Chương 55: Lừa gạt.

Cổ Vu

Chương 55: Lừa gạt.

Chương 55: Lừa gạt.

Có một số loại đồ đạc khá đặc biệt, khí tức tỏa ra rất mạnh nhưng làm Lạc Vũ chú ý nhất trong số đó là một mũi tên, một cây sâm Ngọc Linh khá to, và một chiếc áo bảo hộ bằng da không rõ của loại thú nào.

Người trung niên cũng để cho Lạc Vũ quan sát, thấy ánh mắt hắn chú ý đến ba vật ấy liền lên tiếng giới thiệu.

"Mũi tên là một Vu bảo không hoàn chỉnh. Sâm Ngọc Linh niên kỷ một trăm năm, còn chiếc áo giáp da bảo hộ làm bằng da của Ngạc Ngư thành tinh có thể so sánh với cường giả Cường Cốt cảnh."

Lạc Vũ gật đầu tỏ vẻ như đã biết nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng. Theo như hắn đọc trong sách thì vu bảo chính là một vật cực kỳ trân quý, chỉ có cường giả Khai Linh Cảnh trở lên mới có thể luyện chế và sử dụng. Còn về người ở Thân Thể Cảnh thì khó lòng có được. Cho dù có cũng thường là được các bậc tổ tiên lâu đời truyền lại, có thể dùng làm bảo vật bảo hộ bộ lạc. Thường khi một bộ lạc sở hữu Vu bảo sẽ do người mạnh nhất bộ lạc nắm giữ, cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt để tránh bị cường giả của bộ lạc khác đánh cướp.

Mới chỉ là lều giao dịch cỡ nhỏ mà đã có thể lôi ra những thứ quý giá như thế này, thật không thể tượng tưởng ở lều giao dịch cỡ trung và thượng sẽ giao dịch loại đồ vật gì.

"Ta đến đây… để… bán vật…khục khục..."

Lạc Vũ khàn khàn lên tiếng, thanh âm run run, dường như để nói được hết câu này cũng làm hắn phải phí không ít công sức, thậm chí còn có tiếng ho nặng nề phát ra.

"Ồ, vậy mời, nếu là đồ tốt ta sẽ trả giá không tệ…"

Người trung niên đưa bàn tay tới phía trước ra hiệu, chậm rãi mở miệng.

Lạc Vũ run rẩy đưa bàn tay ra đằng sau lưng, từ trong túi vải móc ra một viên đá to cỡ nắm tay, tỏa ra ánh sáng tím yêu dị. Đây chính là viên đá Thạch Anh mà Lạc Vũ mới mua lúc trước.

Lông mày của người trung niên khẽ co lại, hắn đưa mắt quan sát viên đá trên tay Lạc Vũ kĩ càng, biểu tình trên mặt cũng dần thay đổi, càng thêm phần nhiều vẻ nghi hoặc.

"Đồ đạc… quý giá… không tiện đưa ra, mời… tiến lại…"

Lạc Vũ lại khàn khàn lên tiếng.

Người trung niên nhanh chóng đứng dậy, tiến lại gần, hắn cao hơn Lạc Vũ phải đến nửa thân người.

Người trung niên vươn bàn tay ra chạm vào viên đá Thạch Anh. Hắn xem xét tỉ mỉ một hồi, ánh mắt dần dần sáng bừng, kiềm không được hít vào một hơi.

"Ngươi… trả… bao nhiêu…?"

Thanh âm yếu ớt của Lạc Vũ lại chậm rãi vang lên.

"Đây…? Có phải là… đá Tử Anh quý hiếm, vật liệu để luyện chế Vu bảo."

Ngươi trung niên nhìn vật trong tay Lạc Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi lộ ra một tia kì dị.

"Không sai…

Người trung niên nhìn chằm chằm Lạc Vũ hồi lâu, dường như muốn xem xem đối phương có để lộ ra chút tin tức hay sơ hở gì hay không?

"Thứ này có chút quý giá, ngươi không ngại chờ ta một chút?"

"Không ngại… không ngại…"

Lạc Vũ xua tay ra hiệu cho đối phương, đoạn lấy từ sau lưng ra thêm một chiếc lọ nhỏ, mở nắp ra, một mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập cả không gian túp lều nhỏ.

Hắn khẽ cười một cái, chậm rãi đưa lọ nhỏ lên miệng, đổ thứ chất lỏng kia vào trong họng, ánh mắt nhắm lại có chút lim dim hưởng thụ.

"Ực… ực…"

"Ngươi đây là…?"

Người trung niên ánh mắt hơi co rút, nghi ngờ hỏi.

"Thật… không phải, cơ thể hơi yếu, cần… máu huyết sinh vật...để duy trì…khặc khặc..."

"Huyết Vu?"

Nghe Lạc Vũ đáp lại, con ngươi của người đàn ông chợt co rút. Hắn theo phản xạ lùi lại vài bước, thân thể dường như làm ra động tác phòng bị. Ánh mắt hắn hướng tới Lạc Vũ bây giờ ẩn chứa sự e dè, lại thêm chút sợ hãi.

"Hừm… ta không có… nhiều thời gian…"

Lạc Vũ liếm mép, bộ dáng thưởng thức máu tươi đến giọt cuối cùng, sau đó cất lọ nhỏ vào trong túi, khàn khàn lên tiếng.

"Được, đi ngay đây… xin chờ…"

Lạc Vũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ngươi trung niên rời đi, thân thể hắn có chút run rẩy, có điều lần này không phải giả vờ mà là thực sự.

"Vu lão, bắt buộc phải làm vậy thật sao? Con trước giờ còn chưa thử qua vị của máu tươi. Tanh quá! Làm cho con cảm thấy lợm giọng buồn nôn. Ọe!

"Không làm vậy thì sẽ lộ ra rất nhiều điểm đáng nghi, tốt nhất cứ làm vẻ thần bí của ngươi tăng lên một chút. Giờ thì thành công rồi!"

"Huyết Vu đáng sợ lắm sao hả già?"

Lạc Vũ tò mò hỏi. Hắn nhớ như in nét mặt e dè và phản xạ của người trung niên vừa rồi. Đối phương dường như thực sự e sợ Huyết Vu.

"Rất đáng sợ… rất tà…! Chính là một đám người điên! Khi ngươi chạm trán một đối thủ là Huyết Vu, nếu không nhắm chắc nhất định có thể nhanh gọn tiêu diệt hắn thì tốt nhất nên tránh đi."

Giọng của Vu lão dường như mang theo một hàm ý riêng, đều đều vang lên trong đầu Lạc Vũ. Hắn thầm ghi nhớ trong lòng, cũng không khỏi tò mò, được Vu lão coi trọng dặn dò như vậy Huyết Vu chắc hẳn phải rất ghê gớm.