay động theo, các vết thương từ từ khép lại.
"Âm thanh từ đây mà ra."
Thanh Linh nói ra xong nhìn qua Phấn nói.
"Ờm...cảm ơn đã giúp..."
Phấn đáp lại trong giọng run run, mang theo lo lắng.
Lúc nãy nàng tiềm kiếm chỗ phát ra âm thanh, nhưng âm Thanh vì là trong rừng nên nó vang lung tung, nàng không thể tìm được,Thanh Linh đến giúp nhưng hai nàng vẫn khó tìm ra, nãy nghe tiếng va đập hai nàng cố lắng nghe thì cũng gần nên hai nàng chạy tới.
Phấn vội vàng tính lao ra nhưng bị Thanh Linh nắm lại.
"Nhìn xem còn yêu thú không "
Thanh Linh nói với Phấn Rồi chỉ xuống chân một cái xác chết con yêu thú, tuy đã nát bét nhưng có thể cho thấy chổ này từng có gì đó to lớn, có thể dậm chết hoặc quăng cho con yêu thú này nát bét.
Phấn mặt tái xanh nhìn vào bãi thịt xong, ngồi xuống với Thanh Linh nhìn về phía kia, chỉ Thấy rất nhiều xác yêu thú, lướt một vòng mặt hai nàng càng tái xanh, quá nhiều xác yêu thú thật sự quá nhiều, số lượng yêu thú này vậy mà như bị đập bẹp dí hết, hai nàng không hiểu cái gì có thể làm ra như vậy, còn có một số thân thể yêu thú còn nguyên nhưng lại bị chém đứt đầu, xung quanh có một vài cây to bị gãy.
Xác định không có gì nguy hiểm Thanh Linh ra hiệu cho Phấn đi lên.
Hai nàng từ từ đi ra, nhìn qua máu vung đầy đất, có cái dấu chân to, còn có các cái hố to, xác thịt nằm đầy ra Phấn lo lắn bỏ lại xác yêu thú la lớn.
"Thạch....."
Không có hồi đáp.
"Thạch...."
Nàng càng lo lắng hét to, xong lại chạy nhìn xuống đất xem tìm kiếm.
Lúc này Thanh Linh nhìn xong vừa đi vừa xem, nàng thấy một cục to đất trồi lên.
"Yêu thú có hệ, hoặc người, không có dấu chân to đây là yêu thú, mà nắm hệ thì,..."
Mặt nàng tái xanh, lên.
"Tam giai trở lên."
Nàng cũng chỉ đi lùi về vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ah..."
Nàng va vào một cục đá, ngồi phệt xuống đất.
Xoa xoa cái mông, nàng nhìn về phía tảng đá, trên tảng đá nằm một người, toàn thân như vừa đi từ ao máu ra.
"Gì vậy."
Thấy nàng la to Phấn cũng chỉ chạy qua.
Nhìn nhìn nàng, chỉ thấy tay run run mặt tái nhợt chỉ về phía tảng đá.
Phấn lúc này cũng để ý đến tảng đá.
"Thạch...."
Nàng nhìn xong chạy lại gần người trên tảng đá, nhìn kỉ lại, đúng rồi đúng hắn rồi, nhưng.
" Toàn thân như này là sao."
Trong đàu Phấn hiện lên Thạch bị con yêu thú đánh ra tới mức này, một giọt nước mắt trong mắt nàng rơi ra.
Tay nàng run run rút ra một cái túi nhỏ, mở ra một viên đan dược, cho vào miệng Thạch.
Đây là đan dược nàng được sư phụ phát cho khi ra ngoàii bí cảnh.
Thượng Phẩm Hồi Phục Đan.
Thanh Linh vẫn còn run nhìn Thạch sau đó lấy lại chút tinh thần nhìn Phấn xong nói.
"Vết thương này tuy lớn nhưng hắn vẫn còn sống nên, chắc hắn chỉ hôn mê."
Nàng không biết Tên này ra sao, nhưng nàng muốn an ủi Phấn.
Nhìn qua vết thương hai nàng đều biết tỷ lệ, Thạch sống là ít.
Có các vết thương thấm cả vào xương.
Phấn rút ra một cái khăn, rồi lau qua cho Thạch
Nhưng máu quá nhiều nàng chỉ lau qua được mặt hắn.
Thanh Linh nhìn thấy cảnh này, cô cũng thật không biết làm gì hơn.
Hai người lấy ra một chút đồ bỏ Thạch nằm lên nâng về.
"Lanh Dâm ngươi nói gì bỏ Thạch lại, không được."
"Nàng không bỏ hắn lại, thì chỉ làm vướng chân ta thôi, tu vi đã không có, nay còn bị thảm vầy, không hiểu đầu óc hắn vào cứt hay sao mà ngu như vậy để yêu thú cấp cao tấn công, nếu nàng muốn thì ta nâng hắn đi khi xong nhiệm vụ, về nàng phải qua phòng ta thị tẩm bảy ngày."
Tên Lanh Dâm mắt nhìn Thạch nằm đó với thân thể đã được rửa qua nước nhìn cũng sạch, nhưng áo quần thì vẫn mang theo máu, xong nhìn qua Phấn nói khuôn mặt mang theo nét dâm tà.
"Hừ ngươi... ngươi là cái đồ ác độc..."
Phấn nói ra, xong quay qua nhìn Thạch, nàng đang xin hai tên Lanh Dâm nâng Thạch lên đi làm nhiệm vụ.
Nhưng hắn lại không muốn nâng, lòng người hiểm ác, hắn ra điều kiện, mà điều kiện này nàng không thể chấp nhận được.
"Thôi bỏ hắn lại khi xong nhiệm vụ quay lại lôi hắn về."
Thanh Linh nói, nàng cũng chả có nhiều quen biết Thạch, nên chỉ nói ra vài câu mà nàng thấy ổn.
"Nhưng lở yêu thú thú "
"Ta để lại một cái vật phong ấn yêu thú, cho hắn."
Phấn ngồi một chút xong lại, thấy Thanh Linh nói đúng xong, nàng nhìn Thạch rồi vuốt lấy đầu tóc hắn.
"Ở lại ta đi rồi xong nhiệm vụ ta về."
Thanh Linh kại đặt ra một viên nhỏ ngọc, viên này ngọc tỏ ra một mùi hương gì đó rất khó tả.
Tất cả mọi người đi.
Tác Giả:Dừng vài ngày ta đã trở lại ah., mong vẫn còn nhìu sự chào đón, ah số người đọc mong nhìu hơn, thật sự ta buồn lắm.