Chương 60: Âu Hùng gặp nạn.

Cổ Vu

Chương 60: Âu Hùng gặp nạn.

Chương 60: Âu Hùng gặp nạn.

"Nguyên Môn, Bạch Lâm Thiên".

Lạc Vũ vừa đi vừa lẩm bẩm, dường như chuyện vừa rồi gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Thậm chí còn át đi việc hắn lừa gạt ba vạn U Minh thạch của bộ lạc Nùng, hoàn toàn không thấy người nào đi tra xét cả.

Lạc Vũ nhanh chóng trở về khu vực của bộ lạc mình. Trời lúc này đã tối đen, có điều xung quanh vẫn còn rực rỡ ánh lửa, mọi người tiếp tục ca hát nhảy múa ăn mừng lễ hội. Hắn vừa bước vào đến nơi đã thấy Mạch Tam hớt hải chạy ra, khuôn mặt đầy lo lắng.

"A bá, có chuyện gì vậy?"

Lạc Vũ chợt có cảm giác không lành, vội vã tiến lại gần Mạch Tam hỏi chuyện.

"Âu Hùng… hắn đang gặp nguy hiểm…"

Giọng nói của Mạch Tam tràn đầy sự lo lắng, ông đưa tay ra vò lấy mái tóc của mình, dường như đang cố suy nghĩ chuyện gì đó.

"Biến mất? Ý ngài là sao?"

Lạc Vũ nhảy dựng lên, bước tới phía trước Mạch Tam, bắt lấy vai ông ta lay mạnh, vừa lay vừa gấp rút hỏi.

Mạch Tam hít sâu một hơi, dường như để bình tĩnh lại, sau đó ông chợt lên tiếng.

"Ta cũng vừa mới trở về, nghe được một tên tộc nhân nói là hắn gặp được Âu Hùng ở ngoài khu rừng. Hắn đang bị trọng thương không nhẹ, trên cơ thể toàn là máu, khí tức cũng rất suy yếu. Không biết là vì lý do gì mà hắn đang bị một nhóm người truy sát không buông. Tên tộc nhân nói trong nhóm người đó không chỉ có một Vu Sư Cường Cốt cảnh mà tận hẳn mấy người. Âu Hùng dường như cố ý không nhận ra hắn mà lướt qua chạy trốn, đồng thời ra ám hiệu cho chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay."

"Cái gì?"

Lạc Vũ lo lắng thốt lên, con ngươi co rút lại. Âu Hùng đang gặp nguy hiểm, tin tức này lập tức xóa sạch nỗi vui mừng vừa rồi của hắn.

"Hướng nào a bá?"

Thần sắc Lạc Vũ cực độ khẩn trương, hắn gấp rút hỏi Mạch Tam.

"Hướng Đông Nam của khu chợ. Tên tộc nhân gặp phải Âu Hùng vào nửa canh giờ trước, có lẽ hắn chưa đi được bao xa. Đứa nhỏ ngươi tốt nhất nên ở lại. Ta sẽ đuổi theo bọn họ, lấy tốc độ một mình ta hẳn sẽ nhanh hơn. Ta đã liên lạc với vài người quen trong bộ lạc Dã Lang, họ nói sẽ phái người giúp đỡ."

Nói xong ông liền lập tức chuyển thân mình, giống như một cơn gió nhắm hướng Đông Nam rời đi.

Lạc Vũ siết chặt nắm tay. Hắn hít vào một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh, sau đó cũng lập tức theo sau Mạch Tam.

Trông hắn bề ngoài bình thản, thế nhưng trong lòng lại là sóng gió ngập trời. Bất cứ ai dám nguy hại đến tính mạng người anh em tốt của hắn, dù có phải liều cái mạng nhỏ này, dù kẻ thù có ghê gớm đến đâu hắn cũng không sợ.

Lạc Vũ ôm theo tâm thái này, một mực truy tung phía sau Mạch Tam, dọc đường đi hắn thấy được nhiều vết máu. Máu chỉ có một đường, lại là hướng tới phía trước mà rơi, cứ cách vài chục mét lại có một ít, suy ra đây là máu của một người đang bị truy đuổi. Nghĩ đến đây trong lòng Lạc Vũ càng trở nên bồn chồn lo lắng, hắn sợ bản thân sẽ đến muộn.

"Không được, tốc độ quá chậm. Vu lão, già có cách nào không?"

Lạc Vũ lên tiếng hỏi Vu lão, ông lão này thực lực thâm sâu bí ẩn, hiểu biết rộng rãi, nhất định có phương pháp.

Vu lão im lặng không trả lời, Lạc Vũ gọi hai ba lần cũng không thấy gì. Đến lúc hắn dường như sốt ruột quá sắp sửa không chiuh được mới lại thấy Vu lão lên tiếng.

"Có cách, nhưng trước hết ta muốn ngươi ghi nhớ lại khẩu quyết của Nhục Đỉnh Công, cũng như phương pháp sơ luyện ban đầu."

"Con có thể học sau mà, bây giờ thời gian đang không còn nhiều".

Lạc Vũ nhíu mày, giọng đầy lo lắng đáp lại.

"Yên lặng, làm theo lời ta! Sau khi ngươi học thuộc rồi thì ta sẽ ra tay giúp ngươi".

Vu lão quát khẽ, sau đó cũng mặc kệ Lạc Vũ phản đối, bắt đầu truyền khẩu quyết của Nhục Đỉnh Công cho hắn.

Lạc Vũ đành im lặng, cố gắng ghi nhớ khẩu quyết cũng như phương pháp sơ luyện vào trong đầu. Sau khi nhẩm đi nhẩm lại vài lần để chắc chắn bản thân mình đã thuộc lòng hắn mới dám lên tiếng thúc giục.

"Được rồi, bây giờ thả lỏng toàn bộ cơ thể, ta sẽ mượn thân thể của ngươi để sử dụng".

Lạc Vũ cũng không có lấy nửa tia nghi ngờ Vu lão. Hắn nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần và cơ thể hết mức. Trong một khoảnh khắc, hắn bỗng thấy toàn thân nhẹ bẫng, một luồng khí lạnh tràn ngập khắp tứ chi, tiếp đó dường như linh hồn hắn bị hút đi mất, lọt vào một vòng xoáy màu đen vô tận, chỉ còn có thể ở vên cạnh trơ mắt quan sát mọi việc diễn ra.

Khi cảm giác lạnh lẽo kia dừng lại, cơ thể Lạc Vũ bỗng nhiên mở mắt. Ánh mắt hắn thế nhưng lại hiện ra sự già lão tang thương không phù hợp độ tuổi, không còn là của một đứa trẻ mười mấy tuổi nữa.

"Lạc Vũ" vặn vẹo cơ thể vài cái, tiếp đó chỉ thấy bàn chân hắn bắt đầu lướt trên mặt đất, mỗi lần mũi chân điểm xuống đất liền để lại ở đó một đốm sáng nhỏ.

Không biết là Vu lão đang sử dụng bí pháp gì, chỉ thấy tốc độ của ông ta càng lúc càng nhanh, thân thể xé gió lao về phía trước.

Lạc Vũ có thể cảm nhận rõ linh khí trong trời đất dường như lấy hắn làm trung tâm, xoay quanh cơ thể, mở ra một con đường thẳng hỗ trợ cho hắn đi tới, mỗi một bước chân dường như có một loại quy tắc kì lạ, cảm giác như trời đất cũng đang hưởng ứng.

Lạc Vũ thầm ghi nhớ lại thứ cảm giác kì ảo hiện tại. Trải nghiệm này nhất định tương lai sẽ giúp đỡ cho con đường tu luyện của hắn, đây là một kỳ ngộ rất khó cầu.


Vu lão dựa theo dấu vết đám người để lại, chẳng thấy chốc đã thấy được bóng người phía trước. Từ trong không khí truyền đến thanh âm bàn tán.

"Tên nhóc đáng chết, không ngờ lại là người sở hữu linh văn tự nhiên, thật không biết là thuộc bộ lạc nào, lấy tu vi Luyện Nhục cảnh mà lại chống cự được lâu như vậy.

"Hừ, dù là thuộc bộ lạc nào cũng phải chết. Bí mật bảo đồ trong tay nó. Tên ngu xuẩn chủ nhân cũ của bảo đồ lại đi bán nó với giá mười U Minh thạch. Mẹ kiếp!"

"Vết máu đi theo hướng kia, mau truy!"

Vu lão điều khiển cơ thể Lạc Vũ dừng bước ngay phía sau đám người kia. Hoàng hôn đã biến đi, bóng tối bắt đầu bao phủ rừng rậm U Minh. Lão đứng ở một góc âm u, tựa như thợ săn nhìn chằm chằm vào kẻ địch. Từng chữ bọn chúng nói đều truyền vào tai lão rõ mồn một.

"Chưa phải lúc ra tay... mười phút... có lẽ cũng đủ".

Vu lão lẩm bẩm điều gì đó mà chỉ lão và Lạc Vũ có thể nghe thấy. Sau đó thân hình Lạc Vũ lại như bóng ma lặng lẽ tiến nhập bóng tối của rừng U Minh mất đi tung tích.