Chương 36: Cân Yêu Thú Ư (Ngươi Nào Bá Vậy)

Con Đường Võ Đế

Chương 36: Cân Yêu Thú Ư (Ngươi Nào Bá Vậy)

"Không..."
Trước mắt Thạch, Phấn đang bị một đám con người bu lại cắn xé,Thạch la hét trong vô vọng, hắn muốn làm gì đó, muốn chạy lại nàng nhưng hắn không làm gì được,toàn thân hắn như bị gì đó giam giữ lại, hắn vô vọng bơ phờ nhìn về phía trước chỉ thấy,mắt Phấn chảy ra những giọt nước, miệng nàng lẩm bẩm.
"Chàng chạy đi."
Một con người tai nhọn tay cầm lấy cây kiếm đâm xuyên qua Đầu Phấn.
"KHÔNGGGGGGGGG......"
"Phù Phù Phù...... "
Thạch ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu, mắt vô Thần nhìn xung quanh tìm kiếm,hắn tìm kiếm bóng hình Phấn.
"Keng Tỉnh rồi à."
"Hệ thống Phấn đâu."
"Mới dậy đã tìm gái, bỏ quên ta ah."
"Hừ ngươi xém chết ở chổ yêu thú may ta Buff cho ngươi viên Thần Đan, Được cái thân thể ngươi sau hồi Phục mạnh gấp đôi ah."
"Mạnh con khỉ.... ừ thì cảm ơn.... Phấn đâu... đây là đâu."
"Nàng cứu ngươi về, rồi đi làm nhiệm vụ gì đó."
"Nàng cứu ta ư... sao nàng biết mà cứu."
"Âm thanh to vậy không biết cái quần què."
Thạch suy nghĩ lại rồi thấy cũng đúng, mấy con yêu thú la quá to ah.
Nhớ lại giấc mơ Thạch hỏi.
"Phấn nàng làm gì."
" Làm nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ..."
Thạch nhớ lại con Mất Trinh trước khi đi làm nhiệm vụ có nói, bọn nó đi săn yêu thú gì đó Tam Giai.
"Tam giai... chết con mẹ.... họ đi đường nào"
"Hướng ngươi nhìn thẳng đó."
Thạch nhìn rồi gật đầu, bật phắt dậy, tay hắn chạm vào viên gì đó tròn tròn.
Hắn nhìn qua một viên trái bóng, tròn ngay tại đó, tỏ ra một cái mùi hương nhàn nhạt.
"Keng vật phẩm (Ngọc Xua Yêu."
"Đồ chơi gì vại..."
"Trước khi đi con bé kia để lại đó."
"Ờ kệ mẹ nó..."
Thạch thu viên ngọc vào nhẫn rồi lại hối hả chạy đi, hắn vừa chạy vừa dùng tử chu bay cho nhanh, cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn do hệ thống buff cho một viên thần đan, nhưng hắn cảm thấy mình dường như có gì đó mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng Giờ Hắn vẫn rất lo cho Phấn, Nàng nào biết yêu thú Tam giai là cở nào mạnh.
****Thời gian trôi qua.....
"Tấn công nó, Phấn."
Tên Lanh Dâm hô to.
Trước nhóm người là một con, người đá, toàn thân mang theo giáp sắt,nhìn qua rất mạnh mẻ.
Phấn rút ra một cái nhỏ dao găm, Phóng lại chổ con yêu thú, nhưng khi vừa chạm vào giáp sắt, thì lại bị đánh bật ra găm xuống đất.
Con yêu thú dùng hai đôi mắt màu vầng nhìn qua phía đám người.
Nó giậm chân xuống đất khói bụi bốc lên cao, một vầng màu vàng kim bốc lên dưới chân con yêu thú.
Vầng vàng kim kéo dài từ chân nó tới chổ đám người.
"Xoạt...."
Từ dưới đất, một thanh lại một thanh gai nhọn nhô lên cực nhanh về phía đám người.
Nhưng rất may bọn chúng nhanh nhảy ra được.
Phấn và Thanh Linh nhảy ra xa, nhưng vẫn bị một cây nhọn sượt qua, chân Phấn chảy ra cả máu.
Nhưng một cái Móc xích lưỡi Liềm to lớn bất ngờ kéo đến Quét từ phía Phấn kéo qua bên kia làm một quỹ đạo vòng tròn.
Cả đám người hốt hoảng sợ nhìn cái móc xích sắt lẹm kéo đến, Phấn và Thanh Linh cũng vậy hai nàng thật hoảng sợ, cả đám đâu có nghĩ con yêu thú này lại mạnh vậy, vốn nghĩ chỉ hơn nhị giai một chút, dù nắm hệ thì đã sao, nhưng giờ chúng nó mới thật sự biết sự kinh khủng, của yêu thú nắm hệ.
Con này yêu thú nắm một hệ Kim.
Ba người Mất Trinh, Lanh Dâm, Thanh Điếm nhìn nhau trong mắt léo lên tia hiểm ác, rồi cùng nhau gật đầu đẩy Phấn Và Thanh Linh lên phía trước.
Hai nàng theo lực đẩy phải đi lên theo, và nhìn cái móc với ánh mắt tuyệt vọng.

"Địt *** mẹ, con cờ hó yêu thú kia, mày tính làm gì."
Một âm Thanh vang lên, kèm theo đó là một sợi dây màu tím phóng đến, bám vào một cành cây bên cạnh Phấn.
Con yêu thú nhìn qua phía phát ra âm thanh, nhưng cái móc xích vẫn kéo tới chổ Phấn.
Khỏi nói cũng biết đó là Thạch.
Hắn chạy tiềm kiếm thì nghe bên này phát ra âm Thanh, khi chạy đến lại thấy tụi kia đẩy Phấn lên, máu hắn như muốn phá thể mà ra, mà sôi ùng ục.
Nhưng cái móc xích qua nhanh, hắn phải kiếm cách nên thử gọi con yêu thú, hắn sử dụng tử chu và Hồng Hạnh để bay lại cho nhanh.
Tuy đến kiệp nhưng lại một phần đầu cái móc lại đâm vào tay phấn.
"Keng...."
Theo lực bay Thạch rút ra cây kiếm đở lấy cái lưởi liềm, nhờ có lực bay lớn, mà hắn có thể đánh bay cái móc ra, nhưng Phấn lại ngồi phệt xuống.
"Này... này đau lắm không."
Thạch hốt hoảng đở lấy Phấn, rồi hỏi.
"Đau..."
Tay Phấn ôm vào phần tay bị đâm, máu len ra các khe tay của nàng, nhìn cảnh này Thạch lòng đau như cắt.
Hắn nhìn về phía đám người, Mất Trinh, chỉ thấy bọn nó đang chạy càng xa.
"Chờ đó đm."
"Linh nhờ chút,...."
Thạch nhìn qua Thanh Linh thấy nàng mặt xám xịt tay run run, nhìn về Phấn.
"Gì gì...."
Linh tái xanh hỏi Thạch.
"Ôm lấy nàng chăm sóc,,,,tý chạy đi "
Linh ngồi lại ôm lấy Phấn thay hắn, hắn đứng dậy.
"Còn ngươi...."
"Ta cầm chân nó chút."
Phấn nắm lại tay Thạch tính bảo đừng lại gần.
"Tí chạy đi.... ngoan ta thương."
Thạch gạt ra tay Phấn rồi lấy ra một viên đan hồi phục.
"Keng -1000."
Đây là viên đan mà hắn hối đoái lấy, cho nàng.
"Cho nàng ăn "
Vứt qua cho linh nàng lúc này như cũng hồi phục được tinh thần rồi.
""Hệ thống cho cái bài nào sung sung coi."
Đeo vào hai tai nghe Thạch nhìn về phía con yêu thú.
"Đm ta cân, con yêu thú này."
"Keng mi bá vậy luôn à."

TG:Cổ động ta đi mn