Chương 65: Sự kì diệu của Sơn Thần Biến.

Cổ Vu

Chương 65: Sự kì diệu của Sơn Thần Biến.

Chương 65: Sự kì diệu của Sơn Thần Biến.

Không biết thời gian đã bao lâu, hai mắt Lạc Vũ dường như dại đi. Hắn chỉ biết Âu Hùng đã lấy lại được một tia hô hấp rất nhẹ. Tim của hắn bắt đầu co bóp.

"Bọn hắn ở phía trong. Đi! Ta muốn xem là ai dám giết người của chúng ta".

Đúng vào lúc này, từ trong gió truyền đến thanh âm lạnh lẽo, giọng nói của người này giống như một gáo nước lạnh tạt vào tâm thần Lạc Vũ, làm hắn thoát khỏi cảm giác mụ mị, thanh tỉnh lại.

"Nguy rồi, là kẻ thù, làm thế nào bây giờ?"

Tâm thần Lạc Vũ điên cuồng vận chuyển, hắn vắt óc suy nghĩ thật nhanh, hi vọng có thể tìm ra một biện pháp. Lạc Vũ đảo mắt quan sát hang động, chỗ này dường như không phải là chỗ sâu nhất, chí ít ở sau lưng bọn hắn vẫn còn hai lối đi nữa dẫn vào lòng núi.

"Có điều thương thế của ta… Giá như có thể điều động nhiều nguyên khí hơn… Hay là..."

Dường như nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt của Lạc Vũ sáng lên, bàn tay bắt lấy chiếc túi nhỏ ngang hông, đổ ra rất nhiều U Minh thạch. Trừ đi số U Minh thạch hắn đã dùng để mua cây thuốc, chỗ này cũng còn hơn hai vạn năm trăm U Minh thạch.

"U Minh thạch là loại đá có chứa nguyên khí, cách này có lẽ được".

Lạc Vũ cầm lấy một viên U Minh thạch, vận chuyển công pháp hướng tới đốm sáng phía trong nó. Một tia nguyên khí to cỡ ngón tay bị kéo ra, truyền vào ngón tay Lạc Vũ. Cho đến khi tia nguyên khí kia bị lấy ra hết, viên U Minh thạch màu đen liền trở nên ảm đạm, nhìn qua không khác một hòn đá bình thường.

Hai mắt Lạc Vũ sáng bừng, hắn vứt viên đá trên tay sang bên cạnh, bắt lấy cánh tay trái đã gãy để lên phía trên đống U Minh thạch dưới đất, sau đó điên cuồng vận chuyển công pháp hút lấy nguyên khí phía trong.

Dùng U Minh thạch để tu luyện là một điều cực kì lãng phí, giống như là dùng tiền giấy thay cho củi để nhóm lửa. Có điều lúc này tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Vũ không có thời gian để suy nghĩ đến những cái này.

Nguyên khí từ hơn hai vạn viên U Minh thạch cuồn cuộn chảy vào cơ thể Lạc Vũ, sau đó bị công pháp Sơn Thần Biến chuyển hóa thành luồng khí xám. Một phần được Lạc Vũ truyền vào cơ thể u Hùng, một phần được hắn giữ lại để chữa thương cho bản thân.

Sơn Thần Biến lúc này càng để lộ ra sự thần kì của nó, Lạc Vũ có thể cảm thấy khắp cơ thể truyền đến cảm giác ngứa ngáy râm ran, miệng các vết thương đã se vào, hắn cũng lấy lại được một chút sức lực.

"Hướng này! Mùi máu tanh từ bên này truyền tới!"

Thanh âm truyền đến từ phía xa, tiếng người di chuyển cũng càng lúc càng gần. Lạc Vũ cẩn thận lắng nghe, hắn có thể đếm được ít nhất cũng phải bốn người, còn những người khác có biện pháp giấu đi âm thanh hay không thì không biết.

Liếc nhìn Âu Hùng chỉ còn lại một hơi thở, Lạc Vũ hút lấy chỗ nguyên khí cuối cùng từ đám U Minh thạch vào cơ thể rồi cắn răng đứng dậy, xốc Âu Hùng lên vai, nhặt lấy cung tên rồi hướng tới một lối vào ở phía sau hang động khó nhọc bước đi.

Được mấy bước bỗng dưng Lạc Vũ thả Âu Hùng xuống đất, lấy máu trên cơ thể mình bôi vào bàn tay, tiếp đó làm động tác giống như đang bị thương nặng ngã khụy vào bên vách tường khó nhọc bước đi vài bước. Bàn tay dính máu cũng theo đó cố ý để lại vài vết máu mờ bên lối vào bên trái. Xong xuôi đâu đó hắn mới xốc Âu Hùng lên lần nữa tiến vào lối đi còn lại.

Chẳng bao lâu sau khi hai người LẠc Vũ rời đi, chỗ bọn hắn vừa giao chiến chợt xuất hiện một nhóm sáu người. Tất cả bọn họ đều cởi trần quấn khố đen, bên hông dắt theo rìu lớn, trên cơ thể lộ ra hình xăm cọp beo dữ tợn. Mặt mũi cả sáu người đều mang một vẻ vô tình, lạnh lùng đến đáng sợ. Người dẫn đầu đưa mắt quan sát hiện trường, sau đó tiến tới xác hai tên vu sư đã chết kiểm tra.

Gã cúi người xuống chạm tay vào mấy vũng máu dưới đất, sau đó đưa lên miệng nếm thử.

"Máu hai tên này vẫn còn mang hơi ấm chứng tỏ chúng chết đi chưa được lâu. Mau lục soát! Chúng ta một đường tiến vào không hề chạm mặt ai khác, kẻ địch nhất định còn chưa rời khỏi hang động này".

Gã đưa mắt tới vách hang động, lại quan sát các dấu tích còn lại trên mặt đất, đến khi thấy được một vài vết máu mờ bên vách của lối đi liền cười lạnh.

"Hướng này, theo ta!"