Chương 34:Yêu Thú Cấp Ba.

Con Đường Võ Đế

Chương 34:Yêu Thú Cấp Ba.

Phương xa nơi Phấn và tụi trong nhóm đang nghỉ ngơi.
"GRaoooo"
Một Âm thanh từ phía xa vang đến, Làm Phấn và bọn người giật mình tiềm kiếm và xác định phương hướng âm thanh kéo tới.
Khi xác định được phương hướng trong nhóm có ba người nhếch miệng cười, Phấn nét mặt tái xanh lo lắng, đứng dậy tính chạy về phương hướng đó, nhưng tay nàng lại bị giữ lại, nàng tính dùng linh lực vùng ra, nhưng một âm thanh vang vào tai mọi người.
"ĐỊU Mé Ta từ đời à."
Thạch đang bay nhảy tưng tưng, mang theo tia vui sướng theo âm thanh hệ thống, méo hiểu sao từ đâu tới bàn tay to đập hắn xuống đất.
Hắn theo bản năng la câu chửi thề trước khi bị đập xuống.
"Thạch..." Mặt Phấn càng tái xanh khi nghe âm thanh.
"Hắn chết rồi, chỉ là một tên phế vật, sao ngươi phải quan tâm."
Âm thanh mỉa mai, châm chọc, của con Mất Trinh vang lên.
Phấn nhìn về phía con đó rồi, nhìn lại bàn tay đang bị tên Lanh Dâm nắm.
"Béppppp."
Phấn đưa Linh Lực vào tay xong tát mạnh vào mặt Tên Lanh Dâm,làm hắn té lăn ra, với khuôn mặt ngơ ngác đầy đầu chấm hỏi.
Đậy là Phấn dịu hiền dễ chọc mà hắn muốn gạ lên giường ư, hắn có thể cảm giác được cái đau to lớn do cái tát gây ra, tu vi này không thể dưới hắn được, Hắn trước kia cũng gạ con Mất Trinh lên giường, nhưng dùng nhiều cũng chán, nên hắn bắt đầu để ý Phấn, tuy hai cái bưởi nàng không bự nhưng đổi lại khuôn mặt mái tóc làm hắn thích thú,và hắn muốn đưa Phấn Lên giường, nhưng giờ xem lại cái này rất khó.
Tát xong tên này, Phấn nhìn qua con Mất Trinh nàng tính làm gì đó nhưng....
"Graoooo."
Âm Thanh lại vang lên, làm nàng hốt hoảng chạy về phía Thạch, nàng sợ, sợ Thạch chết, nàng không hiểu sao nàng lại sợ nhưng, có gì đó thúc đẩy nàng phải đến cứu hắn.
"Bépppp."
Phấn chạy được một quảng đường, Mất Trinh cũng chỉ ngồi đó nhưng không may nó lại ăn cái tát từ Thanh Linh.
"Cặn bã xã hội."
Thanh Linh nói ra rồi cũng chạy theo Phấn.
Cô không phải cứu Thạch, mà vì cô và Phấn là bạn khá thân, nên cô muốn theo xem Phấn thế nào, cô chưa biết Phấn thực lực ra sao nhưng cô vãn muốn theo giúp xem sao.
"Oa yêu thú Tam giai sơ kỳ, hệ đất ah."(Yêu thú từ tam giai trở đi sẽ có hệ, về con người phải từ tuvi Linh Tướng mới có hệ.)
"Xem nào mẹ cái này đập thấm quá, lún cả thân xuống đất."
Sạu khi hệ thống đưa thông tin cho hắn về con yêu thú, hắn biết đây là con tam giai ah, nhị giai hậu kì bây giờ hắn tự tin có thể giết, nhưng tam giai nắm hệ và trí tuệ, tuy nhợt nhạt nhưng cũng chỉ thua con người tầm một nữa, vừa mới hắn bị đánh lén mẹ, vậy mà để hắn lún toàn thân xuống đất ah, nếu không phải luyện thân thể cơ bắp nhìu sợ hắn giờ đã ngất đi ah.
Hắn cực khổ đứng dậy, thân thể có chút vô lực, mặt lưng có cảm giác đau nặng truyền đến, như bị nung trong lửa vậy.
Thấy tên con người nhỏ bé trước mắt, vẫn còn đứng lên được, Yêu thú gào to.
"Graooooo."
Con yêu thú giơ lên hai tay đất to chảng, đập về phía Thạch, khói bụi lên cao.
Nó đắc ý nhìn về hai cánh tay, xong rýt về hai tay.
Cái này mẹ bé xí con người dám vô khu vực này giết đàn yêu thú này, nó thân là một thủ lỉnh của đàn nhỏ, phải có nhiệm vụ bảo vệ bầy vậy mà bây giờ nhìn lại, thi thể của các thành viên trong đàn chỉ còn lại tầm ba bốn con sống, mà lòng nó buồn mang mác, lửa giận bốc lên, nó thề sẽ giết chết tên nhỏ bé nhân loại này để tế linh hồn cho thành viên trong đàn của nó, giờ nó đã giết được chỉ một phát đập, nó cũng phần nào thấy nhẹ nhõm.
Nó quay người đi lại nâng đàn bốn con còn lại yêu thú của mình đi, cánh tay nó đưa xuống nâng lên.
"Xoẹt...."
"Làm gì thế anh bạn, đánh lén ta xong tính đi, đâu dễ vậy."
Một bóng đen lướt qua chém đứt bàn tay của nó.
"Graoooo.... "
Nhìn trước mắt tên nhỏ bé nhân loại này, con yêu thú gào to, nó nghĩ đáng lẽ tên này phải chết chứ, nhưng sao nó lại còn đứng đây.
Nó lại giơ hai tay lên Cánh tay bị chặt đứt lại của yêu thú nó lại lấy đất đá và bụi xung quanh hồi phục lại.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Thạch đơ ra, cái này còn cho người sống không, hắn chém đứt bàn tay nó, giờ nó lại bình thường lại...
Thạch nhìn về phía cái hình in dấu hai bàn tay kia, tầm ngang cái chiếu ở thế giới cũ ah, hồi nãy may hắn né ra bằng tử chu phi thiên công, rồi núp trong bụi me thời cơ lao ra chém phát.
"Úi.... để né phát."
Tử Chu phóng ra Thạch bay nhanh chóng về phía xa, né được đòn đánh của yêu thú.
Hai tay con yêu thú lại đập lên cơ thể thành viên bầy nó, làm thi thể bọn chúng nát bét.
Con yêu thú nhìn thấy điểm đó xong mắt từ từ chuyể màu đỏ.
"Graooooo "Chính tên nhân loại này đã làm diệt bầy nó bây giờ nó đã tức đến tột cùng.
Nó la to rồi lao về phía Thạch.
Thạch đang tính toán xem nên làm gì con yêu thú này chứ nó cứ vầy thì bất tử.
Vậy mà mặt đất lại ầm ầm rung.
Nhìn lại chỉ thấy con to lớn yêu thú dí tới.
"Đù mía gì vậy."
Sao tự nhiên nhìn nó có cái gì đó tia khí tức bá đạo quá vậy.
"Đùng."
"Tử chu "
Con yêu thú đấm một đấm vào mặt đất, chỗ đó bị lún một hố sâu mà Chổ Thạch đó lại lên một cục to đất, Thấy điều đó Thạch nghĩ nếu phản xạ hắn mà chậm nữa thì một nhát đó ít nhất hắn cũng phải tuyệt tử tuyệt tôn ah.
"Nguy hiểm nguy hiểm, ta chưa mún không có con ah."
Một cánh tay to quét qua khi hắn đang bay đi.
"Bùmmmm"
Một phát bàt hắn quá lơ là nên bị đánh bay ra xa, Thân thể tàn tạ chịu không nổi sức mạnh này, hắn có cái cảm giác mình như bại liệt.
Tác:Ta sẻ tạm dừng truyện trong một thời gian, vì một số lí do riêng ah, thật sự chương này ta thấy quá ít chữ, nhưng hiện nay ta rất bận ah.